Editor: Cửu Vỹ Hồ
Hữu Lệ lại cầm một miếng bánh bỏ vào trong miệng vừa ăn vừa nói "Hắn mặc đồng phục của Lục Lâm, xem chừng giống như đi làm thuê ở đó"
Nghĩ đến buổi sáng gặp Nghiêm Húc đi học muộn hơn nữa nhìn tinh thần cũng có vẻ mệt mỏi, Ngàn Thảo không khỏi kinh ngạc thốt lên một tiếng "Hả?"
Có thể đến học ở học viện nghệ thuật này thì đều là những học sinh có điều kiện gia đình khá giả, nhất là học âm nhạc. Bởi vì yêu cầu của học viên đối với gia cảnh của học sinh vô cùng cao. Hơn nữa lần trước Ngàn Thảo nhìn thấy đàn violon mà Nghiêm Húc sử dụng đều là loại làm gia công, âm sắc dễ nghe mà cầm cũng rất thoải mái. Loại đàn violon như vậy giá tất nhiên không hề rẻ. Nếu như vậy thì điều kiện gia đình Nghiêm Húc hẳn phải tốt mới đúng, vì sao hắn lại muốn ra ngoài làm thêm?
"Hữu Lệ, nhà Nghiêm Húc rất nghèo sao?" Ngàn Thảo hỏi
"Hả?" Hữu Lệ trên mặt cũng lộ ra biểu cảm hoang mang "Theo ta được biết nhà hắn điều kiện tốt lắm a, thời gian trước luôn là ngồi xe riêng đến trường, quần áo đồ dùng thoạt nhìn cũng đều hàng hiệu, hơn nữa có một lần chúng ta từng đến thăm nhà hắn, nhà hắn ở trong một biệt thự rất lớn a! So với biệt thự nhà ta còn muốn to gấp đôi"
Ngàn Thảo nghe xong hình dung của Hữu Lệ lập tức chau mày, Hữu Lệ thấy Ngàn Thảo ánh mắt như hổ rình mồi nhìn mình vội vàng ôm lấy đống bánh ngọt vào lòng, mặt lộ vẻ hoảng sợ "Ngươi muốn làm gì"
"Ngươi không thể ăn bánh ngọt của ta" Ngàn Thảo đằng đằng sát khí tiến về phía Hữu Lệ, Hữu Lệ nhìn thấy nàng như sắp cướp đi bánh của mình liền đau khổ giãy giụa, hơn nữa biểu tình bi thống hô lên "Vì sao a!"
"Bởi vì nhà ngươi có biệt thự"
Hữu Lệ "..."
Hữu Lệ "Lão sư ngươi không thể kì thị người giàu có, chúng sinh là ngang hàng.."
Đi ra khỏi phòng tập, Ngàn Thảo "rộng lượng" đem bánh ngọt lưu lại cho nàng, cũng lấy từ chỗ nàng đem đi hai cái vé spa miễn phí. Lúc đó biểu cảm của Hữu Lệ giống như là bị cắt da cắt thịt "Lão sư a, lần sau chấm bài thi cuối kì ta sẽ vẽ vào bài của ta ngôi sao năm cánh làm dấu hiệu, ngươi nhưng là nhớ cho ta điểm cao chút a..."
"Nhiều lão sư chấm bài như vậy sao lại chắc chắn đến phiên ta chấm bài của ngươi? Hơn nữa... ta nhưng là lão sư có đạo đức nghề nghiệp nha"
Hữu Lệ "..." Đạo đức của ngươi lúc cướp tấm vé spa của ta thì chạy đi đâu rồi..
Bởi vì có chút lo lắng cho Nghiêm Húc, Ngàn Hảo liền thuận tiện đi qua phòng tập nhìn một chút, xuyên qua cửa sổ phát ra một đoạn âm thanh bén nhọn mà hết sức khó nghe. Ngàn Thảo nhíu mày, người đàn bên trong là Nghiêm Húc?
Đoạn nhạc này Ngàn Thảo rất quen thuộc, đó là khúc "Ma quỷ cười". Đoạn này rất hay, vô cùng lãng mạn nhưng kéo lại rất khó. Nghiêm Húc kéo bản này vậy nhưng một chút cũng không lãng mạn mà ngược lại thật đúng "ma quỷ" như cái tên của nó.
Đẩy cửa bước vào, âm thanh đàn violon đình chỉ, Nghiêm Húc nhìn thấy người đi vào là Ngàn Thảo liền ngẩn người. Sau đó đặt đàn violon lên bàn phía sau, giống như là cố ý giấu đi, đứng lên dùng thân mình che lại "Lão sư sao lại đến đây?"
Nhìn biểu cảm của Nghiêm Húc, Ngàn Thảo có một loại suy nghĩ là hắn đang sợ nàng, cũng không rõ là sợ cái gì, dù sao khi nàng bước vào thì Nghiêm Húc bộ dáng trông cũng thật hốt hoảng.
"Ma quỷ cười? Ta quả thực nghe không ra" Ngàn Thảo chế giễu sau đó tiếp tục hỏi "Ngươi không qua được cấp 12?"
Nghiêm Húc thân thể cứng đờ, nhẹ giọng trả lời "Đúng vậy!"
"Đem đàn violon của ngươi cho ta" Ngàn Thảo đối Nghiêm Húc vươn tay, nhưng qua một lúc lâu, hắn vẫn duy trì tư thế không nhúc nhích, môi mím chặt giống như đang quyết định cái lựa chọn ảnh hưởng đến chuyện sống chết.
"Đưa cho ta" Ngàn Thảo nhíu nhíu mày, nàng không rõ vì sao Nghiêm Húc lại khác thường như vậy
"Lão sư, ta không cần ngươi dạy" Nghiêm Húc rột cuộc mở miệng, sau đó đem đàn bỏ vào trong túi, muốn đi
"Sư môn bất hạnh a!" Ngàn Thảo nổi giận, nàng giữ chặt tay của hắn giọng điệu cứng rắn "Ngươi đứng lại đó cho ta"
Nghiêm Húc quả thật dừng lại, Ngàn Thảo năm ngón tay mảnh khảnh đang đặt trên tay hắn, trái tim rung lên một nhịp, trên tay truyền đến cảm giác ấm áp, bàn tay nàng nhẵn nhụi, mềm mại, hắn rất muốn nắm lấy nhưng lại không thể không rời đi..
Ngàn Thảo bị cảm xúc truyền đến trên tay làm cho nhíu mày, nàng cúi đầu nhìn tay của Nghiêm Húc, có chút thô ráp. Lòng bàn tay nổi lên mấy vết chai, ngón tay lại có rất nhiều vết thương còn mới, đây không giống như bàn tay của nghệ sĩ đàn violon. Bởi vì họ luôn rất giữ gìn đôi tay của mình, để kéo đàn trong trạng thái mới nhất mới đúng.
"Tay ngươi là chuyện gì xảy ra?"
Nghiêm Húc không có hé răng, vẫn đưa lưng về phía Ngàn Thảo, không hề quay lại
"Này!" Ngàn Thảo tự mình đem mặt Nghiêm Húc xoay lại, vốn định mắng hắn một chút nhưng nhìn đến ánh mắt hắn lúc này lời sắp nói lại như bị nghẹn lại, vì nguyên bản ánh mắt luôn trong trẻo của hắn lúc này lại chứa đầy sương mù, ánh mắt nhìn nàng tràn đầy bất lực cùng mờ mịt.
"Đừng quan tâm đến ta...." Nghiêm Húc gào lên rồi quay mặt đi, ánh mắt vốn đã đầy hơi nước, đến thời điểm đối diện Ngàn Thảo lại trở nên hồng hồng
"Ngươi đến cùng là làm sao vậy?" Ngàn Thảo từ giật mình lấy lại tinh thần, bỗng thoáng nhìn đến cây đàn của hắn ở trong túi lộ ra một chút vì kéo vội, mặc kệ là chế tác hay là nước sơn mà nói, đây cũng không phải là một cái cầm tốt, được làm rất đơn giản thô sơ, so với cây cầm lúc trước là kém xa
Đoạt lấy túi đàn trong tay Nghiêm Húc, Ngàn Thảo lấy đàn ra đặt tại trên cổ
"Chi ca____" Âm thanh vang lên chói tai tựa như tiếng một nữ nhân thét chói tai giữa đêm khuya vắng lặng, tựa như tiếng dùng tay xé vải.
Nếu như là người bình thường thì chỉ cảm thấy âm thanh như thế này cũng tàm tạm nhưng càng là người trong ngành thì sẽ thấy thứ âm thanh này thật chói tai, bởi vì lỗ tai của bọn họ rất thính, hàng năm luyện tập với âm nhạc khiến cho bọn hắn cực kỳ nhạy cảm với âm thanh. Ngàn Thảo cũng tương tự như thế, nàng không rõ Nghiêm Húc là làm như thế nào luyện tập với cây đàn này, nếu là để nàng lấy nó luyện tập thì dù chỉ một khắc cũng không chịu nổi
"Trong cuộc thi ngươi là lấy cái đàn này diễn tấu sao?"
"Ân" Nghiêm Húc dừng lại một chút "Không sao cả, năm sau ta có thể thi lại"
Ngàn Thảo nhớ lại lần trước bản thân bị một tên nam sinh biến thái trói vào lễ đường sàm sỡ, Nghiêm Húc khi đó xuất hiện cứu nàng, đánh nhau với hắn còn làm hỏng đàn
Nhớ được khi đó nàng còn xót xa thay cho hắn, mà Nghiêm Húc cũng thản nhiên như bây giờ nói "Không sao cả, còn có thể sửa" Liền sau đó không chút để ý, trấn an nàng đang bị kinh hách
Hiện tại nghĩ lại, Nghiêm Húc khi đó nhất định đem cây đàn kia đi sửa nhưng không được, trong lòng đối với cây cầm đã gắn bó nhiều năm nhất định rất đau lòng, vậy nhưng hắn vì lo lắng cho cảm thụ của nàng nên không có nói ra
"..Nguyên lai vì chuyện lần trước mà cây cầm kia bị hỏng không thể sửa được sao?" Ngàn Thảo hỏi
"Không sao hết. Cây đàn này chỉ là dùng tạm thời, tháng sau ta sẽ mua cái mới.." Nghiêm Húc đem cây cầm trên tay Ngàn Thảo lấy lại
"Đừng nói với ta không sao cả" Ngàn Thảo đánh gãy hắn "Ngươi lãng phí thời gian học tập, lãng phí thời gian luyện đàn để đi làm thuê lấy tiền mua đàn sao? Ngươi tưởng mua cây cầm bao nhiêu? Có thể lấy tùy ý cái đàn để diễn tấu là được sao? Ngươi xem tay ngươi đều thành bộ dáng gì nữa."
Một câu không sao cả đem mọi chuyện vứt lại sau lưng, ngay đến cả nàng cũng bị lừa. Vết thương trên tay Nghiêm Húc còn có vẻ mặt mệt mỏi kia nhất định không đơn giản chỉ là làm thuê ở cửa hàng bánh ngọt như vậy, hắn khả năng là một mình kiêm mấy cái công việc, mà làm như vậy kiếm tiền rất nhanh nhưng là phi thường tổn hại thân thể, những vết thương trên tay của hắn chính là bằng chứng rõ ràng
Nghe Ngàn Thảo nói Nghiêm Húc giống như bị chạm đến vết sẹo, hắn nắm chặt tay cầm đàn, ánh mắt đầy hơi nước nhìn lướt qua Ngàn Thảo rồi cầm túi đàn tông cửa đi ra ngoài "Thực xin lỗi lão sư, ta phải lên lớp"
Nhìn bóng lưng của Nghiêm Húc khuất dần trên hành lang, Ngàn Thảo đột nhiên cảm thấy thân hình cao lớn của hắn có vẻ thật bất lực, hơn nữa cũng thật cô độc
Nàng biết hôm nay hắn có phản ứng khác thường như vậy khẳng định không phải vì tức giận bản thân chất vấn hắn về kết quả cuộc thi, chất vấn hắn về việc đi làm thuê, nhưng Ngàn Thảo thật sự không nghĩ ra nguyên nhân nào khác cho chuyện này cả.
Trong đầu lại thoáng qua lời nói của Hữu Lệ, Nghiêm Húc trong nhà có rất nhiều tiền, Ngàn Thảo cảm giác có chút nghi hoặc. Nếu như nhà hắn thật sự có tiền vậy tại sao hắn còn phải đi làm thuê, vì kiếm tiền mua đàn mà đem bản thân biến thành cái bộ dạng này?
Bởi vì lập tức liền phải lên lớp, Ngàn Thảo bèn quay trở về văn phòng chuẩn bị, đi đến chỗ góc hành lang đụng phải Thâm Tuyết lão sư,văn kiện trong tay rơi đầy trên đất.
"Thực xin lỗi, thực xin lỗi!" Ngàn Thảo cúi đầu nhặt lên giúp nàng ta, Thâm Tuyết lão sư thoạt nhìn như không muốn tiếp xúc với nàng, đem văn kiện trên tay Ngàn Thảo giằng lại "Không có việc gì, lần sau chú ý hơn một chút là được"
Ngàn Thảo nghĩ lại có chút châm chọc, ngươi nha! Rõ ràng là không xem lại do chính bản thân ngươi đi quá nhanh không nhìn đường còn nói ai.
Thâm Tuyết vỗ vỗ tập văn kiện vừa lấy từ trong tay Ngàn Thảo, động tác giống như là phủi bụi, trong miệng lầu bầu "Đều bẩn hết cả"
Mẹ nó! Ngàn Thảo thề nếu bản thân là cái nam nhân nhất định ngay tại chỗ "giải quyết" nàng! Nếu không phải là không quen thân nàng ta thì nàng nhất định sẽ lấy toàn bộ giấy tờ trong tay vo thành một nắm ném lên người cái con người vô duyên trước mặt.
Đột nhiên Ngàn Thảo liếc nhìn thấy một tờ giấy trong tay Thâm Tuyết bên trên có rất nhiều ảnh chụp, trên đầu là ảnh chụp Nghiêm Húc, mà bên cạnh là cái chữ to: báo danh cuộc thi đàn violon ngày 8/12
"Đợi đã! Ngươi đừng vội đi!" Ngàn Thảo gọi Thâm tuyết lại sau đó giật lấy tờ giấy trong tay nàng ta. Thâm Tuyết lộ ra vẻ mặt sĩ tử có thể giết nhưng không thể làm nhục, giữ chặt tay Ngàn Thảo kêu to "Ngươi làm cái gì vậy! Trả lại cho ta."
"Ngươi mới là làm cái gì đó. Đừng có chạm vào ta. Phi lễ a!" Ngàn Thảo đẩy ra cánh tay Thâm Tuyết, nàng ta hành động đột ngột dừng lại, lộ ra cái biểu cảm khinh bỉ lại ghê tởm
Thời gian đấu vòng loại? Ngày 20/8? Di? Hiện tại đã là ngày 6/8, kia chẳng phải nói là trận đấu sắp bắt đầu? Giám khảo có... Hả? Cư nhiên có cái tên đầu đất mặt than bệnh thần kinh Nguyễn Tây? Địa điểm... hội trường âm nhạc Robert... Ngàn Thảo trong lòng thầm ghi nhớ những thông tin trên giấy, sau đó đem trả lại cho Thâm Tuyết "Ta đâu có phải tìm học sinh của ngươi vay tiền, chính là xem tờ giấy mà thôi đâu cần nhỏ mọn như vậy"
Thâm Tuyết lập tức giận run người
Trải qua cái chuyện này lại tạo nên một cái hậu quả thật nghiêm trọng, đó là Ngàn Thảo lên lớp muộn a~ Ngàn Thảo đi đến trên bục giảng, ở trên bảng đen vẽ lên một cái dấu nhân "Đây là cái gì?"
"Dấu nhân" Có người nói
"Một cái ẩn số?"
"Mười la mã?"
Ngàn Thảo vừa lòng gật đầu "Các ngươi rốt cục đã biết đến suy nghĩ xem xét sự việc từ nhiều khía cạnh khác nhau rồi, bất quá kỳ thực nó chỉ là một cái X.."
Tất cả học sinh "..."
"X là cái gì? X đại biểu là ẩn số chưa biết" Ngàn Thảo lại vẽ lên trên bảng một cái Y, cùng với X tạo thành một cái trục chữ thập "Chúng ta bình thường làm bài tập đều đã biết đến quan hệ giữa X và Y, hiện tại Y là điểm thi giữa kì của các ngươi, còn X đó chính là sự nỗ lực, là cái không thể đoán trước. Đừng nghĩ rằng các ngươi làm bài tập linh tinh đều không có tác dụng, nếu như các ngươi làm bài 1 giờ, thậm chí là 1 phút đồng hồ, giá trị của X sẽ tăng lên 1 chút, Y tương ứng cũng sẽ tăng lên"
Ngay lúc cả lớp vẫn còn đang đắm chìm trong suy ngẫm về lời nói của Ngàn Thảo, nàng đột nhiên đập bàn quát to một tiếng "Tốt! Bài giảng của ta đến đây là hết! Mọi người tiếp tục làm bài tập đi!"
"Lại làm bài tập a!" Trong lớp truyền đến tiếng than vãn không thôi, bởi vì Ngàn Thảo nhưng đã để cho bọn hắn một tuần liền làm bài tập rồi đó.
Hiệu trưởng nếu biết nàng tàn phá mầm non Tổ quốc như vậy tuyệt đối sẽ giết nàng a! Ngàn Thảo lẩm nhẩm trong lòng.
_______________________________
Haiz, đọc xong chương này cảm thấy thật tội cho Nghiêm Húc... Tuy rằng Luật Xuyên cũng rất tốt nhưng càng ngày càng thấy hai người họ ngang tài ngang sức, mỗi người 1 ưu điểm nha ~ ~
Truyện khác cùng thể loại
22 chương
120 chương
36 chương
29 chương
10 chương