- Đã ra khỏi môi trường siêu không gian dịch chuyển. Chúng ta đang ở khu vực bầu trời của Đại Hải Dương, bên ngoài /Vùng Đáy Biển/.
Không thấy ai đáp lời.
- Sở Hiên, anh không nghe em nói à? - Khâu Thiết Hàn nhíu mày.
- Tìm đại một chỗ để đáp xuống đi.
- Được rồi. Chuẩn bị đáp xuống.
- Cậu biết đáp không đấy? - La Tử Ân nhìn qua.
- Em có lái qua bao giờ đâu. Em vừa học lý thuyết tối qua.
- Ừ, cố lên.
Mahddi bây giờ từ bất ngờ biến thành kinh hoảng.
- Khoan đã!
Sáu đôi mắt nhìn qua. Mahddi cố để mình bình tĩnh nhất có thể.
- Mấy người bị làm sao thế? Cậu ta mới học lái hôm qua, căn bản là chưa có thực hành. Bây giờ còn để cậu ta đáp xuống? Còn là đáp tại một chỗ nào đó tùy tiện? Mấy người điên à?
Tả Y Y tỏ vẻ không hiểu.
- Chị sao thế? Không phải chỉ là đáp tàu không gian xuống thôi à?
Mahddi cáu. Cái lũ điên này, có phải đầu óc bất bình thường không?
- Chị ấy lo lắng thôi. - Dạ Sở Hiên tùy tiện vứt qua một câu.
Tả Y Y đem bánh đưa qua cho La Tử Ân. Đám người tỏ vẻ tưởng rằng chuyện gì to tát lắm, trở về công việc của mình. Tả Y Y nhìn Mahddi cười cảm thông.
- Em hiểu cảm giác của chị mà. Có điều không sao đâu.
- Đúng đấy. - La Tử Ân tán thành. - Nếu Sở Hiên đã nói hai người bọn lái được thì họ lái được. Mà cậu ấy bảo đáp được, thì bọn họ đáp xuống được.
Mahddi hoàn toàn vô ngữ. Cái này căn bản không còn là tín nhiệm lẫn nhau nữa rồi. Cái đám người này căn bản là chỉ nghe lời của Dạ Sở Hiên.
- Không thể đưa cho người biết lái à? - Mahddi hỏi một cách bất lực.
Lưu Giai Từ đẩy con bọ trên tay xuống dưới sàn nhà. Anh đưa mắt nhìn qua.
- Chị biết lái không?
- Không. - Mahddi mờ mịt trả lời.
- Vậy thì tốt. Dù sao cả bọn cũng chẳng ai biết lái.
- ...
- Tìm thấy một hòn đảo, chuẩn bị đáp xuống mặt đất.
- ?!
Mahddi muốn gào lên được. Đừng có điên! Yêu cầu kỹ năng với việc đáp của cái loại tàu này rất cao đấy!
- Chị không ăn bánh thật à? - Lần này người hỏi là Dạ Sở Hiên - Y Y làm bánh luôn rất ngon.
- Làm ơn đi. Tôi còn có tâm trạng tốt được như các người à? - Sắp chết rồi đấy.
Dạ Sở Hiên nhìn Mahddi. Sau đó anh quay mặt đi.
- Tùy chị thôi.
- ...
Dạ Sở Hiên đứng dậy. Anh đi tới khu vực điều khiển và cầm bản đồ. Anh xem xét.
- Về chỗ ngồi và bật hệ thống an toàn đi.
- Ồ.
Ba người kia làm theo lời Dạ Sở Hiên. Mahddi thì vốn đã ngồi tại chỗ rồi. Cô bật hệ thống an toàn.
Chẳng ai ý kiến gì về việc Dạ Sở Hiên vẫn đứng đó và có vẻ sẽ không trở về chỗ ngồi.
- Xem nào... Cậu đáp xuống khu nào?
- Em định đáp xuống khu vực bằng phẳng phía kia.
- Ừ, cũng được. Dù sao cái tàu này cũng chẳng lớn lắm. - Anh nhìn qua cửa kính - Cơ mà tối quá nhỉ?
- Về đêm rồi mà.
Dạ Sở Hiên gật đầu.
Con tàu rung lắc mạnh.
- Chuẩn bị đáp.
Dạ Sở Hiên vẫn đứng vững, và nhàn nhã xem xét bản đồ. Nhìn tựa hồ cái tàu này rung chẳng ảnh hưởng anh chút nào.
Coi như là vì lần đầu tiên lái nên có chút trục trặc. Chẳng qua đám người cũng đáp đất an toàn mà không hư hại gì. Lúc ra khỏi tàu Mahddi còn không tin nổi những gì có thể diễn ra. Cô cho rằng, có khi chỉ là may mắn.
- Hơi không ổn thật. - Dạ Sở Hiên nhíu mày. - Lúc về để anh lái.
- Em biết rồi.
Mahddi hoàn toàn ngu người.
- Cái gì cơ?
Dạ Sở Hiên thậm chí chẳng thèm để tâm tới. Tả Y Y cười vỗ vai Mahddi.
- Chị không biết rồi. Cái gì Sở Hiên cũng làm được cả.
- Vậy cậu ta biết lái tàu? - Mahddi hỏi.
- Tất nhiên rồi. - Tả Y Y trả lời không phân vân, nói như thể việc đương nhiên. - Mặc dù em chưa bao giờ nghe anh ấy nói về việc này.
- Vậy vừa rồi vì sao cậu ta không lái?! - Mahddi suýt chút gào lên.
Tả Y Y dường như cũng không biết trả lời thế nào, cô im lặng suy nghĩ. Sau đó cô cười.
- Chẳng biết nữa. Có khi anh ấy chỉ muốn lười biếng một chút.
Mahddi hoàn toàn không có nổi bất kỳ phản ứng gì. Nói đúng hơn là muốn biến thành tượng đá rồi. Tả Y Y đem Mahddi kéo đi. Bảy người bật đèn soi đường và bắt đầu đi.
Khu vực này là một quần đảo tại Đại Hải Dương. Trong Đại Hải Dương có rất ít đảo và quần đảo, khoảng hơn 240 nghìn. Hầu hết chúng đều thuộc quyền sở hữu quản lý của Công Hội và là một phần thuộc /Lục Địa Đen/. Một số ít là của tư nhân và các tập đoàn. Số ít hơn nữa còn là là các hòn đảo hay quần đảo còn chưa được khai thác và không có chủ quyền. Đó là các đảo ở nơi rất xa bờ và rất khó tiếp cận hay ở địa thế hơi khó phát hiện một chút. Nói thật thì số lượng của nó cùng lắm ba hay bốn đảo hoặc quần đảo.
Truyện khác cùng thể loại
120 chương
74 chương
43 chương
82 chương
25 chương
9 chương
25 chương
9 chương
8 chương