Editor: phuogot_93 Beta: quynhle2207 Thiên Thảo ngồi trên máy bay về nước, hành trình đi Pháp lần này cũng coi như hữu kinh vô hiểm*, Kha Ni bị hủy bỏ tư cách dự thi, bởi vì chưa đủ tuổi thành niên hơn nữa gia đình Kha Ni có bối cảnh rất lớn, cho nên cuối cùng chỉ mất một khoản bồi thường khổng lồ, cha cậu ta đã áp chế được những lời gièm pha xuống. * Hữu kinh vô hiểm: bị hoảng sợ nhưng không gặp nguy hiểm. Thiên Thảo không phải người ở đó, cũng không có năng lực quá lớn, cho nên gặp kết quả xử lý như thế cũng chỉ có thể lựa chọn im lặng. Chính phủ giải thích với cô rất tốt, nói là Kha Ni bị tống vào trong trại giáo dục lao động, nhưng thực tế cậu ta có bị nhốt hay không, chắc chỉ có bản thân cậu ta biết. Ngồi máy bay trở về cùng với nhóm người Nghiêm Húc, khoảng cách rất xa, Thiên Thảo ngồi bên cạnh Nguyễn Tây, vẫn luôn cảm giác phía sau có người nhìn cô, hoặc có thể nói cho đến giờ ánh mắt của cậu vẫn chưa từng rời khỏi cô. Trong lòng nghĩ ngợi lung tung, giống như đang đứng trên đống lửa ngồi trên đống than, *** đối với cô, rốt cuộc Nghiêm Húc có ý nghĩa gì. Cô không muốn lại có một đoạn tình cảm giống như với Tân Xuyên lần nữa, rõ ràng đối phương không thực sự yêu cô, mà cô lại dành hết tất cả tình cảm vào đó. Nghiêm Húc còn nhỏ, có thể cảm giác dành cho cô chỉ là sự ngây thơ của tuổi trẻ, thời kỳ này rất dễ dàng ngộ nhận tình cảm này là tình yêu thật sự. Vốn Thiên Thảo cũng không rối rắm mà nghĩ tới vấn đề này, nhưng cô và Nghiêm Húc đã xảy ra chuyện vô cùng xấu hổ, dù ngoài mặt giả vờ như không có gì, nhưng sao cô có thể không để ý chứ. Máy bay hạ cánh, Thiên Thảo đi giày rồi xuống máy bay cùng Nguyễn Tây, lần này cô giành được giải thưởng ở Pháp là một chuyện vô cùng chấn động, cho nên đã có phóng viên chờ ở sân bay từ sớm để chờ đợi lấy được tin tức độc nhất vô nhị cho mình. Vết thương trên đùi làm Thiên Thảo đi khập khiễng nhưng cũng đã tốt hơn nhiều, sắp khỏi rồi nên cũng không quá đau. Bởi vì Nguyễn Tây từ chối phỏng vấn, dưới sự can thiệp của bảo vệ, phóng viên nhanh chóng rời đi, chỉ có tiếng lách tách, ánh đèn lóe lên không ngừng của camera thỉnh thoảng chiếu vào người cô và Nguyễn Tây, mãi đến khi ngồi vào trong xe đến đón họ. Trước khi lên xe, ma xui quỷ khiến thế nào mà lại nhìn về Nghiêm Húc phía bên kia, phát hiện cậu cũng đang nhìn cô, nhưng rất nhanh, ánh mắt hai người đã bị ngăn cách bởi tầng tầng lớp lớp toàn là người. Chuyện đầu tiên sau khi Thiên Thảo về nước chính là đến chỗ của Nghiêm Húc dọn dẹp đồ đạc, mang đồ của mình đến chỗ mà chủ nhà đã đồng ý để phòng trống cho cô. Trước khi đi cô đã đặt giường và đồ đạc trong nhà ở trung tâm mua sắm, chỉ cần gọi điện thoại là người ta sẽ chở đến nơi. Nhưng vốn dĩ cô cảm thấy chuyện chuyển nhà này rất tự nhiên, hôm nay lại có chút do dự, là vì cô nhìn thấy ánh mắt của Nghiêm Húc sao? Vẫn nói chuyện bình thường với cậu, coi như chưa xảy ra chuyện gì sao? Mặc dù cô có thể làm vậy nhưng trong lòng lại rất nặng nề. Đi tới nhà Nghiêm Húc, Thiên Thảo nhìn thấy Nghiêm Húc đi từ phía bên kia lại đây, mặc dù cô rời khỏi sân bay trước nhưng lại bị Nguyễn Tây giữ lại nói chuyện một lúc về hành trình được sắp xếp sau khi giành giải thưởng, cho nên thời gian trở về của hai người trùng với nhau, gặp nhau ở đây. “Phải đi à?” Cuối cùng vẫn là Nghiêm Húc mở miệng hỏi trước. Gật đầu, Thiên Thảo cố gắng để giọng của mình tự nhiên một chút: “Cảm ơn em lúc trước đã cho cô ở đây.” Đối phương im lặng. “Cô vào trước.” Không khí rơi vào trạng thái khó xử, Thiên Thảo chịu đựng áp lực tâm lý đẩy cửa đi vào, chuyện này xảy ra thì con gái chịu thiệt mới đúng, tại sao cô lại cảm thấy áy náy? Là vì ánh mắt của cậu sao? Đột nhiên, hơi thở mềm mại và tươi mát như xà phòng vây quanh cô, ở phía sau có hai cánh tay vươn ra ôm cô, ghì chặt vào lồng ngực rộng lớn, giọng nói bên tai giống như van xin lại như nỉ non, cho nên nghe qua lại thấy giống như đang làm nũng: “Đừng đi mà.” Nếu là lúc trước cô sẽ làm như nào? Thiên Thảo từ từ di chuyển tay mình đến cánh tay của Nghiêm Húc đang vòng trên eo cô, muốn tách ra lại không hiểu vì sao mà ngừng lại đó. Nghiêm Húc nhẹ giọng nói bên tai cô: “Em biết em còn nhỏ tuổi, cũng biết cô cảm thấy em không phải thật sự yêu cô, nhưng nếu em chờ cô mười năm, hai mươi năm, hoặc lâu hơn nữa… Khi đó, em sẽ trở thành một người đàn ông trưởng thành, với số tuổi mà cô muốn, nếu em làm được, nhất định cô phải chấp nhận em.” Dừng một chút, Nghiêm Húc còn nói: “Bây giờ cô ở đây đi, em rất muốn mười năm, hai mươi năm chờ cô đều có cô ở bên cạnh em, em chờ cô, đừng đi có được không…” Cằm ma sát ở cổ Thiên Thảo, lông mi của Nghiêm Húc rũ xuống, dùng giọng điệu chân thành nói: “Em yêu cô, rất yêu.” Nếu lại nói với cô, em đã từng *** cô một lần, cô có thể chấp nhận cậu không, lần này cậu ngay cả một chút lưỡng lự, do dự cũng không có, ý nghĩ sợ hãi vì bị từ chối cũng không có, bắt buộc bản thân hùa theo nguyên vọng của cô là rời xa cô cũng không còn, bởi vì cậu đã không thể khống chế bản thân, nỗi nhớ nhung tê dại, sâu tận xương tủy lúc nào cũng xâm chiếm cậu, cho đến tận hôm nay, trái tim cậu đã biến thành trống rỗng, như bị sâu bọ gặm cắn, cưỡng chế bản thân rời khỏi cô là chuyện không thể nào làm được. Thiên Thảo cầm những ngón tay đang run rẩy của Nghiêm Húc, con người đều có một mặt thành thục và một mặt ngây thơ, một mặt kiên định và một mặt mâu thuẫn, kiếp trước cô đã từng nghe rất nhiều ví dụ về lời ngon tiếng ngọt của đàn ông, cũng đã từng thấy họ biểu lộ vẻ mặt chân thành nói với bạn lời thề thốt nhưng sau này vẫn vứt bỏ bạn, nhưng mà nghe Nghiêm Húc nói những lời này xong, cô lại không cảm thấy chút dối trá nào. Mục đích cuối cùng của những người đàn ông nói ngon nói ngọt không phải là vì lừa gạt thân thể con gái sao? Mà thân thể của cô đã là của cậu, mặc dù tin tưởng vào nhân phẩm của Nghiêm Húc, nhưng theo cô, nếu một cô gái để cho đàn ông có được thứ cuối cùng kia thì sức hấp dẫn của cô ấy với người đàn ông kia đã không còn gì nữa. Nhưng không ngờ sau khi cô và Nghiêm Húc xảy ra chuyện ngoài ý muốn kia, vẫn nói yêu cô như cũ, dù bị cô từ chối nhiều lần vẫn không thay đổi, giống như trước kia. Nhưng trong tiềm thức, Thiên Thảo vẫn có cảm giác không đáng tin. “Mười năm, hai mươi năm…” Thiên Thảo cười cười: “Lúc đó cô đã già rồi.” “Chỉ cần cô vẫn cần em.” Cánh tay Nghiêm Húc lại siết chặt một chút: “Cô có đồng ý để em đợi không?” Nếu đồng ý chính là đáp ứng một nửa. “Không đồng ý, cứ cho là em có thể chờ, cô cũng không có nhiều thời gian để lãng phí như thế.” Lại bị từ chối rồi… Cơ thể trở nên lạnh băng, giống như máu đang chảy ngược, Nghiêm Húc cười khổ: “Em vẫn sẽ chờ cô.” Thiên Thảo thở dài: “Thật sự thích cô đến vậy sao?” Nghiêm Húc đau khổ gật đầu: “Ừ.” “Vậy… Cô sẽ thử coi trọng em nhưng em cũng đừng có đợi.” Trong nháy mắt, cảm giác vui mừng chiếm cứ toàn bộ trái tim Nghiêm Húc, từng dây thần kinh giống như bị điện giật, đầu óc trống rỗng. Cô vừa nói gì? Mặc dù chỉ nói nhỏ lại không giống một câu trả lời, có lẽ là thương hại cậu, cũng có lẽ là tội nghiệp cậu nhưng cậu vẫn muốn nghe lại một lần… “Nhưng mà cô vẫn nên dọn đi.” Thiên Thảo nói: “Bây giờ chúng ta càng không thích hợp ở chung một chỗ.” Nghiêm Húc im lặng rồi nói: “Em giúp cô mang đi.” Cuối cùng cũng dọn dẹp xong nhà mới, nơi này cách Già Lam rất gần, cho nên thuận tiện đi cùng Nguyễn Tây tham dự một vài buổi họp báo âm nhạc, được phỏng vấn một chút về cảm nghĩ khi nhận được giải quán quân cùng với lý do tại sao lúc trước Nguyễn Tây lại nhận học trò là con gái, Nguyễn Tây trả lời rất thẳng thắn: “Bởi vì tôi phát hiện được tố chất của cô ấy, lúc đó cô ấy đã có tiềm năng rồi.” Rất nhiều câu hỏi, nội dung phỏng vấn đều được Thiên Thảo và Nguyễn Tây thống nhất nội dung trước, thỉnh thoảng Nguyễn Tây cũng sẽ nói cho cô nên nói như nào, điều này làm cho Thiên Thảo không cần nói nhiều, nói gì cũng phải hỏi ý, giống như cô là một đứa trẻ không được nói chuyện. Cho nên phần lớn thời gian Thiên Thảo đối mặt với vấn đề đều là tự mình phát huy, cũng không nói những ‘lời thoại’ mà Nguyễn Tây đã định sẵn, những lúc như vậy Thiên Thảo đều nhận được ánh mắt của Nguyễn Tây làm cô không nhịn được mà bật cười. Ở một số buổi hòa nhạc của đội số hai chỉ huy, có lẽ là nghe đến danh tiếng và tò mò về ngôi quán quân của cô, người đến xem buổi hòa nhạc từ từ tăng lên, không còn vắng vẻ, đội số hai cũng dần phát triển thành một đội ngũ cao cấp. Kết thúc công việc hôm nay, Thiên Thảo rời khỏi sân khấu Robert, định đi về nhà. Nhưng đột nhiên trên đường có một chiếc xe từ xa lao nhanh tới, Thiên Thảo không để ý lắm, cho rằng chiếc xe này muốn vượt lên để quẹo, mỗi ngày đều có những lái xe như vậy, vì vội vã mà không tiếc vứt bỏ an toàn, trở thành một tay đua. Nhưng đi tiếp vài bước, đột nhiên Thiên Thảo phát hiện không đúng lắm, chiếc xe kia vẫn lao nhanh tới, còn phi lên vỉa hè đâm về phía mình, vốn có thể dùng một trụ nước cứu hỏa để tránh, nhưng do vết thương ở chân vẫn chưa khỏi hẳn làm Thiên Thảo chạy chậm một bước, chiếc xe kia vẫn đụng trúng vào eo cô, làm cô bị bắn ra khỏi chỗ va chạm khoảng hơn một mét. Nhờ có vòi cứu hỏa chắn lại cho cô, làm giảm lực xe, không đâm trực tiếp vào người cô. Đây chắc chắn là một vụ tai nạn xe cộ cố ý! Thiên Thảo muốn đứng lên lại phát hiện cái chân bị thương không còn sức lực, cử động là lại thấy đau đớn không chịu nổi. Chiếc xe đụng vào cô vẫn chưa đi, ngược lại còn di chuyển xe tránh trụ nước cứu hỏa, định tiếp tục lao về phía cô! Hai cánh tay Thiên Thảo nhanh chóng dùng sức bám vào bậc tam cấp của một cửa hàng, sau đó… lăn vào trong.  = = Rầm một tiếng, chiếc xe đụng vào bậc thềm, lái xe là một người đàn ông nhìn không tệ, có vẻ nho nhã nhưng giữa trán hơi có chút tà khí, Thiên Thảo xác định cô không biết người này, tại sao người này lại muốn đụng cô? Không lẽ Kha Ni không vừa lòng với cô nên sai người đến Trung Quốc giết người diệt khẩu? Nhưng mà nhìn dáng vẻ của người đàn ông này hình như là bản thân hận cô thấu xương, thấy cô vào trong tiệm vẫn trừng mắt tỏ vẻ không cam lòng, sau đó quay đầu xe phóng như bay, Thiên Thảo phát hiện chiếc xe người đó lái không có biển số, là một chiếc xe trái phép. Đau đớn không thể chịu được, Thiên Thảo đành phải gọi điện cho Nguyễn Tây ở gần đây nhất. Nguyễn Tây nghe nói cô bị đâm xe, lập tức chạy ra khỏi sảnh nhạc, sau đó đưa Thiên Thảo vào bệnh viện gần nhất, cuối cùng kết quả kiểm tra là bị gãy xương. Sau đó cảnh sát đến ghi lại lời khai, Thiên Thảo kể lại sự việc xảy ra cho cảnh sát, miêu tả hình dáng người lái và chiếc xe, mỗi khi nhớ lại đều cảm thấy vô cùng kỳ lạ. Trên đùi bó thạch cao, thời gian này cũng chỉ có thể ở lại bệnh viện, Nguyễn Tây ở cùng cô một buổi chiều rồi vội vàng đi làm. Thiên Thảo ngủ một giấc rồi tỉnh, phát hiện trên mặt ngưa ngứa, mơ hồ mở hai mắt lại thấy Tân Viễn đang mặc áo khoác màu trắng nụ cười của anh ta vẫn thân thiện như cũ, nhưng lại có vẻ sợ hãi: “Chị dâu, chị tỉnh rồi.” “Ai là chị dâu cậu!” Thiên Thảo quay mặt: “Ra ngoài, đây là phòng bệnh của tôi!” “Là thầy thuốc, tới quan sát bệnh nhân của mình cũng không được sao?” Tân Viễn khom lưng, liếm liếm mặt Thiên Thảo: “Nhanh như vậy chị dâu đã rời khỏi anh trai, thật là tuyệt tình quá!” Thiên Thảo nhớ ra, gia đình Tân Xuyên mở bệnh viện, Tân Viễn là bác sĩ ở bệnh viện nhà anh ta, thật khéo, cô đã bị thương còn gặp phải biến thái. “Tôi muốn đổi bệnh viện!” Thiên Thảo la lên. “Người giám hộ của chị không ở đây.” “Tôi chính là người giám hộ của mình!” “Thật là một bệnh nhân không nghe lời, không nên cố tình gây sự, nếu ở trong bệnh viện phải nghe lời bác sĩ.” Tân Viễn lấy một cây kim cắm vào một bình thuốc nhỏ: “Không nghe lời thì em sẽ dùng biện pháp để chị phải nghe lời.”