Dạ Sở Kỳ chạy rất lâu, cuối cùng cảm giác sẽ không bị đuổi tới mới dừng lại. Cô lúc này đã vào sâu trong Rừng Tự Do rồi.
Bất giác dựa lưng vào một gốc cây. Gốc cây đổ sập. Cô giật mình, lùi lại. Những hạt đỏ li ti bao vây quanh người, chân cô run rẩy rồi khụy xuống. Cô không đứng vững nữa, nước mắt trào ra. Cô vừa giết người...
Tại sao cô lại giết họ? Sao cô có thể không chút chần chừ như vậy? Còn chưa tới năm phút.... Cô.... là một kẻ sát nhân rồi....
- A......... - Dạ Sở Kỳ nhìn đôi bàn tay còn run rẩy, hốt hoảng - AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA!!!!!!!!!!!!!!
Tiếng gào làm khu rừng hỗn loạn một hồi. Dạ Sở Kỳ thu mình, tận lực giảm bớt cảm giác tồn tại. Cô đưa tay cố lau nước mắt, nhưng nó cứ trào ra không ngừng. Cô muốn rời đi, nhưng chân cô mềm nhũn. Cô không thể giả vờ không sao. Cô sợ. Cô hốt hoảng. Cô thấy mình như một tên sát nhân ghê tởm đang cố chạy trốn khỏi tội lỗi mà mình gây ra.
Cô giết người rồi....
Những hạt li ti tản ra bên ngoài càng lúc càng nhiều. Khu rừng một mảng đỏ rực. Dạ Sở Kỳ tại bên trong, đối với bên ngoài không muốn nhận thức nữa. Cô không có... Cô không đáng sợ... Cô không cố ý... Cô chỉ...
Dù bản thân Dạ Sở Kỳ cố gắng chối bỏ, sự thật vẫn cứ ở đó. Cô không muốn thừa nhận, nhưng không cách nào phủ nhận. Hình ảnh lặp đi lặp lại trong đầu khiến cổ họng cô nghẹn lại, nước mắt mãi không chịu ngừng rơi. Cô chẳng biết mình đang nghĩ gì nữa, chỉ là trong trí óc hoang tàn một mảnh hoảng loạn.
- Sở Kỳ.
Dạ Sở Kỳ giật mình. Giọng nói không lớn, nhưng đủ để cô nghe thấy. Tựa hồ trong không gian vắng lặng nó đánh thức cô. Cô máy móc quay đầu, nhìn xuyên qua những hạt nano quanh mình.
Người phía ngoài ăn mặc lịch thiệp, dáng bộ chững chạc. Ánh mắt hắn đầy lãnh đạm và bình tĩnh, nhưng đáy mắt không che nổi sự nóng lòng. Hắn chần chừ, muốn bước tới, thế rồi vẫn đứng yên. Hắn đưa tay.
- Đến đây. Đừng sợ. Anh có thể bảo vệ em.
Dạ Sở Kỳ cắn môi. Là Hạ Cảnh Dực.
Ánh mắt của hắn giống như lúc hắn theo đuổi cô, dịu dàng, nhẹ nhàng và đầy lo lắng yêu chiều. Hắn như một khoảng đọng trong tâm hồn dậy sóng của cô. Bàn tay của hắn đưa ra, cô rất muốn cầm lấy. Nó có thể đưa cô rời khỏi những suy nghĩ đáng sợ. Hắn có thể bảo vệ cô, như trước kia hắn từng làm. Hắn vụng về, vì muốn cô không chịu tổn thương mà tuyên bố ai động vào cô hắn sẽ chém chết người đó. Nhưng mà vòng tay của hắn rất ấm. Hắn....
Tiếng xì xì vang bên tai Dạ Sở Kỳ, cô cắn môi để duy trì bản thân tỉnh táo. Cánh tay đã đưa về phía trước, chỉ một chút nữa thôi cô có thể thoát khỏi đám nano màu đỏ này, cô có thể rời khỏi thứ đáng sợ này. Cô khát vọng trở về lại với sự thơ ngây của lúc trước, không lo không nghĩ. Một chút nữa, nắm lấy tay Hạ Cảnh Dực, hắn sẽ đưa cô đi.
Niềm tin mù quáng của Dạ Sở Kỳ, nó giống như một con thú non nớt nhìn thấy thứ đầu tiên trong cuộc đời. Khuôn mặt Hạ Cảnh Dực ngay trước mắt cô, hắn thế nhưng lại cười.
Dạ Sở Kỳ giật mình. Nụ cười của Hạ Cảnh Dực dù nhẹ nhàng, dù rất đáng tin, nó vẫn khiến cô sợ hãi. Khuôn mặt hắn của một năm trước chồng lên khuôn mặt hiền hòa của hiện tại.
"Không...!"
Cánh tay dừng lại. Trong thâm tâm Dạ Sở Kỳ gào thét níu kéo chính lý trí của bản thân. Cô sẽ không quên hắn đã làm gì với cô. Nỗi đau đó, cô không muốn chịu lần nữa. Cô sẽ không tin hắn! Dù thế nào cũng sẽ không tin hắn nữa!
Ngón tay Dạ Sở Kỳ khẽ động, thế nhưng vẫn không thu lại. Cô khao khát vòng tay của hắn. Dù đáng sợ, vẫn hơn sự sợ hãi của cô bây giờ. Cô cần một người bên cạnh. Cô cần đến phát điên lên được.
Bàn tay nhỏ run rẩy chợt khẽ động đậy, như là quyết định bất chấp vẫn chậm chạp vươn tới. Hạ Cảnh Dực trong lòng vẫn không hiểu là loại cảm giác gì, nhưng cảm giác rất khác lạ. Hắn thấy vui vì cô chấp nhận hắn, cho hắn một cơ hội cứu cô. Hắn cũng đau lòng, vì tình trạng này của cô. Cô sống không tốt chút nào, ít nhất hắn cho là vậy.
Dạ Sở Kỳ giật mình, bàn tay liền nắm lại. Sau đó cấp tốc thu tay, không chống đỡ muốn ngã xuống. Cô thở dốc, tay nắm chặt trước ngực. Tim cô... đau nhói....
Mắt Dạ Sở Kỳ hoảng loạn đảo quanh, đồng tử co nhỏ. Cô nhớ được, bởi vì hơn mười năm trước cô chịu đả kích khi nghe tin ba mẹ mất mà mất nhận thức. Hiện tại tình huống của cô không khác mấy. Chuyển biến trong tinh thần cô khiến cho cô hỗn loạn, dù là siêu vi mạch cấy ghép trong não cô cũng không thể xử lý những loại tâm tình này được. Cô chẳng thể nào quên được trong người mình có bao nhiêu thứ bệnh. Sức khỏe của cô không tốt, cô không thể kích động.
- Bình tĩnh, phải bình tĩnh.... Bình tĩnh...
Dường như lời nói của Dạ Sở Kỳ càng kích động cô hơn. Cơ hồ không suy nghĩ, cô cố đưa cơ thể lùi lại. Phản ứng của cô... vẫn luôn là trốn chạy....
Hạt nano dày đặc vây lấy Dạ Sở Kỳ. Hạ Cảnh Dực thậm chí còn nghe thấy hơi thở gấp gáp và tiếng rên rỉ bị kiềm chế trong cổ họng cô. Những hạt nano dần lùi xa hắn, bóng hình nhỏ bé bên trong đứng dậy, liêu xiêu bước. Hắn vô thức bước theo, nhưng trong chốc lát lại dừng lại. Như cô từng nói, điều tốt nhất hắn có thể làm cho cô, hẳn chính là không lại gần cô nữa.
Dạ Sở Kỳ chớp chớp đôi mắt bạc ngăn nước mắt trào ra. Cô định thần, tăng tốc rời đi. Ván lướt không của cô rơi cách đây không xa, có thể dùng nó quay trở về!
***
*tg: có chút cảm xúc nào không? Sao ta thấy nó nhạt thế nào ấy......
Truyện khác cùng thể loại
8 chương
17 chương
19 chương
11 chương