Editor: Cửu Vỹ Hồ Ngày hôm sau trên lớp học ------ Không biết đây đã là lần thứ bao nhiêu đấu mắt với Nghiêm Húc, Ngàn Thảo càng thêm mười phần xác định, người ngày hôm qua hôn nàng chính là hắn! Bởi mỗi lần nàng nhìn chằm chằm vào hắn, hắn liền bắt đầu trốn tránh, giả bộ làm mấy động tác như sờ sờ mũi hay lật mở xem sách toán học, nhưng nếu cẩn thận nhìn kĩ thì còn có thể thấy mặt hắn hồng hồng lên một cách bất thường. Ngàn Thảo chợt có cái xúc động muốn chỉ thẳng vào mặt hắn, mẹ nó, cái trang sách ngươi đang lật kia là chưa có học qua nha, cũng không phải bài học đang giảng, ngươi nhìn chằm chằm nửa ngày, đến cùng là đang muốn nghiên cứu cái khỉ gì đây? Giằng co như vậy cho đến tận sau khi tan học, Ngàn Thảo vẫn ngồi nguyên tại vị trí chưa có ý định ra về, còn Nghiêm Húc cũng như cũ ngồi tại chỗ xem sách, thỉnh thoảng lại giả bộ vô tình liếc nhìn nàng. Ngàn Thảo hướng Nghiêm Húc ngoắc ngón tay nói: "Đến đây." "Ân?" Nghiêm Húc chậm rãi khép lại cuốn sách đang xem, ngoan ngoãn đi đến bên cạnh nàng "Nghiêm Húc, người tối hôm qua...kỳ thực chính là ngươi đi?" Nghe vậy Nghiêm Húc chột dạ, có chút khẩn trương, hắn nghiêng đầu, ánh mắt trốn tránh nhìn ra phía ngoài cửa sổ: "Không phải ta." Bây giờ hễ nhắc tới chuyện ngày hôm qua, hắn sẽ không tự giác mà ngay lập tức liên tưởng đến tư vị mất hồn khi được ở gần kề nàng..hôn nàng.... Đêm hôm qua hắn trằn trọc không thể ngủ nổi, hôm nay lại phải lên lớp sớm, thế nhưng ngồi trong lớp học lại không có chút buồn ngủ nào---- trong đầu đêù chỉ tràn ngập bóng dáng của Ngàn Thảo. "Không phải ngươi?" Ngàn Thảo nở nụ cười: "Sao ngươi lại gấp gáp phủ định như vậy?Ngươi phủ định cái gì? Ta còn chưa nói cái gì nha" Nhận thấy được lỗi trong lời nói của mình, mặt Nghiêm Húc ngày càng nóng lên, mỗi lần đối mặt với nàng đầu óc hắn hoàn toàn trống rỗng, không biết phải làm sao. Ngàn Thảo tiến lại sát gần hắn hơn, chỉ vào môi mình nhỏ giọng nói: "Nghĩ không ra?" "Đằng" một tiếng, cơ thể Nghiêm Húc phảng phất dâng lên một luồng nhiệt khí, dưới ánh mắt kinh ngạc của Ngàn Thảo hắn đi thẳng ra ngoài, thẳng tiến đến toilet chúi đầu xuống dưới vòi nước Chuyện vừa rồi... Hắn quả thật không biết phải diễn tả như thế nào... Tối đến, Nghiêm Húc lại bắt gặp Ngàn Thảo được một nam tử thoạt nhìn có vẻ ổn trọng, chín chắn đưa về, hắn đã rất nhiều lần nhìn thấy nam nhân này, rất nhiều lần khi lẳng lặng đi phía sau Ngàn Thảo, hắn đều sẽ nhìn đến bóng dáng nam nhân kia chờ Ngàn Thảo trước cổng trường, có khi Ngàn Thảo sẽ rất vui vẻ lập tức bổ nhào qua, thậm chí có lần hắn còn thấy qua cửa kính xe nam tử kia hôn lên gương mặt, hôn môi nàng... Kia có lẽ chính là vị hôn phu của nàng đi? Là nam nhân được sống cùng nàng, ở cạnh nàng mỗi đêm.. Hắn rối rắm trong mớ suy nghĩ của bản thân, ảo não, đau lòng, đột nhiên tưởng như già đi cả chục tuổi, haizz....