Xuyên Đến Nữ Tôn Quốc
Chương 15 : Gặp người quen cũ
Hiểu Linh cầm thức ăn đứng ngoài cửa hàng thêu chờ Tiểu Đông vào bán, lấy lý do mùi của số lòng lợn kia quá nặng, sẽ ám vào đồ vải của người ta thì không nên.
Tiểu Hàn theo Tiểu Đông vào trong quán nhìn ngó một chút nên chỉ mình cô đứng ngoài. Chưa được bao lâu, đột nhiên có một cái vỗ mạnh vào vai làm cô giật mình quay lại. Chưa kịp để cô nói gì, một trong ba nữ nhân đi cùng nhau đã nói:
- Hiểu Linh tiểu muội đi đâu đây? Ngày hôm qua bọn ta đợi muội cả buổi chiều ở Vạn Phúc Lâu mà không thấy muội tới a.
Hiểu Linh nhìn một lượt ba người nữ nhân. Bọn họ đều mặc áo tứ thân các màu rực rỡ, tóc vấn lên đầu một vòng để lại một đoạn đuôi tóc theo đúng kiểu vấn tóc đuôi gà. Chưa kịp đánh giá thêm gì thì một người khác ngay lập tức nói chuyện:
- Còn không phải vậy sao. Thiếu Hiểu Linh muội thực không còn gì vui, ngay cả kế hoạch đi Hồng Hương Lâu xem mấy tiểu quan mới cũng không còn hứng trí đi luôn. Hiểu Linh muội là đi bán gì sao? Còn có… muội cầm thứ gì ở tay vậy?
Hiểu Linh nhíu mày. Ấn tượng ban đầu của cô về những người này thực không tốt chút nào. Suy nghĩ kỹ lại, một đám bạn suốt ngày rủ mình đi ăn uống, đi hoa lâu thì làm sao có thể là bạn tốt đây. Hẳn đây là nhóm hồ bằng cẩu hữu của thân thể này đi. Cô nên giả ngây luôn từ bây giờ hay chỉ là nói mất trí nhớ đây. Cũng không rõ những con người này đi lại có rộng rãi hay không, sau này còn phải gặp lại thì giả ngây cũng không ổn. Nghĩ rồi, Hiểu Linh mỉm cười, ánh mắt mờ mịt:
- Xin thứ cho tiểu muội thất lễ. Mấy hôm trước muội bị ngã một lần, khi tỉnh dậy không còn nhớ gì cả. Nên thực xin lỗi khi muội không nhớ các vị tỷ tỷ là ai.
Ba nữ nhân có chút giật mình. Cách ăn nói này không phải của Hiểu Linh, sự xa cách này cũng không phải cách nàng ta thường đối đãi với họ. Là mất trí thật sao. Một người hỏi:
- Muội không nhớ gì sao? Ba hôm trước chúng ta còn đi nhậu tới khuya mới về a.
Hiểu Linh gật đầu, nói:
- Chính là 2 hôm trước, khi ta tỉnh dậy đều không nhớ gì, phu lang trong nhà nói tìm thấy ta ngoài bờ đê, bị ngã xuống mép sông, đầu còn bị thương có lẽ do uống say, bị ngã.
Một người giọng rất quan tâm hỏi:
- Đã mời đại phu chưa? Ây da… ngã tới vậy thực không nhẹ đâu.
Hiểu Linh cười cười:
- Có mời qua đại phu trong thôn khám. Bà ấy bảo không vấn đề gì. Còn ta chưa dám khám đại phu ở đây. Ta cũng không có nhiều tiền như vậy. Tới đâu hay tới đó thôi.
Rất nhanh, Hiểu Linh bắt được những tia lảng tránh trong mắt ba người nữ nhân qua. Hẳn là sợ nàng mở miệng mượn tiền đi. Một người tới vỗ vai cô:
- Tuy không nhớ gì, nhưng ta thấy Hiểu Linh muội vẫn rất khỏe mạnh. Hẳn là không có việc gì thật. Ta đây giới thiệu lại lần nữa. Ta họ Triệu tên một chữ Nhan, là lớn nhất ở đây, ngụ trong thôn Triệu gia cách thôn muội cũng không bao xa. Còn bên kia là Lý Thấm, gia đình làm đậu hủ ở Nguyễn thôn hơn muội 1 tuổi. Người kia là Trần Bình cũng ở trong thôn đệ cả.
Hiểu Linh nhìn về từng người gật đầu thay lời chào hỏi rồi nói:
- Triệu tỷ, Lý tỷ, Trần tỷ là đi công việc đi. Thứ ta không thể phụng bồi, ta đi bán chút củi, giờ cũng đến canh giờ phải về rồi.
Triệu Nhan nhìn đồ trên tay Hiểu Linh nhíu mày hỏi:
- Muội bán củi và mua lòng lợn về sao? Thứ này đâu phải cho người ăn.
Hiểu Linh giơ gói lá dong lòng lợn còn hơi nhễu nước ra trước mặt, thành công khiến cho ba người họ lùi về sao mấy bước. Khuôn mặt hơi mờ mịt:
- Muội cũng không mua. Là tính mua chút mỡ về cho nhà, bà chủ liền cắt cho hai cân mỡ lá và cho luôn chỗ này. Ta thấy nó cũng quá khó ngửi, nhưng về nhà biết đâu làm gì đó được.
Ánh mắt ba người lóe chút khinh thường, nhưng rồi rất nhanh thu hồi. Triệu Nhan nói:
- Cái lòng này thực không có ai mua cả. Nhưng sao muội lại mua mỡ lá, hẳn phải mua mỡ khổ chứ.
- Nga… còn có sự khác nhau sao? Phu lang ta chỉ nói đi mua mỡ, ta cũng chỉ biết mua thôi.
Hiểu Linh nhìn nhìn lại đồ trong tay, nhíu mày. Cô cố tình khiến cho họ thấy bản thân không những mất trí nhớ mà còn có phần hơi ngốc. Như vậy cũng dễ dàng tránh được phiền toái một chút. Nếu tới mức đó mà bọn họ vẫn còn bám lấy cô, cô cũng không ngại cho họ thấy chân diện mục. Chỉ là cô luôn áp dụng câu: tránh được bao nhiêu thì tránh.
Mắt liếc thấy Tiểu Đông từ trong quán đang chào tạm biệt với chưởng quầy, Hiểu Linh nói:
- Hay là các tỷ cầm thứ này về đi.
Vừa nói, nàng vừa dứ dứ đưa gói lòng về phía họ. Ba người bọn họ còn muốn kéo nhau đi uống một trận rồi tới nhà Nguyễn quả phu chơi đùa, làm sao lại muốn thứ có mùi kinh khủng đó dính vào người nên nhanh chóng né qua. Triệu Nhan lên tiếng:
- Hiểu Linh muội, muội cứ mang về đi a. Dù sao cũng là đồ cho không. Biết đâu muội phu có cách chế biến. Chúng ta còn có việc phải đi trước một bước.
Lý Thấm vội ứng:
- Đúng vậy a. Muội nhớ để ý sức khỏe. Khi nào rảnh rỗi, bọn tỷ sẽ đến thăm muội nga.
Hiểu Linh rối rắm một hồi, thu tay lại rồi đáp:
- Hảo. Các tỷ đi thong thả.
Đám nữ nhân kia vừa đi thì Tiểu Đông và Tiểu Hàn cũng vừa vặn từ trong hàng thêu đi ra. Khuôn mặt hơi ngu ngơ của Hiểu Linh trở về vẻ thường ngày. Nhìn Tiểu Đông đi ra khuôn mặt mang ý cười, hẳn là lần này số đồ thêu của hắn bán được giá, Hiểu Linh nói:
- Xong hết rồi chứ. Chúng ta về thôi.
- Ân. Thê chủ.
Tiểu Đông khi nãy nhìn thấy ba người trò chuyện cùng Hiểu Linh thì hơi khẩn trương. Đó là mấy bằng hữu hay rủ nàng ấy đi ra ngoài bàn công chuyện. Nhưng mỗi lần trở về là nồng nặc mùi rượu thậm chí đôi khi có cả mùi son phấn nam nhân. Liếc nhìn thái độ của thê chủ vài lần, thấy nàng cũng không có ý định nói. Hắn đành im lặng.
Truyện khác cùng thể loại
42 chương
81 chương
227 chương
227 chương
94 chương