Hả, chuyện gì thế này? Trong lồng ngực vị đầu lĩnh vẫn còn mùi bùn đất xen lẫn vị mồ hôi, Lục Viên bị giam trong vòng tay rộng lớn của gã chẳng cục cựa nổi. Dường như người này đang rất kích động, nãy giờ vẫn thầm thì nhắc đi nhắc lại câu gì đó, Lục Viên cứng đờ cả người, chẳng lẽ đây là phương thức biểu đạt lòng biết ơn của người Man ư? “Này ——” – đang trợn tròn mắt thì cánh tay Lục Viên bị một người khác kéo mạnh lại, thành công thoát khỏi cái ôm của người Man kia, lưng y lập tức dựa vào lồng ngực rắn chắc của một người, sau đó bị người ấy ôm lấy từ sau: “Đừng tùy tiện động tay động chân với người của người khác!” “Hoài Hoài Chi” – mặt Lục Viên giật một cái, lời này thiệt là Lúc này Tô Hoài đã kéo Lục Viên ra sau lưng bảo vệ, trừng mắt với nam nhân kia, miệng người Man kia liên tục gầm gào như muốn bổ nhào đến đánh người. “Từ từ Tán Bố đại ca! Liệu trong chuyện này có gì hiểu nhầm không!” – Trương đại ca vừa thấy người Man kia thủ thế thì vội vàng chạy ra can ngăn, quay lại nhìn Tô Hoài, nói: “Tô đệ, ca nhi của ngươi có phải tên là Lạp Mễ Nhĩ không? Tán Bố nói – hắn là đại ca của Lạp Mễ Nhĩ!” Tô Hoài nghe xong thì mặt sa sầm xuống, nắm chặt lấy bàn tay Lục Viên, Lục Viên còn thoáng trông thấy mu bàn tay Tô Hoài nổi lên gân xanh chằng chịt. “Ta không biết ai là Lạp Mễ Nhĩ hết!!” – Tô Hoài nói xong, chẳng biết có phải ảo giác của Lục Viên hay không mà y lại cảm thấy câu kia như rít lên từ kẽ răng Tô Hoài, “Trời không sớm nữa, chúng tôi phải về, cáo từ.” Nói rồi Tô Hoài lập tức kéo tay Lục Viên lôi đi. “Chờ đã!” – người Man kia đuổi theo kéo Lục Viên lại, bị Tô Hoài lạnh lùng gằn lại, người Man kia cũng không để ý, chỉ chăm chú nhìn Lục Viên, anh ta nói bằng một chất giọng không thuần Trung Nguyên, “Lạp Mễ Nhĩ, đại ca đã luôn luôn tìm em.” Lục Viên mím môi, đại hán trước mắt mang một thân hình cao lớn với một biểu tình kì dị, thế nào cũng thấy cơ thể này không thể thoát khỏi có quan hệ với hắn. Cơ thể này là ai? Vì sao lại phạm tội? Cớ gì lại có chửa? Chân tướng sự thật đang gần ngay trước mắt nhưng Lục Viên lại sinh cảm giác không muốn víu lấy mối quan hệ rắc rối ấy. “Vị đại ca này, liệu có phải huynh nhận nhầm người không?” “Ngươi không nhớ đại ca ư? Hay vẫn còn hận ta? Từ sau khi chúng ta thất lạc, thương đội vẫn luôn đi tìm người, trời xanh phù hộ rốt cuộc cũng cho ta tìm thấy ngươi rồi, chí ít theo ta nói riêng một lúc.” – người Man không nhường một bước, ánh mắt nóng rực gắt gao nhìn Lục Viên, đáy mắt đầy niềm vui khi tìm lại được thứ đã mất lại xen lẫn cả sự mất mát. Nhận ra tay Tô Hoài vẫn đang nắm chặt tay mình, Lục Viên bỗng ý thức được gì đó, mím môi: “Hoài Chi, huynh đợi ta một lát.” “Ngươi nếu không muốn” “Không có việc gì đâu, chỉ nói chuyện thôi.” – Lục Viên ngẩng đầu mỉm cười với Tô Hoài, rồi mạnh mẽ gỡ tay hắn ra, bước theo người Man kia. *** Nói là trò chuyện cũng đúng chỉ là trò chuyện thôi, cũng không biết Lục Viên nói với người Man kia câu gì mà hắn không hề dây dưa thả Lục Viên về. Dọc con đường về nhà, chuyện nhận thân vừa nãy Tô Hoài không hỏi, Lục Viên cũng không đề cập đến. Hai người lưng đeo hai tâm sự, ai cũng không hăng hái cứ thế về tới cửa nhà. Chỉ có điều mới bước vào cửa một bước, một chiếc trượng dài đã vung ra, chiếc trượng rắn chắc nhắm lên cánh tay Tô Hoài giơ lên đánh một cái. “Đồ nghiệt tử, mày chết dẫm ở xó nào thế hở! Tới giờ Tuất(7h-9h tối) rồi còn không biết đường mà về! Nhà đang trong lúc nhưỡng rượu bận rộn lại phải phân ra mà tìm hai đứa không biết lo các ngươi!” – Tô lão gia túm lấy Tô Hoài vừa mắng vừa vun gậy đánh không ngừng. Lục Viên thấy thế vội qua can ngăn, “Cha, không liên quan đến Hoài Chi, là con sai, con không nên đi tìm Trương ca ca dẫn đến thương đội mua dê” “Cái thằng nghiệp chướng không hiểu chuyện, ngươi còn theo nó càn quấy hả?” – Tô lão gia quay sang, lại không nỡ đánh Lục Viên, chỉ “hừ” một tiếng, gỡ tay Lục Viên, “Ngươi trong bụng đang mang cốt nhục Tô gia, ngươi cứ lỗ mãng như vậy nhỡ như sơ sảy, ngươi muốn chọc giận chết lão già này hử?” “Cha, người đừng giận” “Được rồi, mất chẳng phải còn có thể sinh lại sao!” – Tô Hoài hừ lạnh, lôi Lục Viên vào trong. “Đồ nghiệt tử, hôm nay tao không đánh chết mày tao không” Tô đại ca nhi và Hoa Tử vẫn đang tìm người bên ngoài, chỉ có lão Hoa nghe thấy trong sân nhao nhao vội chạy ra, thì thấy một cảnh tượng – Tô lão gia đang giận ngút trời muốn đánh chết Tô Hoài. “Ai u! Lão gia người đang làm gì vậy a chẳng phải người đã trở về rồi sao!” – lão Hoa đầu vội vàng ra ngăn đón, đẩy Lục Viên và Tô Hoài ra, “Hai đứa còn chưa ăn đúng không? Lão gia cố ý để phần hai người về ăn đấy, nhanh nhanh nhân thức ăn còn nóng vào đi, vào đi nào! Lão gia, cũng xin ngài bớt giận, dù ngài có giận tiểu thiếu gia thì cũng vì cháu đích tôn mà bỏ qua đi” Tô lão gia thở hổn hển, bị lão Hoa đầu khuyên nhủ mới bắn nửa con mắt sang, hừ một tiếng, “Ta nể mặt mũi cháu đích tôn của ta đi ăn cơm đi, đừng để cháu nội ta đói bụng!” “Thiếu sao sao, ngươi đừng thấy lão gia dữ với ngươi, thật ra ông ấy quan tâm lo lắng cho ngươi lắm đấy! Mấy bữa trước thấy tinh thần ngươi không tốt, hôm nay bảo ta ninh cho ngươi bát canh nhân sâm tần gà bổ thân đấy! Củ nhân sâm này ấy, là phần thưởng năm đó quan lớn tặng cho lão gia đó, tốt lắm, hơn mười năm nay có nỡ ăn đâu, ngày thường ta chạm vào một tý ty lão gia cũng sợ xước, thế mà hôm nay nói ninh cho ngươi ăn lão gia lại nói không hề chớp mắt lấy một cái đấy” – lão Hoa đầu vừa tủm tỉm cười vừa đưa hai người ra gian bếp phía sau vừa lải nhải không thôi, “Tô gia đã tám đời độc đinh, thiếu sao sao đang mang dòng máu duy nhất của Tô gia đấy, lão gia quý báu xiết bao” “Hoa quản gia! Sao ông nhiều lời thế hở!” – Tô lão gia quát lớn, còn có phần xấu hổ lúng túng, “Hai đứa còn đứng ngây ra đấy làm gì, nhìn mà phát bực!” “Lão gia, nếu ngài quan tâm thiếu sao sao thì cứ nói thẳng” “Lão Hoa, ông nhàn quá đúng không? Bên kia còn mấy chục chum rượu chưa cất vào hầm kìa!” Hai người đến gần căn bếp con, Tô Hoài múc hai bát canh gà, cầm cả bánh mỳ còn thừa ban trưa lại, Lục Viên vốn định nhìn xem Tô Hoài bị đánh có thương hay không nhưng cũng bị buộc phải ăn cơm trước. Đến khi hai người trở về phòng, Tô Hoài mới tìm thuốc mỡ đưa cho Lục Viên cầm, rồi tự tay cởi áo. Quả nhiên Tô lão gia xuống tay cật lực, trên cơ thể rắn chắc của Tô Hoài đã hiện những vệt tím hồng ứ máu, trên cánh tay còn hằn cả vết gậy rộp cả lên. “Hoài Chi, ta lại gây phiền phức cho huynh rồi.” – Lục Viên thấy lòng sao xót quá, cẩn thận bôi thuốc cho Tô Hoài, xem chừng rất ảo não, “Nếu không, huynh đánh ta một chút cho hả giận đi?” “Cái đầu mít đặc này!” – Tô Hoài quay mặt lại, nhẹ ấn trán Lục Viên, “Ta cần gì phải gắng sức nếu đó không phải chuyện tốt chứ? Nếu muốn hả giận, chi bằng” Tô Hoài ngập ngừng nhìn lại, Lục Viên cứ thế ngây ngốc ngơ ngơ: “Sao huynh tiến lại gần thế?” “” – Tô Hoài thở hắt một hơi, thu người lại, “Quên đi, bôi thuốc tiếp đi!” “Ừ, Hoài Chi, ta thấy cha huynh thích đứa bé này lắm ta không nên dối gạt ông” – ngón tay đang di thuốc trên lưng Tô Hoài, Lục Viên khẽ nhíu mày, “Hôm nay, người Man kia đã nói với ta, thương đội của hắn sẽ trở về Phiên Cương vào tháng sau, bảo ta trở về với hắn.” Hít mạnh, mùi hương thuốc mỡ thanh mát tràn xoang mũi, Lục Viên cười, “Mấy ngày nay đã rước không ít phiền phức cho huynh, nhất định huynh cũng rất bực ta rồi nhỉ! Ta ở lại không chỉ liên lụy đến huynh, bắt huynh phải nuôi một đứa bé ngoài giá thú, lại làm chậm trễ chuyện cả đời của huynh Không bằng nhân cơ hội này, thú nhận với Tô lão gia rồi huynh cưới một ca nhi đi! Về phần ta, trả hết nợ cho huynh rồi ta sẽ quay về Phiên Cương với vị đại ca kia, thế cũng tốt” Lục Viên nói xong, hốt nhiên cảm thấy bầu không khí lập tức nặng nề, dường như làn da dưới tay y đều đang căng cứng lên, động tác hơi dừng lại, Lục Viên cất tiếng gọi: “Hoài Chi?” “Ngươi nhớ chuyện trước kia rồi à? Muốn trở về ư?” – Tô Hoài vẫn đưa lưng về phía Lục Viên, trầm giọng nói. “Cũng không phải! Khi theo Tán Bố đại ca nói chuyện, ta vẫn chẳng nhớ được gì nhưng dù sao hắn cũng là đại ca ruột của ta, ta cũng là người Man, hắn hy vọng ta có thể trở về cùng hắn” – Lục Viên giơ tay gãi gãi đầu. “Ngươi thì sao? Ngươi có muốn trở về không?” “A ta ở lại đây chỉ gây thêm phiền cho huynh và cả nhà thôi, cũng không phải là kế lâu dài, nếu bên kia có người thu nhận ta, cũng không hẳn là” Đột nhiên Tô Hoài đứng bật dậy, nắm chặt bả vai Lục Viên, Lục Viên giật mình, hộp thuốc trong tay rơi “lạch cạch” trên mặt đất. “Ta hỏi ngươi có muốn về hay không?” “ huynh đang giận đấy ư?” – Lục Viên sửng sốt, chỉ thấy giờ phút này khí thế của Tô Hoài làm y không còn cách nào khác phải nhìn thẳng vào mắt Tô Hoài, cũng không biết có phải do bầu không khí không mà bị nhìn chằm chặp như thế làm tim Lục Viên đập dồn dập, y quay mặt sang bên, thầm mắng mình – dù sao cũng đường đường là một thằng đàn ông, vậy mà đứng trước mặt Tô Hoài, lời nói dối đến cửa miệng rồi lại không thốt lên được “Cũng không phải ta muốn về ta cũng có quen người Man kia đâu, sao có thể nguyện ý đi đến nơi mà ngay cả bản thân ta cũng không biết chứ nhưng huynh trượng nghĩa như vậy, ta sao có thể không biết xấu hổ ở lại đây bám chặt lấy huynh nên ta mới nói” “Vậy đừng đi!” “Hả?” – nhất thời Lục Viên còn tưởng mình nghe nhầm. “Vậy ở lại đây đi, cứ bám chặt lấy ta đi, ta sẽ không để bụng!” Lục Viên bật cười, “Hoài Chi, sao lời này lại giống thổ lộ tình cảm thế hả?” – vươn tay sờ lên trán Tô Hoài, “Đầu óc huynh hư chỗ nào rồi? Hay lại lấy ta ra để luyện tập thổ lộ đấy hả? Chẳng phải huynh biết ta thân là ca nhi nhưng tâm hồn là nam nhân đấy ư? Chúng ta là hai nam nhân, có thể đừng nói mấy lời buồn nôn như thế mà” Tô Hoài trầm mặc, bị Lục Viên nói ớ ra nửa ngày không nói được câu nào, trái lại Lục Viên lại ra vẻ hiểu biết lắm, vỗ vỗ tay Tô Hoài: “Ta cũng biết, huynh là một chàng trai trẻ chính trực tráng niên, mỗi ngày về nhà thấy ta đã nghẹn lắm đúng không. Nên đi tìm một ca nhi bình thường đi thôi, nói chuyện yêu đương hay vân vân này nọ, chuyện này cũng hợp tình hợp ly thôi, huynh cũng không có gì phải ngượng ngùng cả huynh xem, giờ thì nghẹn đến mức nói chuyện cũng biến chất rồi này” Sắc mặt Tô Hoài ngày càng xám xì, cuối cùng vẫn thất bại thở dài thườn thượt, “Ta sẽ không tìm ca nhi nào khác đâu, sau này đừng nói những chuyện này nữa.” “Vì sao?” – vẻ mặt Lục Viên tỏ ra mơ hồ, khó hiểu nhấp nháy mắt mấy cái. “Vì sao à” – Tô Hoài sâu sắc nhìn Lục Viên, thở một ngụm muộn phiền, lâu sau mới chậm rãi nói: “Bởi vì ta từng yêu một ca nhi, tên hắn là Lang Nhi, chúng ta là thanh mai trúc mã, rất yêu thương nhau, ta cũng muốn cưới hắn. Nhưng trong một năm thiên tai, hắn nhiễm bệnh mà qua đời. Rất nhiều năm sau ta vẫn không có cách nào quên hắn, cũng không thể yêu ca nhi khác được nữa. Cho tới giờ, tuy ta không còn nhớ rõ dáng vẻ của hắn nữa, nhưng vẫn không thể thoải mái kết giao với ca nhi khác Cho nên, Tiểu Viên, nếu ngươi muốn giúp ta thì ở lại đây đi, ta không muốn lại bị lão già đó bắt thành thân.” Tô Hoài gục mặt xuống, như thể rất thương tâm, Lục Viên cuống quýt, nhăn nhó giải thích: “Hoài Chi ta xin lỗi, ta” “Cho nên, sau này đừng nhắc đến chuyện tìm ca nhi khác nữa, chuyện nối dõng tông đường ấy, e rằng cả đời này ta cũng không thể lưu lại cho Tô gia rồi. Đứa bé trong bụng ngươi, nếu muốn sinh thì để nó làm trưởng tôn Tô gia, còn không thì thôi, ngươi ở lại, lão già kia cũng không đến mức lắm lời đâu.” “Xin lỗi, sau này ta sẽ không nói linh tinh nữa.” – Lục Viên chưa từng thấy Tô Hoài như vậy, chân tay y luống cuống, cũng chẳng biết phải an ủi thế nào, đang muốn vươn tay vỗ vai hắn thì ngờ đâu Tô Hoài chợt ngẩng đầu dậy, thành ra bàn tay Lục Viên xoa lên đầu Tô Hoài. Tô Hoài sửng sốt, rồi tiện đà bắt lấy tay Lục Viên, nhẹ nhàng giữ lấy, “Kỳ thật, bộ dạng ngươi và Lang Nhi có nhiều điểm rất giống nhau.” Lục Viên chỉ kịp thấy ý cười trên gương mặt Tô Hoài sượt qua, rồi y bị hắn kéo, ôm vào lồng ngực. “Ây —— huynh làm gì vậy!” “Ngoan ngoan, cho ta ôm một chút thôi.” – giọng Tô Hoài có chút gì đó rầu rĩ, khi nói hơi thở phả vào cổ làm Lục Viên thấy ngứa. “Dù sao cũng là nam nhân, ôm vậy kỳ quá à huống chi” “Im nào!” “Huynh đang nhớ đến Lang Nhi kia ư?” “Đáp ứng ta, đừng đi.” Tô Hoài nói cũng đã nói đến mức này, Lục Viên cũng không còn lý do nào để cự tuyệt. Nếu y có thể làm lá chắn, lại có thể để Tô Hoài qua y tìm lấy những hồi ức từ người hắn yêu cũng coi như cách y báo đáp hắn vậy. Nhưng Lục Viên lại ủ mày - trong ngực đang ẩn ẩn cảm giác đau là sao nhỉ? Lắc đầu, Lục Viên vươn tay trấn an Tô Hoài, “Ừ! Ta biết rồi, ta không đi nữa.” Luồng nhiệt ẩm thấp phun trên cổ Lục Viên, hình như Tô Hoài đang cười. “Này này tay huynh sờ đi đâu thế hả? Huynh đừng có dùng miệng cọ đi cọ lại trên cổ ta mà! Ta nói huynh” “Au Tiểu Viên đừng đánh vào lưng ta rồi rồi, bôi dược cho xong đi” _________________________________ Vở kịch nhỏ 1: Ai là Lang Nhi? . Vào một ngày của nhiều năm sau đó, rượu huân xuân nồng, Lục Viên chống thắt lưng đứng dậy, toàn thân đau nhức đến là lạ, vén lớp rèm cửa sổ lên, trời xuân đã treo cao vàng như lòng đỏ trứng vịt giữa không trung. “Ai mặt trời vàng quá đi nha” Xiêu xiêu vẹo vẹo bước hai bước, nơi nào đó trên người đau rát đến vô cùng, Lục Viên lại thẩm rủa xả lần thứ một trăm tên Tô biến thái. Đẩy cửa, hai cha con Hoa gia đang quét sân, trông thấy Lục Viên bước ra, Hoa Tử cười nói: “Nay thiếu sao sao dậy sớm quá nha, muốn ăn điểm tâm chưa ạ?” Quay mặt lườm Tô Hoài vẫn đang ngủ trên giường, Lục Viên hừ lạnh: “Có thạch tín không?” “Ha hả, thiếu sao sao thật hay nói giỡn! Tính cách thiếu sao sao thật là hoạt bát, nếu Lang Nhi mà còn thì nhất định nó thích lắm” “Lang Nhi!” – Lục Viên sửng sốt, bỗng nhớ vào một năm nào đó, tháng nào đó, ngày nào đó, cảnh tượng nào đó, tên đốn mạt nào đó trong nháy mắt mê hoặc làm y sinh lòng thương cảm trắc ẩn, từ ấy về sau ở tịt lại trong phủ, giờ muốn chạy lại không biết đã thành A sao của cả đám con trẻ “Hả, thiếu sao sao cũng biết Lang Nhi ư?” “À, Hoài Chi từng nhắc qua, thấy bảo là tình nhân đầu tiên của hắn” “Tình nhân đầu tiên? Thiếu gia cũng nói quá rồi!” – Hoa Tử bỗng khó tin mở tròn hai mắt. “Còn bảo là thanh mai trúc mã, đáng tiếc trong một năm thiên tai, Lang Nhi nhiễm bệnh mà qua đời. Làm sao thế? Có gì không đúng à?” “Nói là thanh mai trúc mã thì cũng Lang Nhi mất thật ra là do một lần thiếu gia quên cho nó ăn, nó chạy ra ngoài tìm thức ăn, cuối cùng nhiễm bệnh mà chết nhưng nói là tình nhân đầu tiên thì hình như” “Từ từ! Ngươi nói cho nó ăn? Còn đi tìm thức ăn? Lang Nhi này không phải là ca nhi sao?” “Ca nhi? Thiếu sao sao, thiếu gia không nói cho người biết – Lang Nhi là con mèo hoa già thiếu gia nuôi lúc tám tuổi sao?” “” Cơ mặt Lục Viên giật giật hai cái, bỗng cay nghiến nói: “Hoa Tử, cái chổi ngươi đang cầm, đưa cho ta.” – nói đoạn, giật lấy cây chổi trên tay Hoa Tử, hùng hổ lao lại vào phòng. Được lắm! Tô lừa đảo kia, ngươi cứ đợi đấy cho ta!