Dạ Sở Kỳ vui vẻ chạy quanh với DP-002. Đối với việc quan tâm tới Dạ Sở Kỳ, NR-001 cho rằng nó giống như là đang làm công việc trông trẻ. Cô nàng này hiếm khi nào chịu ngoan ngoãn ngồi yên nếu không phải là đang làm mấy thứ đồ thủ công gì đó. Mà, hôm nay người trông nom Dạ Sở Kỳ lại là DP-002. Hôm nay là ngày NR-001 bảo trì sau 3 tháng hoạt động. DP-002 không nhẹ nhàng chu đáo như NR-001. Nhưng nó biết một thứ đủ để có thể cẩn thận khi hành động. Nó biết AL-003 trước mặt nó không đơn thuần là một robot cùng hãng sản xuất. Nó biết đây là chủ nhân của nó. Chủ nhân, dưới lớp vỏ một robot. Dạ Sở Kỳ ngồi nghỉ một lát sau khi cố trèo lên một cái cây và ngã n lần. Cô nhận lấy chai nước từ tay DP-002. - Mệt thật đấy. DP-002 nhìn chằm chằm Dạ Sở Kỳ. - AL-003, cô có khả năng leo lên cái cây đó mà. Dạ Sở Kỳ sững người. - Tại sao lại tỏ ra không thể? Dạ Sở Kỳ khôi phục vẻ mặt, cười nhạt. Cô uống nước. - Cô không hiểu, cũng không cần hiểu. Trong mắt DP-002 xẹt qua một tia sáng. - Đã ghi nhớ. - Đây là mệnh lệnh của chủ nhân. Dạ Sở Kỳ dựa lưng vào ghế, bộ dạng đang nghỉ ngơi. Nhưng thực chất, cô đang sắp xếp mớ hỗn độn trong đầu mình. Dạ Sở Kỳ thời gian này biết tới một thứ. Đó là che giấu. Thứ này cô đã học được từ rất lâu. Cô học được, từ nhận thức và ký ức của ký chủ. Nó, là cách mà trước kia "cô" dùng để che giấu những thống khổ trước mắt anh trai bằng một nụ cười. Nó, là cách mà trước kia "cô" dùng để lừa dối bản thân và rồi đi dần tới cái chết. "Cô" đã đã dùng che giấu để giết chết chính mình, bằng cách giấu đi mọi đau khổ, chịu đựng nó thay vì một cuộc điều trị. "Cô" từng dùng nó để trốn tránh sự sống. Và Dạ Sở Kỳ của hôm nay, cô dùng nó để sống. Là một robot, Dạ Sở Kỳ nhận ra cô phải có sức mạnh. Không phải bởi vì bản thân thích chạy nhảy sau rất nhiều năm nằm trong bệnh viện. Thực chất của việc chạy nhảy gần đây của cô, chính là tự mình rèn luyện. Sống và tồn tại dưới danh nghĩa của một robot, Dạ Sở Kỳ phải có đủ sức mạnh. Và cô nhận ra bộ máy của cô có khả năng nâng cao sức mạnh. Thực chất, các bộ phận của Dạ Sở Kỳ được lắp đặt như một robot quân sự. Sức mạnh của nó ngang ngửa với DP-002, nhưng phương thức hoạt động lại không giống. Nó sẽ dần mạnh hơn qua thích nghi, và dần dần phát triển. Với khả năng thích nghi, nó thậm chí còn tiềm tàng khả năng mạnh hơn cả DP-002. Đây là cách mà Dạ Sở Hiên bảo vệ em gái của anh. Tất nhiên Dạ Sở Kỳ không biết việc bản thân là được cải tạo theo dòng robot quân sự đa năng. Chẳng qua, cô biết mình không thể tầm thường. Có lẽ, chỉ vì cô muốn tự vệ. Dạ Sở Kỳ đứng dậy, bước đi. DP-002 đi theo cô. Cô vào nhà. Phía trên ghế, Bạch Ngân ôm hình nhân cuộn tròn ngủ. Cô tiến lại, ôm nó lên. Thỏ trắng nhỏ mở mắt, yếu ớt kêu lên rồi lại ngủ. Dạ Sở Kỳ trở về phòng, DP-002 chỉ nhìn mà không đi theo. Khi Dạ Sở Kỳ ôm thỏ xuống dưới nhà một lần nữa, trên người cô đã là bộ đồ khác. Đây là bộ đồ cấu tạo từ 80% là nano, không phải loại như bộ đồ Mèo Tương Lai kia. Với các hạt nano cấu trúc đặc biệt này, bộ đồ này hầu như là một bộ áo giáp. Cách thức hoạt động của nó chính là ăn mòn. Nó phân giải những phân tử của sinh vật sống, thường thì con người chẳng ai mặc nó cả. Mặc nó chẳng khác nào thừa nhận mình là robot, mặc dù ít ai nhận ra được cấu trúc nano của bộ đồ này. Mặc dù bản thân cơ thể Dạ Sở Kỳ là cơ thể người, tức là về mặt lý thuyết không thể mặc được, nhưng cô vẫn có thể mặc nó. Bằng cách sử dụng sóng não phát ra thông tin điều khiển, cô có thể biến nó thành vũ khí của mình một cách hoàn mĩ. Đây là do DP-002 dạy cô làm, nhưng cô thật sự rất có tiềm năng trong việc điều khiển. - Tôi muốn ra ngoài một chút. Anh tôi ở chỗ nào? - Phòng ngủ. - À... Dạ Sở Kỳ muốn ra ngoài cũng phải xin phép một chút. Mà, hôm qua sau bữa tối đám người đều nằm luôn trong phòng rồi. Dạ Sở Kỳ gõ cửa. - Anh Hai? - Vào đi, anh không khóa cửa. Dạ Sở Kỳ mở cửa vào trong. Dạ Sở Hiên liếc mắt nhìn qua, rồi quay trở về công việc. Bộ đồ nano của Dạ Sở Kỳ được thiết kế là váy ngắn. Màu sắc chủ đạo màu đỏ, găng tay bằng nano cứng, giày boot cao gót. Phía sau còn có nơ đỏ nhìn như hình ảnh ảo.(*) Phụ kiện của bộ này là tai nghe, một loại máy liên lạc. Dạ Sở Kỳ đã thay nó bằng một kẹp tóc là máy định vị. - Em muốn ra ngoài một chút. Dạ Sở Hiên ăn mặc khá tùy tiện, là trang phục ở nhà. Áo blouse anh treo trên móc, trong căn phòng màu trung lập không sáng không tối cũng không quá nổi bật. Anh ngồi trước màn hình máy tính, mặc dù trông rất lơ đễnh nhưng tay anh vẫn làm ra những thao tác chính xác. - Ừ. - Dạ Sở Hiên tùy tiện đáp. - Em sẽ về trước bữa tối. - Dạ Sở Kỳ cười cười, ôm Bạch Ngân rời khỏi phòng. Cửa phòng đóng. Dạ Sở Hiên liếc mắt nhìn phía sau cánh cửa vừa đóng, dừng tay. Anh đưa chân đạp vào cạnh bàn, đẩy chiếc ghế đang bay trên không trung mà anh đang ngồi ra xa tới phía giá sách trong phòng. Anh lấy một tập hồ sơ. - Xem ra cần một chút nữa...