Editor: Cửu Vỹ Hồ
Ngay khi Ngàn Thảo muốn hạ quyết tâm đi về nhà, Nghiêm Húc đột nhiên nghiêng đầu qua, thanh âm nhu hòa "Lão sư, hay là đến nhà của ta đi, ta cho ngươi ngủ nhờ một đêm"
Đối với ánh mắt của Nghiêm Húc có thể lúc này vô cùng trong sáng, Ngàn Thảo nháy mắt tràn ngập mẫu tính xém chút nữa đáp ứng liền, nhưng ngay lúc đó nàng lại nghĩ đến nếu như không về nhà nhất định phải có cái lý do, hơn nữa bản thân là lão sư của Nghiêm Húc, người nhà hắn thấy hắn cùng nàng đi về sợ chỉ bằng viêc người hắn có không ít vết thương còn không nguyền rủa chết nàng.
"Không được không được, ta không trở về người nhà lại càng lo lắng hơn, hơn nữa ta nếu đến nhà ngươi sợ hội ảnh hưởng đến hình tượng về chủ nhiệm lớp trong lòng mẹ ngươi nha. Chờ khi nào có thời gian ta sẽ có dịp đến chơi nhà ngươi sau a" Ngàn Thảo đang nói, di động đột nhiên vang lên, nàng nhìn tên hiển thị trên điện thoại, đúng là Tân Xuyên đang gọi
"Sao còn chưa trở về?" Trong điện thoại truyền đến giọng nói của Tân Xuyên còn có chút lo lắng hỏi, Ngàn Thảo cười ha ha vài tiếng "Chờ ta trở về sẽ nói với ngươi"
Tân Xuyên đáp ứng, cũng ở bên kia điện thoại nói tiếp "Hôm nay ta mua cá, đang hầm canh, chờ ngươi trở về vừa khéo là có thể ăn được rồi"
Ngàn Thảo nghe thấy điện thoại còn truyền ra tiếng vòi nước, có lẽ là Tân Xuyên đang nấu cơm, trong lòng đột nhiên ấm áp "Lão công ngươi thật tốt... ta hôm nay ở bên ngoài chuốc họa"
Nghe Ngàn Thảo lời nói trước sau không ăn nhập, động tác rửa cá của Tân Xuyên ở bên kia điện thoại dừng lại "Chuốc cái gì họa?"
"Này a... Lát trở về sẽ kể rõ cho ngươi"
Có lẽ là Tân Xuyên đối với "nguyên bản" phong cách làm việc của "Ngàn Thảo" khá quen thuộc nên còn tưởng rằng Ngàn Thảo là đang nói đùa với hắn, nhắc nàng đi đường cẩn thận liền cúp máy, Ngàn Thảo buông điện thoại trong tay, phát hiện Nghiêm Húc đang dùng ánh mắt phức tạp nhìn mình, nàng cười hỏi một câu "Như thế nào, hâm mộ điện thoại của ta đi? Sản phẩm trong nước hàng hiệu Sơn Trại Cơ, thật đẹp đi~"
"Lão sư ngươi có ca ca sao?"
Ngàn Thảo phản ứng lại, biết Nghiêm Húc ý chỉ là Tân Xuyên, chỉ sợ vừa rồi cuộc đối thoại của nàng và Tân Xuyên đều bị hắn nghe được, liền đối với Nghiêm Húc giải thích nói "Nga, vừa rồi là vị hôn phu của ta"
"Vị hôn phu..." Nghiêm Húc ánh mắt trở nên ảm đạm "Hắn còn biết nấu canh cho ngươi, thật tốt"
Còn hắn bất quá chỉ có thể nấu được cho nàng bát mỳ mà thôi, không có thể nào làm được cho nàng một bữa tối thật thịnh soạn. Trong lòng đột nhiên không hiểu có chút quặn đau, khoảng cách của hắn cùng với nàng, không riêng gì là khoảng cách dài dằng dặc giữa giáo viên và học sinh mà còn là khoảng cách giữa bần cùng quý.
Ở trong mắt hắn, hắn hiện tại đã nghèo túng đến không thể chịu nổi, cho đến khi bị nàng phát hiện bí mật của mình hắn luôn luôn cảm thấy vô cùng xấu hổ, thậm chí không nghĩ lấy loại thân phận này ngẩng đầu nhìn nàng. Mà nàng, ở trong lòng hắn vĩnh viễn là cao quý như vậy, chỉ là chạm đến cũng thấy thật xa xỉ.
"Đúng rồi, Nghiêm Húc, ngươi lần trước là tức giận với ta?" Ngàn Thảo nghiêm túc hỏi, nàng thật để ý khác thường của hắn lần ấy, thậm chí cảm giác có chút không thể lý giải nổi, về nhà suy nghĩ rất lâu cũng không tìm ra nguyên nhân.
Là vì tại nàng nên cầm của hắn mới bị hỏng sao? Như vậy ngay lúc bị hư hắn nên tức giận mới đúng, huống hồ theo hiểu biết của nàng Nghiêm Húc cũng không phải người như vậy. Đối với chuyện lần ấy Ngàn Thảo trong lòng đều luôn rất áy này, tính toàn lần sau đi chỗ Nguyễn Tây huấn luyện nhờ Nguyễn Tây giới thiệu cho hắn một cây cầm tốt, sau đó nàng sẽ dùng tiền của mình mua tặng cho hắn. Tuy rằng nàng không phải rất giàu, nhưng vẫn còn có khả năng làm được việc ấy, huống hồ Nghiêm Húc sắp có trận đấu, hắn đang thật cần một cây cầm tốt
Nếu Nghiêm Húc là vì bị bản thân giáo huấn mà sinh khí cũng không đúng, do chính mình chạm đến vết sẹo chuyện hắn thi không qua cuộc thi phân cấp lại càng không đúng, Ngàn Thảo trở nên hốt hoảng, đều nói hiểu lòng nữ nhân tựa như mò kim đáy bể, còn Nghiêm Húc này muốn hiểu hắn chắc giống như tìm kim ở Thượng Hải a, liền có chuyện gì cũng không biểu hiện ra bên ngoài.
Nghiêm Húc cõng Ngàn Thảo trên lưng từng bước đi về phía trước, hiện tại xung quanh đều tối om, đèn đường còn chưa có mở, thanh âm của Nghiêm Húc giữa không gian tĩnh mịch vang lên thật nhẹ nhàng, nhưng có cảm giác giống như tia nắng cuối cùng lúc hoàng hôn chuẩn bị tắt "Không có gì, ngày đó là bởi vì chuyện không qua cuộc thi cho nên cảm thấy hơi khó chịu một chút, thật có lỗi, lão sư, ta đã nói với ngươi những lời không nên"
"Là như vậy sao?... Không sao, ta chỉ là lo lắng cho ngươi mà thôi" Ngàn Thảo tổng cảm giác có chỗ nào không đúng nhưng lại không thể nói rõ được
"Vậy là tốt rồi" Nghiêm Húc không đầu không đuôi mở miệng, làm cho Ngàn Thảo không đoán được hắn đang nghĩ gì
Có thể được ngươi lo lắng, vậy là tốt rồi, Nghiêm Húc trong lòng thầm nói xong, trong mắt giống như bị một tầng tro bụi che phủ, lại tới rồi, cái loại cảm giác vô lực như thế này.
Ngày đó hẳn chẳng phải tức giận, mà là sợ hãi, sợ hãi đến đến nỗi gắt gao ghim chặt móng tay vào da thịt cũng không thể thanh tỉnh được. Hắn đã từng là một người rất thích nhìn người khác vui vẻ, cũng thật thích cười, mà hiện tại chỉ có thể biểu hiện ra bộ dáng cười cười giả tạo, đó là bởi vì mặc kệ trải qua bao nhiêu thống khổ cùng suy sụp, hắn cũng không thể đánh mất đi tự tôn của nam nhân. Trong trường trung học đại đa số mọi người là sống vì lợi ích, nếu để bọn hắn biết gia cảnh của mình sa sút, đại khái là sẽ bị bài xích, sẽ bị xem thường đi.
Nhưng điều hắn sợ không phải là cái này, tuy rằng trước mặt mọi người hắn đều duy trì bộ dáng hoàn mỹ nhất, nhưng hắn chỉ sợ một người duy nhất coi thường hắn, hắn sợ hãi sẽ bị nàng xa lánh, rời xa.
Bị người mình để ý nhất nhìn đến tình cảnh quẫn bách nhất của bản thân là chuyện hắn không thể chịu nổi, hắn không mong muốn nàng nhìn đến tình cảnh thảm hại của mình lúc này. Ngày đó sự việc Ngàn Thảo nghe được âm thanh bén nhọn mà hắn kéo đàn tựa như ăn sâu, ám ảnh vào trong lòng hắn, không cách nào xóa đi được.
Hắn sợ ở trước mặt Ngàn Thảo thể hiện ra cái mặt không ưu tú của bản thân, sợ Ngàn Thảo nhìn hắn bằng ánh mắt thương hại mà cảm thấy bản thân thật yếu đuối. Hắn bảo nàng đừng quan tâm hắn, đó là hắn sợ nhận được càng nhiều quan tâm của nàng thì sẽ lại càng không cách nào tỉnh lại, chẳng sợ lấy trứng chọi đá, thiêu thân lao đầu vào lửa, hắn đều sẽ không tự lượng sức mình mà tranh thủ thời gian ở bên nàng, giống như cái chất độc, không nhìn thấy nàng liền khó chịu trong lòng.
Ngày đó hắn đã có loại xúc động muốn từ bỏ, tự động rời đi nàng, sau đó lại hối hận bản thân không có cùng nàng chào tạm biệt một cách tử tế. Lần thứ hai cảm nhận được tư vị của sự cô độc, giống như quay người lại liền thấy mình chỉ còn hai bàn tay trắng
Mà hôm nay hắn lại có cảm giác này, nàng nói nàng có vị hôn phu, so sánh với người kia hắn như vậy hèn mọn
Chịu đựng trái tim từng trận đau đớn, Nghiêm Húc bên tai vang lên thanh âm Ngàn Thảo nói chuyện với người kia, hết sức dịu dàng. Ngàn Thảo tâm tình rất tốt, quên bẵng đi chuyện của Lí Vũ, kể cả chuyện bị bắt cóc nhưng là hữu kinh vô hiểm, trọng yếu nhất là Nghiêm Húc cũng đã khôi phục lại bình thường.
Sau khi được Nghiêm Húc đưa về nhà, Ngàn Thảo sợ bị Tân Xuyên hiểu lầm liền tự mình đỡ tường khập khiếng đi lên lầu, Nghiêm Húc sờ dấu tay trên cổ, đứng lại tại chỗ trầm ngâm hồi lâu. Hơi ấm trên cổ, cũng dần dần biến mất.
Bước vào trong nhà, một mùi hương thơm xông vào mũi, Tân Xuyên đang thu thập văn kiện, nhìn thấy Ngàn Thảo trở về lập tức ra đón, lại phát hiện trên mặt nàng có thêm một dấu vết sung đỏ.
"Làm sao lại bị thế này?" Tân Xuyên nhẹ nhàng xem xét vết thương, chân mày cau lại, nghĩ đến Ngàn Thảo vừa nãy nói ở bên ngoài gặp rắc rối, trên mặt không khỏi thâm trầm "Có người khi dễ ngươi?"
"Ta khi đi về nhà đụng phải cướp, liền biến thành bộ dạng như vậy"
"Quần áo đâu?" Tân Xuyên mày càng nhăn, bởi vì vạt áo trước ngực nàng bị xé rách, bên trong phong cảnh như ẩn như hiện
"Cái tên trộm kia trộm tiền thuận tiện trộm sắc" Ngàn Thảo dừng một chút "Nhưng không có trộm thành"
Tân Xuyên không biết vì sao ngữ điệu nóng nảy "Tối hôm nay vì sao không để cho ta đón ngươi"
Ngàn Thảo nghĩ vài ngày nay tan học đều là Tân Xuyên đến đón nàng nhưng hôm nay vì chuyện Lí Vũ nên tận lực từ chối không để hắn đi đón, hơn nữa lại còn trúng cái giải lớn, đúng hôm Tân Xuyên không tới mọi chuyện phát sinh quá ư là trùng hợp
"Ngoài ý muốn mà thôi, ta không phải đã nói là vì muốn cùng về với học sinh để gia tăng tình cảm hay sao" Ngàn Thảo chớp chớp mắt "Ai nha ta đói quá, lão công, chúng ta nhanh ăn cơm thôi"
"Các học sinh đi cùng ngươi cũng cùng nhau gặp phải kẻ trộm kia sao?" Tân Xuyên không để ý Ngàn Thảo nói sang chuyện khác, ngược lại tiếp tục hỏi
"Ân.. Gặp được là sau khi cùng bọn hắn tách ra"
Tân Xuyên trầm mặc, cũng không biết đang nghĩ cái gì, hắn đi đến trước mặt Ngàn Thảo cởi ra cái áo sơ mi bị xé rách "Thay nó ra, ta xem thật chướng mắt"
Ngàn Thảo nhìn sắc mặt của Tân Xuyên, phát hiện còn thật trầm liền mặc hắn cởi. Tân Xuyên ánh mắt dừng ở ngực Ngàn Thảo, làm như quan sát thấy cái gì, một tay che lại ngực của nàng, lại tăng lực đạo đem cái áo ngực kéo xuống. Ngàn Thảo che ngực "Ngươi làm gì, không phải thay quần áo sao, bên trong cũng phải thay?"
Tân Xuyên đem tay Ngàn Thảo kéo sang một bên, đầu cúi xuống nhìn ngực nàng một cách chăm chú. Cảm thụ được ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm của hắn, Ngàn Thảo đỏ mặt, chẳng lẽ người này không để nàng ăn cơm đã nghĩ vận động sao? Đang muốn tỏ vẻ kháng nghị một chút, đã thấy Tân Xuyên thả nàng ra, cũng xoay người nhàn nhạt nói "Ăn cơm đi"
Cái gì a! Ngươi là vừa rồi tìm cái gì khác lạ sao? Ngàn Thảo trong lòng châm chọc, trở về phòng tìm áo ngủ, khi đi thay quần áo lại kinh sợ phát hiện phía trước chỗ bị áo ngực che đi có một dấu răng nhợt nhạt, còn chưa phai đi, là dấu vết lúc trước Lí Vũ cắn.
Dựa vào! Nguyên lai Tân Xuyên hắn vừa rồi thật sự là tìm khác biệt gì đó
Nghĩ đến phản ứng vừa rồi của hắn, Ngàn Thảo không xác định được hắn có phải hay không vừa rồi đã nhìn thấy cái dâú răng này, trong lòng có chút hối hận, còn không bằng vừa rồi nàng đi theo Nghiêm Húc về nhà hắn, dù là muối mặt cũng được.
Truyện khác cùng thể loại
22 chương
120 chương
36 chương
29 chương
10 chương