Dạ Sở Kỳ khắc phục lỗi không lâu lắm, vì lỗi cũng khá nhỏ. Vừa mở mắt ra cô liền thấy mặt của Vũ Anh Anh thiếu chút dán luôn vào mặt mình, giật mình la lên một tiếng. Phía xa có một chiếc xe bay 6 chỗ mà người lái có vẻ là Tiêu La Khải. Sử Ngao Kim tiêu sái đứng dựa vào chiếc xe nhấc mắt nhìn qua, không nói gì. Tiêu La Khải ngồi ở vị trí lái xe, thong thả nhìn. Ninh Diễm Kiều bĩu môi. -Tôi nói đâu có sai. -Tôi thích thế! -Vũ Anh Anh cãi lại -Bạn gái của tôi chưa tới cậu lo! -...! Sử Ngao Kim và Tiêu La Khải nhìn nhau, chẳng nói gì. Ninh Diễm Kiều lười cãi nhau với Vũ Anh Anh, vừa nhấc mắt liền bị Vũ Anh Anh cho là đang khinh thường lao tới. -Cậu dùng ánh mắt gì thế hả? -A, cậu làm gì...? A... Này... A... Sử Ngao Kim và Tiêu La Khải quay mặt đi, một tay che mắt. Dạ Sở Kỳ mắt nhìn Vũ Anh Anh làm việc không để ý hậu quả đang sờ soạng khắp người Ninh Diễm Kiều, thở dài. Bản thân cô cũng hay bị thế. -Anh Anh, cậu bình tĩnh một chút. Đây là bên ngoài đấy. -Mặc dù không có người nào dậy sớm ra đây ngồi. Vũ Anh Anh trái lại không thèm nghe lời. Ninh Diễm Kiều mặt phiếm hồng, dùng sức đẩy cái cô nàng quái dị đang đè mình qua một bên. Vừa vặn vẫn còn thừa sức đẩy ra được. Vũ Anh Anh bị đẩy ra thì ngồi dưới đất cười bỉ ổi. Ninh Diễm Kiều mặt đỏ hờn dỗi quay đi. Dạ Sở Kỳ lúc này mới chú ý. Ninh Diễm Kiều trước giờ không mặc váy, càng không bao giờ đụng tới mấy màu nữ tính. Thế nhưng hôm nay cô lại mặc một chiếc váy ngắn màu đỏ hồng, viền xanh dương chạy ngang theo đường zic zac. Cổ cô buộc nơ bằng một sợi nano, đầu mang kẹp hoa, chân mang giày boot cao gót, tay đeo vòng tay bằng hợp chất dẻo có chạy qua vài đường truyền máy móc gì đó. Vẫn đậm chất tương lai, không kém phần nữ tính. Nhìn như thế này, lại còn thêm khuôn mặt đỏ, thật sự khiến Ninh Diễm Kiều trông đáng yêu hơn nhiều. Nhìn là muốn ôm vào lòng mà vỗ về ~~~ Vũ Anh Anh lại không khác lạ như thế. Căn bản là không bao giờ khác lạ. Vì sao? Vì cô mặc cái gì hoàn toàn tùy tâm trạng, phong cách nào cũng từng thử qua rồi. Hôm nay cô chọn một bộ đồ khá kín đáo, ống quần lại bên cao bên thấp, chân mang giày boot cũng bên cao bên thấp, tóc buộc chéo qua một bên, quấn dây nano cho gọn. Bên tay còn đeo một chiếc vòng kim loại, nhìn thật sự không giống thục nữ mà giống một cô nàng ác ôn. Biết sáng nay ra ngoài nên Dạ Sở Kỳ đã mặc bộ đồ mèo (dành cho ai không nhớ bộ ưa thích của Sở Kỳ, bộ này là bộ Mèo Tương Lai) ưa thích của mình rồi. Có điều tóc cô còn hơi rối, tai mèo đội lệch, đuôi cảm ứng còn ngoe nguẩy trông giống một con mèo mới ngủ dậy. Vũ Anh Anh cười gian trước Ninh Diễm Kiều, chân lùi vài bước tới chỗ Dạ Sở Kỳ. Cô cũng không nói gì, tay tùy tiện chỉnh sửa lại một chút cái kẹp tai mèo, ném cho Dạ Sở Kỳ bàn chải tóc. Dạ Sở Kỳ luống cuống cầm bàn chải tóc, mới vừa sửa tóc vừa nhìn qua hai người vẫn còn ở chiếc xe bay kia. Sử Ngao Kim thế mà lại ăn mặt khá tùy tiện phóng túng, mái tóc hay chải gọn hôm nay lại được làm rối tự nhiên trông hơi khác. Còn tên ăn chơi Tiêu La Khải thế nhưng lại ăn mặc đàng hoàng, thậm chí kiểu đồng hồ cũng đổi. Trông chẳng khác nào một người ngay thẳng. Nhìn qua, cũng là anh ta lớn nhất cái nhóm này. Tiêu La Khải vậy mà lại ngồi trong xe nói chuyện với Sử Ngao Kim đang dựa trên cửa xe. Nhìn qua cảnh này hài hòa vượt quá mức độ cho phép. Đã vậy một bên Vũ Anh Anh còn đang chọc ghẹo Ninh Diễm Kiều, cảnh tượng lôi thôi lại xuất hiện backgroud màu hồng thiếu nữ.(ta không phải hủ nên đoạn này không biết phải viết sao, các nàng tự tưởng tượng đi ha) Dạ Sở Kỳ một trăm phần trăm đảm bảo cảnh này có vấn đề! -Này, mấy người quên tôi hết rồi hả? -Mặt Dạ Sở Kỳ đen một mảng. Bốn người tám mắt nhìn qua, sau đó lại tỏ vẻ không liên quan tới mình. Dạ Sở Kỳ cáu. -Mới sáng sớm lôi tôi ra đây nhìn cái gì đây? Vũ Anh Anh cười hì, mới đứng dậy đẩy Ninh Diễm Kiều lên xe. Sau đó liền kéo Dạ Sở Kỳ lên, đem Sử Ngao Kim mời vào xe xong mới ngồi vào giữa Dạ Sở Kỳ và Ninh Diễm Kiều. Vũ Anh Anh cọ tới cọ lui, một hồi liền trái ôm phải ấp. Sử Ngao Kim nhìn qua gương chiếu hậu. -Cậu cũng thật phong lưu. Vũ Anh Anh cười hì. Dạ Sở Kỳ chống cự cô bạn ôm ấp, căn bản không để ý tới vấn đề gì không đúng trong câu nói kia. Cô nhíu mày. -Vì sao sáng nay lại đi chơi sớm vậy? Qua gương có thể thấy được sắc mặt Tiêu La Khải hết sức khó coi, Ninh Diễm Kiều cũng rất không vui. Sử Ngao Kim lại khá thờ ơ, Vũ Anh Anh đắc ý cười. -Hôm qua bọn mình làm một trận cá cược. -Ai thắng? -Dạ Sở Kỳ tò mò. -Còn phải hỏi? -Vũ Anh Anh vênh mặt -Mình thắng! Dạ Sở Kỳ đột nhiên nhớ tới một trong những câu nói cửa miệng của Vũ Anh Anh: "Mình lại thắng rồi!". Hờ~~~ cô nàng này chơi trò chơi hay cá cược, tuyệt đối không bao giờ thua! -Còn nói! -Ninh Diễm Kiều uất giận nhìn qua -Không phải là cậu bảo hợp tác bẫy hai tên kia sao? Vì cái gì tôi cũng bị cậu đưa vào tròng? Sắc mặt hai người ngồi trước tối đi. -Ai bảo cậu nhẹ dạ? Nhân từ với kẻ thù là tàn nhẫn với bản thân mà~~~ Ninh Diễm Kiều hừ một tiếng ghét bỏ quay mặt đi. Dạ Sở Kỳ tỏ vẻ không lạ gì. -Sau đó? Vũ Anh Anh cười ha ha. -Tất nhiên là sau đó kế hoạch đi chơi hôm nay do mình chuẩn bị! -Cậu? Rồi sau đó nữa? Dạ Sở Kỳ không kinh ngạc lắm, vì Vũ Anh Anh rất giỏi tổ chức một cuộc chơi có thể khiến tất cả mọi người vui vẻ. Cô đang muốn biết nguyên nhân của cái vấn đề mà cô cảm nhận được. Vũ Anh Anh ỉu xìu. -Vậy mà cũng đoán được còn có sau đó? Dạ Sở Kỳ mắt nhắc nhở không được dài dòng. -Được rồi, ngoại trừ kế hoạch đi chơi thì tất cả mọi thứ liên quan đến 3 người bọn họ đều do mình quyết định. Không chỉ trang phục mà còn có ăn uống, được phép hay không được phép nói chuyện với ai nữa. Tất! Cả! Mọi! Thứ! -Thú vị thật. -Dạ Sở Kỳ bật ra một câu. Vì câu nói ngây ngô của Dạ Sở Kỳ, mặt ba người kia đen càng thêm đen. Vũ Anh Anh bật cười, cùng cô đập tay. -Vậy hôm nay chúng ta đi đâu? -Đi mua sắm! -Vũ Anh Anh cười tinh ranh.