Dạ Sở Kỳ ôm Bạch Ngân nằm lăn lóc trên thảm cỏ, DP-002 bất lực đứng nhìn. Nó không cách nào hiểu nổi sở thích này của Dạ Sở Kỳ. Chẳng lẽ con người đều kỳ quặc vậy sao? Ừm, nghĩ lại thì hình như là vậy? A, nó muốn tiếp tục là một robot rồi. Đoán xem hôm nay là ngày gì? Là sinh nhật của Dạ Sở Kỳ. Năm trước bận rộn nhiều chuyện không có để ý tới, năm nay tất nhiên sẽ tổ chức sinh nhật rồi! Nghe nói sinh nhật sẽ có bánh kem vừa ngọt vừa mềm. - Khoan đã AL-003, không được ăn cỏ! Nếu không phải Dạ Sở Kỳ hay bắt chước Bạch Ngân gặm cỏ thì chắc DP-002 cũng không cần ở đây canh chừng cô. DP-002 lôi Dạ Sở Kỳ dậy. Cô xụ mặt, đem cỏ trong miệng đều phun ra. Vị chẳng ngon tí nào! - Tôi chán!!!! DP-002 hoàn toàn không muốn trả lời câu nói này. - DP-002, chơi gì đi! - Dạ Sở Kỳ lắc vai DP-002. DP-002 cảm thấy, sau này nó sẽ không bao giờ muốn trông chừng Dạ Sở Kỳ nữa. Cuối cùng trong sự không tình nguyện, DP-002 vẫn phải vào nhà lôi đồ chơi ra chơi với Dạ Sở Kỳ. Cùng lúc này, La Tử Ân đang nằm dài trên bàn ăn. - Anh nói này Y Y, anh vẫn thấy bữa tiệc này có gì đó không đúng. Em không thấy nó rất nhạt nhẽo sao? Tả Y Y đang ngồi bên bàn trang trí cái bánh kem, đem tô kem bơ ụp luôn vào mặt La Tử Ân. - Anh bớt nói nhảm đi. La Tử Ân bật dậy, hất cái tô kem bơ ra khỏi mặt. Với lấy khăn giấy trên bàn lau mặt, anh nhăn nhó. - Nếu có con nhóc Anh Anh đó thì sẽ náo nhiệt hơn nhiều. Tả Y Y hừ hừ mấy tiếng. - Không phải là do mọi người ngày nào cũng cứng nhắc sao? Trong nhà chẳng khác gì cái tủ lạnh. Nếu không phải có em với tiểu Kỳ chắc là cái nhà này sẽ chán lắm. - Đừng có đánh đồng anh vào! Tại Sở Hiên với Phí Điềm và A Hàn đấy chứ! - Vớ vẩn! - Hai người lại cãi nhau nữa à? La Tử Ân và Tả Y Y nhìn qua. Lưu Giai Từ mặt mày không được tốt đi xuống. Tả Y Y phì cười. - Lưu Giai Từ, trông anh buồn cười quá. - Anh đã nói là không được gọi cả họ tên của anh! - Haha em biết rồi. Anh xem lại mình đi, nếu không lát nữa tiểu Kỳ sẽ đem anh buộc thành cái nơ đỏ. Mặt của Lưu Giai Từ đen thui. Anh nhăn nhó lấy nước trong tủ lạnh uống. - Bữa tối xong rồi, bánh cũng sắp xong, anh gọi mọi người giúp em. - Rồi rồi. Sau ba mươi phút. - Anh đã bảo em không được ăn cỏ. DP-002 bất lực rời đi sau khi báo cáo. Dạ Sở Kỳ cười hì hì, vừa cười vừa ăn. - Chị Y Y, rất ngon nha. - Muốn làm thử không? Dạ Sở Hiên bị bỏ lơ hoàn toàn không tức giận, bắt đầu ăn. Lưu Giai Từ nghe nói giật mình nhìn qua. Đừng nói lại để em gái nhỏ này vào bếp à? Giết người đấy! - Muốn! A, quả thật là đam mê bất tận... - Mai đi cùng chị tới cửa hàng tiện lợi mua nguyên liệu, chị em mình cùng làm. Dạ Sở Kỳ dừng lại. Cô đảo mắt suy nghĩ, sau cùng lắc đầu. - Thôi bỏ đi. Không khí trong nháy mắt chùn xuống. Dạ Sở Hiên nhíu mày. - Em thật sự không muốn ra ngoài sao? Dạ Sở Kỳ không ngẩng đầu lên. - Tại sao phải ra ngoài? Ở trong nhà cũng rất tốt. Sáu người nhìn nhau, sau đều trầm mặc. Cô vẫn thích chạy nhảy, nhưng lại không ra ngoài nữa. Một bước cũng không. Cô quanh quẩn mãi trong nhà, và cái ánh mắt nhìn ra bên ngoài của cô trông thật buồn. Ai mà chẳng biết cô muốn ra ngoài, nhưng vì cái gì đó mà lại tự mình cấm cản bản thân. - Em cũng mười tám tuổi rồi. - Dạ Sở Hiên lên tiếng. Dạ Sở Kỳ ngẩng đầu. Ánh mắt cô nghiêm túc, và phảng phất nét buồn. - Anh muốn em phải đi? Dạ Sở Hiên không biết phải nói sao. Anh xoa trán. Cô vẫn nhìn anh, chờ đợi một câu trả lời. - Em có tin anh sẽ bảo vệ được em không? - Anh đột nhiên hỏi. Cô ngạc nhiên. Và cô trả lời ngay: - Tất nhiên là em tin anh trai mình rồi! Anh nhìn cô. - Vậy thì em phải biết, dù có bất cứ chuyện gì, anh cũng sẽ bảo vệ em. Biểu cảm trên khuôn mặt của Dạ Sở Kỳ trong nháy mắt tan vỡ. Không khí xung quanh trầm xuống. Anh bảo vệ cô? Bảo vệ như thế nào? Thứ cô đang trốn tránh chính là sự trưởng thành và những thương tổn. Bởi trưởng thành chính là biết tự mình đối diện với những gì sẽ xảy đến với mình, anh không thể làm được gì điều tự nhiên ấy. - Em ăn xong rồi. Cô đứng dậy, bỏ đi. Bên bàn ăn, sáu người nhìn nhau, mắt ảm đạm.