Hạ Cảnh Dực nhìn đống cảnh báo đỏ trên màn hình, biểu cảm đông cứng. Đột nhiên có tiếng động lớn, sau đó thì màn hình biến mất. Hắn bất lực dựa vào lưng ghế.
- Đám người này càng ngày càng hung tàn. Vừa đột nhập thành công đã bị phá tan nát máy tính rồi. Lại phải mua máy mới...
Tiêu La Khải ngồi phía sau làm một bộ cười trên nỗi đau của người khác. Anh ta sảng khoái cười.
- Tôi đã nói với cậu rồi mà.
Hạ Cảnh Dực không đáp. Tiêu La Khải tới gần, vỗ vai hắn.
- Trình độ của cậu còn thấp lắm.
- Vậy còn cậu là loại gì?
- .....
Được lắm, người anh em.
Tiêu La Khải hừ hừ mấy tiếng, không phản bác. Hạ Cảnh Dực đẩy anh ta ra, tiến về phía ghế ở bộ bàn ghế cách điệu giữa phòng. Tiêu La Khải đi theo hắn.
- Đừng cau có nữa, đi chơi cùng tôi đi.
Nhìn mấy cái vé vào cửa mà Tiêu La Khải phe phẩy, Hạ Cảnh Dực nhíu mày.
- Cái gì đấy?
- Vé xem live show Dải Ngân Hà.
- Cậu cũng thích mấy thứ ấu trĩ này? - Hạ Cảnh Dực nheo mắt.
Tiêu La Khải tỏ vẻ tan vỡ.
- Đừng chạm tới vấn đề này nữa. Tôi bị ép phải nhận mấy cái vé này đây. Hôm trước cho Kiều Kiều mấy cái, vẫn còn thừa ba cái.
- Ba?
- Tôi đã rủ Ngao Kim theo rồi. Mau đi thôi.
- Ai nói là tôi sẽ đi?
- Nể mặt bạn bè, đi cùng tôi đi. Chỉ một lần này thôi. Tôi bị ép mà.
Hạ Cảnh Dực khinh bỉ ném tới một ánh mắt.
- Lại thua cược sao?
- Tôi đã bảo là đừng nhắc tới rồi mà. - Tiêu La Khải gần như gào lên.
Hạ Cảnh Dực thở dài. Hắn phất phất tay.
- Được rồi được rồi, đi là được chứ gì? Mau cút ra ngoài kia đi, thật là ồn ào!
- Cút thì cút...
Tiêu La Khải bĩu môi lẩm bẩm, thỏa mãn đi ra. Hạ Cảnh Dực bất đắc dĩ lắc đầu.
Tiêu La Khải sau khi ra khỏi phòng lập tức gọi cho Sử Ngao Kim.
- Chú em mau chuẩn bị đi, tới chỗ hẹn.
- Em không thích gặp mặt anh ấy.
Nghe giọng nói cau có của Sử Ngao Kim, Tiêu La Khải cười cười.
- Biết là cậu còn để trong lòng chuyện lần trước, cũng biết cậu có để tâm con nhóc kia. Anh đây càng biết trong lòng cậu rốt cuộc có người nào, nhưng cái gì nên bỏ xuống thì phải bỏ xuống rồi.
- Nói thì dễ lắm.
- Tới chỗ hẹn, không thì chuẩn bị phá sản đi.
- Anh....!
Tiêu La Khải trực tiếp tắt máy. Đang đắc ý với quyền uy của mình thì nghe cái giọng không giọt cảm xúc vang lên:
- Nó không muốn đi thì đừng ép.
Tiêu La Khải chân chó chạy về phía Hạ Cảnh Dực.
- Nhưng tôi đã đặt cược dẫn hai người khác theo mà.
- Cậu thì thiếu gì người?
- Hahaha....
Tiêu La Khải gượng cười, đi theo Hạ Cảnh Dực xuống nhà lấy ván lướt không. Nếu không phải là muốn hòa hợp hai anh em này, anh hẳn đã dùng cái này đi tán gái!
Còn không biết cảm ơn!
Truyện khác cùng thể loại
120 chương
74 chương
43 chương
82 chương
25 chương
9 chương
25 chương
9 chương
8 chương