Xuyên Hồi Cổ Đại Chủng Bao Tử
Chương 38 : Chiến tranh
Từ sau tiết Thanh Minh, trời cũng ấm dần lên, vào sáng sớm bụi tơ liễu khẽ thơ thẩn vờn trong sân, Lục Viên vừa bước ra ngoài, từng mảnh bụi đã tấp nập cuốn vào mũi y.
“Hoa Tử, ngươi có thể đừng quét nữa được không! Ngươi đang quét dọn hay đang bày bừa ra thế hả?” – Lục Viên phì phì cái mũi, xua xua tay lắc đầu trông hệt như một con ngựa đang thở phì phò vì cỏ khô giắt lên mũi.
Hoa Tử chống chổi, giật mình một cái, tự nhủ – xong rồi, có vẻ như sáng nay thiếu sao sao không hưng trí nha! Không chỉ thế, bộ dạng kia còn như bao hỏa dược di động ấy
“Ha ha, thiếu sao sao đói bụng ha, ta ra sau bếp chuẩn bị đồ ăn, có cháo trứng muối với dưa chua” – Hoa Tử ra vẻ lấy lòng, chỉ chỉ về phía bếp.
Tâm trạng Lục Viên không thể nào khá lên được, hôm qua đuổi Tô Hoài ra ngoài xong chính y cứ lăn đi lăn lại trên giường không ngủ được. Trên ngực gã kia có cái vết chướng mắt như thế, nhắm mắt một cái là đầu y lại liên tưởng đến một đống những thứ linh tinh, bực đến không thể bực hơn được. Bình thường trông cái tên ôn thần ấy thành thật là thế, trước còn thấy cảm động vì khi thanh mai trúc mã mất đi hắn thề cả đời không tìm ca nhi khác, thật sự là một người si tinh, rất đáng thương. Thế nhưng chẳng phải chỉ vì dục vọng không thỏa mãn mà ra ngoài lêu lổng, trăng hoa đấy thôi? Đàn ông ấy à, nửa người dưới là động vật, ai mà không có tý ty thói hư tật xấu chính y chẳng phải người ta mới hơi khiêu khích một chút đã Mẹ nó chứ!! Tô Hoài, ngươi ra ngoài tùy tiện tìm một ca nhi giải quyết chuyện cá nhân còn về quấn quýt lấy ta làm quái gì hả!!
Chân đá cái “Thình” vào cánh cửa bếp, làm Hoa Tử sợ hết hồn, vừa ngẩng đầu thì thấy sắc mặt u ám của Lục Viên. Nếu lúc này bàn chân nó mà có bôi mỡ, nó sẽ chuồn ngay tức khắc đấy, loại không khí này quả thực khó sống mà.
“Thất thần cái gì? Nhìn trời thì no được hả?” – Tô Hoài đang ngồi bên bàn húp cháo, thoáng thấy Lục Viên chấn giữ ở cửa, cũng nói mát.
Oách, chẳng hiểu sao đến cả vị này cũng phát hỏa – Hoa Tử hậm hực.
“Nhìn thì làm sao, nhìn cháo thì đói, còn nhìn ngươi, ta nhìn no rồi!” – Lục Viên hừ một tiếng, bước qua cửa vào ngồi bên bàn, Hoa Tử nhanh nhẹn múc một bát cháo, nhân thể liếc qua Lục Viên một cái. Rồi rồi, khuôn mặt này rõ ràng hai chữ —– Gây sự!
Khụ khụ hai tiếng, Hoa Tử bưng bát cháo đến đặt trước mặt Lục Viên.
“Không phải nhìn ta đã no rồi sao? Còn ngồi đấy làm gì? Không ngột ngạt hả?” – bỗng đâu Tô Hoài lạnh giọng nói, quay lại nhìn Hoa Tử, – “Thu lại, hắn không đói!”
“Biết chính mình ngột ngạt còn chướng mắt vậy, nói ngươi mặt than cũng không oan cho ngươi! Da mặt cũng dày thật, dày đến mức liệt không nhúc nhích nổi cơ mà!” – cũng chẳng hiểu sao hôm nay mồm mép Lục Viên lưu loát đến thế, mắng chửi người mà cứ như hát, khỏi phải đọc nhiều cũng thuộc làu làu. Rồi lại nguýt Tô Hoài một cái, bưng bát húp một ngụm, miệng vẫn không nhàn rỗi: “Sao? Hôm nay không đi hả? Đi đi, đừng để người ta mong nhớ!”
Khác thường, vô cùng khác thường! – Hoa Tử thấy tình thế không đúng, vội vàng nói: “Ưm kia sân còn chưa quét xong”
“Ngươi chơi bụi liễu thành nghiện rồi hả? Ngồi xuống ăn cơm, dù sao thì thiếu gia nhà ngươi cũng đi ngay bây giờ ấy mà!” – Lục Viên trừng mắt, khó chịu.
“Thiếu gia” – Hoa Tử tội nghiệp nhìn sang Tô Hoài, muốn nói – hai người đánh nhau, ai xui xẻo cũng được chỉ xin không phải là nó, ai mà đắc tội vậy chứ?
“Tiểu Viên, người mang thai tính tình gắt gỏng, ta có thể cho qua nhưng cũng một vừa hai phải thôi!” – bát cháo Tô Hoài mới ăn được một nửa đã không muốn ăn tiếp, thâm trầm mắt to trừng mắt nhỏ với Lục Viên - ”Ta chọc giận ngươi ư? Ta đã động vào chỗ nào hả?”
“Ngươi không chọc vào ta? Thế mỗi tối là ma vời ta chắc?!”
“ Tiểu Viên, ta coi ngươi như ca nhi của mình.”
“Thôi, ta không đảm đương nổi! Ngươi muốn tiết hỏa vẫn là ra ngoài tìm người yêu thương nhung nhớ ngươi đi, đừng ở đây xoắn lấy ta!”
“Tiểu Viên!”
“Sao? Gì mà gấp vậy?” – Lục Viên cười hếch, quay lại thấy Hoa Tử đang ôm khung cửa, một chân đặt trong phòng, một chăn đặt ngoài phòng, vẻ mặt vặn vẹo, tiến thoái lưỡng nan, – “Hoa Tử, ngươi mau ra quét sân đi thôi, thiếu gia nhà ngươi ra ngoài tìm hoan không muốn cho ngươi nghe rồi đi bêu xấu đâu!”
“Tiểu Viên! Đủ rồi!” – Tô Hoài cũng nóng lên.
Lục Viên tức giận, hắn thì nén giận.
Tiểu tử này sao lại giống bạch nhãn lang[1] vậy chứ, có nuôi có dưỡng thế nào cũng không thuần ư? Tới cuối buổi tối hôm qua đấy, rõ ràng hai bên đều tình nguyện, nhưng kết quả thì sao, y được hầu hạ thoái mái rồi, đến lượt mình thì lại dùng lực hạ thủ!
Vốn nghĩ, sáng hôm nay dù cho người này không nói gì cũng nên mang dáng vẻ hối lỗi một chút, ai ngờ vừa đến đã gây sự với hắn!
“Ta nói sai ư? Ngươi muốn gì hả? Muốn giết người diệt khẩu sao?” – Lục Viên ngẩng đầu, Tô Hoài đi tới trước mặt y, hắn đừng, còn y ngồi, cảm giác như có một đám mây đen áp bức.
“Ta ra ngoài làm gì đã nói rất rõ ràng tối qua rồi đấy thôi!”
“Vậy ngươi còn lo lắng làm gì! Muốn đi đâu muốn làm gì không cần phải giải thích với ta! Ngươi không ngại nói, ta còn lười nghe!”
“Ngươi không tin ta?”
Lục Viên cười, tay nắm chặt thành đấm — tin cái đầu ngươi!
“Hoa Tử, tên khốn trong hầm rượu đã chết chưa, ta đây đi tiễn hắn một đoạn đường!” – thở “phì” một cái, Lục Viên bước ra bên ngoài, – con mẹ nó, thật muốn đánh người!
Tin ngươi ư? Hôn ngân còn đầy trên người còn giả vờ giả vịt? Hay nghĩ ta nhìn những vết hồng kia là do chó cắn? Ngươi thành thật? Thôi đi, Tô Hoài, mẹ nó đúng là nhân phẩm có vấn đề!
“Tiểu Viên!” – Tô Hoài nhíu mày túm tay Lục Viên.
“Buông ra!” – Lục Viên quay lại trừng mắt – “Ta sợ ta lại phát cáu mà làm ngươi bị thương!”
“Ta buông tay ư? Buông ta để ngươi tự làm mình bị thương ư?”
Lục Viên vừa ngẩng đầu thì bắt gặp tầm mắt Tô Hoài đang nhìn bụng mình, tục một câu “Mẹ nó!”, rồi đặt tay lên bụng hận không thể dùng sức ấn nó xẹp xuống. Nếu không phải tại đứa bé xúi quẩy này, y cũng không bị quấy chặt bên Tô Hoài, muốn thoát cũng không được
Đúng lúc ấy, Lục Viên lại cảm thấy trong bụng đạp mạnh một cái, không đến mức quá đau nhưng cũng không hề nhẹ, Lục Viên khẽ rên một tiếng.
“Tiểu Viên!” – Tô Hoài lo lắng gọi, người cũng bị hắn ôm trong lòng.
“Mẹ nó, hết một rồi đến hai, tất cả đều làm ta thấy ngột ngạt sớm bóp chết mày thì tốt rồi! Không bị trói buộc, Lục Viên ta muốn đi thì đi, muốn đến đâu thì đến, cũng không phải chịu phần uất khí này!” – sắc mặt Lục Viên xám ngắt, vừa vỗ về bụng vừa oán hận nói, cái “thứ” này thực sự ngột ngạt quá, nhưng đã lớn thế rồi y cũng không thể xuống tay được nữa.
Đúng, bỏ lỡ cơ hội hiếm hoi phá đứa bé không thể trách Tô Hoài, càng không thể trách Tô lão gia tìm mọi cách ngăn trở, mà do y đã do dự nhiều lần nhưng rơi vào cục diện này, y cũng chỉ còn biết oán niệm là một thằng đàn ông 25 tuổi có ai mừng khi mình đẻ bao giờ!
Nhưng chỉ một câu như vậy, người nói vô tâm, người nghe lại hữu ý.
“Ngươi nói vậy là có ý gì? Trách ta trói buộc ngươi ư? Cũng đúng, người kia đang nằm ngay trong hầm rượu kia, hắn cũng đã đồng ý đưa ngươi về, nếu muốn đi cùng hắn thì có thể đi bất cứ lúc nào!”
“Tô Hoài, ngươi có ý gì vậy hả? Chê ta phiền cũng không đến mức đem ta giao cho thằng khốn kia chứ!”
“Không muốn đi cùng hắn sao? À ừ, còn có một Tán Bố đại ca cơ mà!”
“Sh*t! Ra là ta làm ngươi vướng víu đến vậy! Nếu nói sớm Lục Viên ta có không nhà để về cũng không về Tô gia các ngươi, ta cũng không phải không biết xấu hổ!”
“Ta không đuổi ngươi, là chính ngươi không đợi được muốn đi gặp người ta kìa! Được! Ngươi muốn đi thì đi đi, ta không cản!”
Lời đối lời, cả hai đều bốc hỏa, Hoa Tử đứng một bên thì hoảng sợ. Lục Viên tức giận hất tay, Tô Hoài cũng không giữ, mặc Lục Viên lao ra ngoài về phòng thu dọn đồ vật.
“Thiếu gia, người người mau đuổi theo dỗ mấy câu đi, thiếu sao sao chỉ cáu kỉnh thôi ai nha, đến lúc lão gia trở về thì biết giải thích sao đây” – Hoa Tử vội vàng ra khuyên Tô Hoài.
“Giải thích cái gì? Ngươi cứ nói với lão ta, trong bụng tân ca nhi của lão là của người khác, bỏ đi rồi còn tốt hơn là sinh một tôn tử khác họ!”
“” – Hoa Tử sững sờ, lại đánh giá gương mặt đen xì của Tô Hoài, – “Thiếu gia, nói cũng không nên nói lung tung”
“Đi cũng đi rồi, nói gì chẳng được! Khỏi phải dài dòng!” – Tô Hoài hừ lạnh, lòng lại bị đè nặng.
“Thiếu gia này người thật sự để thiếu sao sao đi ư! Bên ngoài thiếu sao sao cũng không có chỗ nương nhờ, người muốn thiếu sao sao đi đâu, chẳng lẽ lại vác bụng to quay về thảo nguyên?”
“Y không cho ta quản, ta còn quản làm gì?”
“Nhưng mà, thiếu gia thiếu sao sao đi rồi, bao công sức người bỏ ra chẳng phải đều đổ sông đổ biển sao”
“Hừ! Vốn đã uổng phí rồi, người ta cũng có cảm kích đâu!”
“Thiếu gia”
“Đừng theo ta nói nhăng nói cuội nữa!” – cuối cùng Tô Hoài rống lớn một tiếng, đẩy cửa đi thẳng ra ngoài.
Hoa Tử choáng váng.
Ai u —– thiếu gia bỏ gánh chạy lấy người rồi, giờ nó không khuyên được thiếu sao sao thì khi lão gia về, chắc chắn sẽ lột da nó cho mà xem
Đợi khi Hoa Tử quay về phòng khuyên nhủ Lục Viên thì y đã ôm một bọc nhỏ chạy về phía chuồng dê, dọc đường đi Hoa Tử nói với y những gì y cũng chẳng để ý, đến chuồng dê mới bất đầu dắt dê ra.
“Nói với thiếu gia nhà người, đồ của ta thì ta cầm đi, khỏi làm hắn ngột ngạt. Con dê con này là hắn mua, ta không dắt đi, hắn muốn nuôi thì nuôi, muốn giết thì giết, bán thì bán! Tiền ta nợ hắn, chi tiêu đã quấy rầy mấy ngày nay, sau này ta sẽ trả trở lại, một phân cũng không thiếu! Còn nữa thay ta xin lỗi Tô lão gia, ta” – Lục Viên chưa nói xong, cũng không biết phải nói thế nào mới tốt, đành im lặng dắt dê đi.
“Thiếu sao sao kia người cũng không thể đi, lão gia về rồi phát hiện ra người đi rồi còn không cuống cuồng lên! Lão gia vốn đã không khỏe, nếu lại chịu kích thích” – Hoa Tử biết Lục Viên cũng mềm lòng, dễ khuyên nhủ hơn thiếu gia nhà nó, đây là chiêu phủ đầu đấy.
Quả nhiên, Lục Viên nghe xong, vẻ mặt có thả lỏng một chút.
“Hoa Tử, ta biết Tô lão gia rất tốt với ta, nhưng” – thở dài một hơi – “Thiếu gia nhà ngươi biết phải trấn an lão gia thế nào.” – cùng lắm thì nói thật, Tô lão gia cũng chỉ khó chịu một lần thôi, ít nhất cũng không cần lo lắng mất đại tôn tử nữa.
“Ai u thật đúng là không phải người một nhà sẽ không vào chung một nhà mà, thế nào thiếu sao sao lại nói giống thiếu gia thế”
“Thiếu gia nhà ngươi cũng bảo ta đi rồi sẽ giải thích với Tô lão gia?” – Lục Viên sửng sốt, rồi chợt cười.
Quả nhiên, người ta chỉ lo cho mình thôi, dựa vào cái gì lại thay y nuông một đứa bé ngoài giá thú chứ. Không chừng đã sớm muốn mình đi rồi, chỉ là khó mở miệng thôi. Trong nhà có ca nhi chẳng thể thỏa mãn mình thì thôi, lại còn phiền phức, là ai cũng không muốn thôi!
Lục Viên nghĩ mà cười đến châm chọc, lòng chua chát, thở cũng đau.
Còn có thể làm gì chứ, hắn đã không muốn, vậy đi thôi!
Kéo đám dê, Lục Viên bắt đầu ra ngoài.
“Thiếu sao sao người đi đâu, ngoài kia cũng không biết nương nhờ vào đâu, dù có đi cũng từ từ, tìm một chỗ kha khá rồi hãng đi.”
“Ngươi có thể chờ, nhưng thiếu gia nhà ngươi chờ không được.”
“Ai nha, sao mà thiếu sao sao người bướng bỉnh thế chứ, thiếu gia chỉ nóng nên thế thôi sao thiếu gia có thể bỏ người đi cho được! Thiếu gia thích người như vậy mà, ai mà nhìn không ra”
“Được rồi! Hoa Tử ngươi đừng nói nữa!” – Lục Viên không muốn nghe nữa, bỏ lại Hoa Tử lại đi ra ngoài. Nhưng đám dê Tán Bố đưa cho kia quen đứng một chỗ rồi, giờ đột nhiên bị người kéo đi thì không vui, liên tiếp kháng cự lại Lục Viên.
Mẹ nó, ngay cả dê cũng không nghe ta
Lục Viên đã khó chịu, đặc biết mấy câu Hoa Tử vừa nói càng làm y khó chịu hơn.
Cái gì mà thích y, cái gì mà bảo ai cũng nhìn ra Tô Hoài thích gì ở y chứ? Thích y đi gây rắc rối khắp nơi ư, hay thích y bị người ta thượng, còn có chửa? Y cũng chẳng phải quốc sắc thiên hương, lại còn là đàn ông, có gì mà thích
Nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ thấy Tô Hoài để ý tới cơ thể y, lúc dục cầu mới tìm y giải quyết kết quả là thử vài lần, phát hiện ra không xứng hợp mới ra ngoài tìm người.
Thích á? Thích cái đầu ấy!
Càng nghĩ càng thấy có lý, nhưng vì càng có lý mà Lục Viên càng suy sụp, bất giác cả người cũng run lên, đầu như có hàng ngàn con dao đâm chọc y sống hàng ấy năm rồi, chưa từng có cảm giác khó chịu như vậy.
Không phải giận, cũng không phải oán, chỉ là trong lòng như không thông, có gì có dính lại, mắc lại, vướng víu đến mức khó thở, chỉ có thể ngắc ngoải, nắm cũng đau, chỉ muốn một đao xé toang ra cho thống khoái.
Nói trắng ra là, tâm trạng hiện giờ của Lục Viên chính là ——- không có cách nào hình dung.
“Thiếu sao sao, người quên rồi ư, trong hầm rượu còn Nhan thất công tử! Ngươi đi rồi, phải xử lý hắn thế nào? Nếu người không muốn thêm phiền phức cho thiếu gia, vậy dứt khoát tống cái đống rắc rối ấy đi đi! Người xem, Nhan thất công tử bị thương, cũng không động đậy được, nếu không người chờ khi hắn khỏi rồi đi sau có được không?” – Hoa Tử không biết Lục Viên đang nghĩ gì, chỉ thấy y cúi đầu nhìn đám dê không nghe lời đang chạy vòng vòng trong chuồng, nó vội vàng nhân cơ hội giữ người lại.
Lục Viên kéo lũ dê cả nửa ngày mà chúng không chịu nhúc nhích, cũng không lôi chúng nữa, lại liếc nhìn Hoa Tử, sau đó đột nhiên giơ tay đét lên lưng lũ dê, mắng hai câu – “Thiếu gia nhà ngươi đã tìm người đưa hắn lên Tây Thiên rồi, thay ta cảm ơn thiếu gia nhà người. Ta ở lại làm gì, chờ ư? Chờ ngươi kéo Tô lão gia về thì ta có thể đi sao?”
Thiếu sao sao bình thường trông ngẩn ngẩn ngơ ngơ, vậy mà vào thời điểm mấu chốt lại khó lừa thế
Hoa Tử cau mày âu lo, đang tự hỏi phải làm sao để giữ người này lại, liệu quỳ xuống cầu xin thiếu sao sao có mềm lòng không. Ngay lúc ấy, người còn chưa nghĩ xong, dê đã có ích ngay
Vốn lũ dê đến từ thảo nguyên, tính tình cũng hoang dã như thảo nguyên, bị Lục Viên đét cho cái thì lồng lên, như nổi cơn điên vùng chạy.
Lục Viên không ngờ lại như vậy, cũng không đi nữa mà hô hào Hoa Tử: “Mau! Mau giúp ta! Giữ lũ dê lại!”
Lại nói, dê là động vật rất hiền ngoan, nhưng dù sao thì chúng cũng là động vật, mà động vật đã nổi điên thì cũng khỏe đến kinh người. Lục Viên cùng Hoa Tử giữ thì giữ được chúng nó, nhưng lại không phòng bị được chúng đấu đá lung tung, vùng vằng loạn quanh.
Bất hạnh thay, trong lúc Lục Viên lơ là đã bị một con dê đực đâm trúng, mà đó không phải mấu chốt, mấu chốt chính là dê đực nó có sừng
Bị dê húc lảo đảo thì thôi, loạng choạng không vững, khụy chân, té ngã, hơn nữa quan trọng nhất là bị dê đâm trúng bụng
Nếu ngươi là dựng phu, ngươi cứ thử xem?
Lục Viên không chịu nổi, hôn mê tại chỗ. Đau đến mức thở hổn hển, trong đầu lại nhá lên hình ảnh ca nhi sẩy thai bên thương đội kia, cả người túa đầy mồ hôi lạnh.
Y sợ. Y lần tay đỡ lấy bụng, đầu chỉ có một ý nghĩ duy nhất — đứa bé đã thành hình, không thể chết như vậy được
Miệng mấp máy, Lục Viên chẳng ngờ rằng, y lại gọi cái tên ấy: “Tô Hoài”
Mẹ nó chứ, bụng bị đâm, đầu có bị đâm đâu, y làm sao vậy chứ?
¤___________________
1. Bạch nhãn lang (白眼狼) để hình dung những vô tình vô nghĩa, trong này đại ý anh Tô Hoài là anh Viên vô tình(aka trơ lỳ)
Truyện khác cùng thể loại
58 chương
14 chương
78 chương
74 chương
48 chương