Dạ Sở Kỳ lập tức lắc đầu.
-Không đi!
-Hả?
Cô là cô sợ chỗ đông người nha. Thế này thì làm sao mà chơi vui vẻ được? Đừng nói tới... Ây, cô không muốn đi, cô muốn về nhà lăn giường~~~
Dạ Sở Kỳ nghĩ là làm, muốn đem cửa xe mở ra.
-Này, cô em đừng có đùa. Đang ở /Khu Bầu Trời/ đấy, rơi xuống có mà chết! -Tiêu La Khải tranh thủ nhìn qua.
-Tôi mặc kệ, tuyệt đối không đi!
Dạ Sở Kỳ mở không được, bắt đầu cáu. Chơi cô phải không? Để xem vi mạch robot của cô hiện đại, hay là cánh cửa này hiện đại!
-Này, đừng có đập nữa!
Vũ Anh Anh vội vã đem Dạ Sở Kỳ kéo ra. Đừng có đùa, cô có kế hoạch đàng hoàng rồi đấy.
-Bọn mình đi tới khu mua sắm của khu số 2 /Thị Trấn Xanh/. Ở đó rất ít người, hơn nữa còn có khu thủ công làm việc nữa.
-Hả?
-Nói chung là đảm bảo cậu không có vấn đề được chưa?
Lúc này Dạ Sở Kỳ mới yên vị lại.
Và quả nhiên khu này không có nhiều người. Dạ Sở Kỳ lúc này mới yên tĩnh, cùng đám Vũ Anh Anh dạo quanh mấy khu bán hàng. Thì, cô có thói quen mua đồ vớ vẩn, thế nên là lấy hơi nhiều đồ. Chỉ tội có Tiêu La Khải phải mang hết đống đồ đó.
-Này, vì sao tôi phải mang đống này?
Sử Ngao Kim vỗ vai Tiêu La Khải, Ninh Diễm Kiều không bận tâm, đi trước cạnh Vũ Anh Anh. Anh Anh hất cằm.
-Không ý kiến gì hết.
Dạ Sở Kỳ cười khúc khích, lại đem thêm một món đồ vứt qua. Tiêu La Khải thầm nguyền rủa, cắn răng mang đồ đi theo.
Dạ Sở Kỳ chọn thêm một đống đồ, sau ngồi nghỉ. Tiêu La Khải tranh thủ mang đồ xuống gara bỏ vào xe, tránh cho một lát còn phải xách tiếp thì khổ. Vừa lúc ngồi nghỉ, thế nhưng lại có chuông thông báo vang lên bên tai Dạ Sở Kỳ. Cô mở lệnh.
-Có thông báo này...
Vũ Anh Anh cùng Ninh Diễm Kiều ngồi cạnh liền nhìn qua Dạ Sở Kỳ. Sử Ngao Kim cũng liếc mắt qua.
-Để xem...
Dạ Sở Kỳ cũng không quá giỏi về cái này, vì thế mày mò hơi lâu. Một hồi sau bật hộp thoại lên mới thấy không phải lệnh mà là tin nhắn từ hệ thống. Cô tự cười một cái, nghĩ mình nghĩ nhiều. Dù sao Dạ Sở Hiên cũng chẳng bao giờ phát lệnh cho cô.
Nội dung tin nhắn đại khái là bảo Dạ Sở Kỳ nhanh nhất trở về nhà.
-Về...
-Sao thế? -Vũ Anh Anh hỏi.
-Anh Hai bảo mình nhanh chóng trở về.
Dạ Sở Kỳ mặt đầy mộng bức. Tự dưng lại về nhà? Không phải hôm nay không có việc gì làm sao?
Ninh Diễm Kiều vỗ vai Dạ Sở Kỳ, vừa lúc Tiêu La Khải đi tới.
-Anh Khải, về đúng lúc lắm. Chúng ta trở về. -Ninh Diễm Kiều nói.
Dạ Sở Kỳ ngẩng đầu.
-Mình tự về được, mọi người cứ tiếp tục.
-Cậu đi bằng niềm tin à? -Vũ Anh Anh bĩu môi. -Lúc sáng đi đâu có mang theo ván lướt không.
Dạ Sở Kỳ nhận ra, tự mình đập trán một cái. Tiêu La Khải mặt một mảng xám xịt. Anh vừa từ dưới gara lên đây...
-Được rồi, lắm lời. Đi thì đi.
Vũ Anh Anh đột nhiên giật mình, dựng lông.
-Này, mấy cái này không phải do tôi xử lý sao? Ai có gan cá cược mà không làm hả?
Ba người bất đắc dĩ nhìn qua Vũ Anh Anh. Cô nàng đắc chí cười, sau đó liền ra lệnh:
-Trở về nhà của Sở Kỳ!
-....
Có khác nhau sao? Bọn họ không phải đều đang định đến đó à?
Được rồi, ai bảo cô nàng này vốn không bình thường đâu?
Thế là Dạ Sở Kỳ tranh thủ càn quét qua một lượt, đem đồ vứt qua cho Tiêu La Khải và cả nhóm kéo nhau đi. Tiêu La Khải phóng xe như bay, trên trời còn lượn qua một hình tròn rồi mới đáp xuống /Thành Phố Khởi Nguyên/.
Dạ Sở Kỳ nhanh chân chạy vào nhà cùng Ninh Diễm Kiều và Vũ Anh Anh, vứt lại đống đồ cho hai người kia. Mới vừa mở cửa thì khí lạnh xông ra, trong nhà cực kỳ yên ắng. Tới khi Tiêu La Khải cùng Sử Ngao Kim đi vào vẫn vắng như thế.
-NR-001 và DP-002 đâu rồi? Mọi khi vẫn ở đây cơ mà?
Dạ Sở Kỳ thử liên lạc.
[NR-001?](*)
[Đã nhận liên lạc]
[Đang ở đâu?]
[Phòng nghiên cứu. Chủ nhân muốn cô đi xuống]
[Tôi xuống đó?]
[Đúng vậy]
[Ồ]
Dạ Sở Kỳ cắt liên lạc, khó hiểu nhún vai.
-Mọi người ở đây đi, DP-002 sẽ lên đây. Mình xuống phòng thí nghiệm một lát.
Vũ Anh Anh gật đầu, rất tự nhiên kéo ba người kia ngồi xuống. Sau đó cô đưa mắt tròn nhìn Dạ Sở Kỳ như muốn nói "Ngồi rồi, mau đi đi." làm Dạ Sở Kỳ có chút chẳng yên tâm.
Dạ Sở Kỳ đi xuống phòng nghiên cứu.
Đứng trước cánh cửa, Dạ Sở Kỳ có chút chần chừ. Không biết vì sao nhưng cô cảm thấy có chút nguy hiểm, thật không muốn mở cửa. Nhưng mà cuối cùng cô cũng mở.
Bên trong phòng nghiên cứu, ngoại trừ đám người Dạ Sở Hiên còn có 2 người đàn ông. Một người đã đứng tuổi, và người kia có vẻ trẻ hơn. Người trẻ hơn hình như là trợ lý....
-Về tới rồi. -Dạ Sở Hiên nói, nhìn qua và giới thiệu -Hạ chủ tịch.
Dạ Sở Kỳ tròn mắt. Hạ chủ tịch....
!!!
Một đống thông tin từ hệ thống nhận dạng hiện trước mắt Dạ Sở Kỳ. Thấy mấy chữ "Chủ tịch tập đoàn KM" là lập tức giật mình.
-Xin chào! -Dạ Sở Kỳ vội cúi đầu.
Người đàn ông chỉ gật đầu, quay qua Dạ Sở Hiên. Dạ Sở Kỳ vội chạy ra nấp sau lưng Dạ Sở Hiên, tò mò lén lút nhìn. Dường như nhận thấy cái nhìn kia, Hạ chủ tịch cười.
-Nhút nhát quá nhỉ?
-Vâng. -Dạ Sở Hiên không mặn không nhạt đáp lời.
Dạ Sở Kỳ luống cuống rụt cổ mất. Hạ chủ tịch là ba của Hạ Cảnh Dực, vẻ ngoài rất giống hắn....
Hình như có gì đó không đúng? Phải là hắn giống Hạ chủ tịch chứ nhỉ...?
Mà như nhau cả thôi. Kệ đi!!!
-Hạ Cảnh Dực... -Dạ Sở thì thào.
Không biết bây giờ hắn đang làm gì?
Dạ Sở Kỳ lắc lắc đầu xua tan cái tên vừa mới xuất hiện, sau đó lại ló đầu ra quan sát. Hiện tại Lã Phí Điềm đang làm gì đó.
-Đó không phải là hệ điều hành của mình à...?
Dạ Sở Kỳ lén bước lại gần sao cho không gây chú ý, nấp sau lưng Tả Y Y xem thử có gì. Chẳng qua ký hiệu cứ lướt qua liên tục, hệ ngôn ngữ lập trình(*) khó hiểu chạy khắp màn hình. Đến bản thân Dạ Sở Kỳ có vi mạch điện tử cao cấp sử dụng toàn bộ là ngôn ngữ lập trình, nhưng cũng không đọc kịp. Cô chỉ có thể nhún vai.
Hạ chủ tích nhíu mày một cái, chỉ gì đó trên màn hình.
Lại có tin gửi từ hệ điều hành. Dạ Sở Kỳ giật mình khi mọi người quay qua nhìn cô.
-Em quét mã được gửi tới, mở file. -Lã Phí Điềm nhanh chóng trở về màn hình máy tính.
-Ồ...
Dạ Sở Kỳ nhanh chóng mở thông báo được gửi tới, đầu óc chạy vòng vòng cuối cùng cũng thấy được mã. Não bộ lệnh cho vi mạch quét mã, lập tức trước mắt Dạ Sở Kỳ một màu trắng xóa.
***
*tg: xin lỗi xin lỗi. Hì hì vì không có ai đọc nên ta bị lười không viết a. Mí lại ta cũng kiểu không biết viết tiếp ra làm sao, và có chút rắc rối với đống bài tập nữa T.T các nàng tha thứ a, đừng bỏa ta T.T đọc xong nhớ để lại bình luận để truyện không đi vào quên lãng nhe.
(*)Đặt câu trong dấu [] là lời nói chuyện giữa 2 robot.
(*) Ngôn ngữ lập trình: Ngôn ngữ lập trình là một tập con của ngôn ngữ máy tính, được thiết kế và chuẩn hóa để truyền các chỉ thị cho các máy có bộ xử lý, nói riêng là máy tính
Truyện khác cùng thể loại
120 chương
74 chương
43 chương
82 chương
25 chương
9 chương
25 chương
9 chương
8 chương