Nghe Lâm Đàm Đàm nói xong, cả đám ai cũng kích động. Mai Bách Sinh được cứu rồi! Yêu cầu của cô cũng không khó, bên ngoài còn rất nhiều zombie, bọn họ nhiều người, kiếm chút tinh hạch về cơ bản là không có vấn đề gì hết. Nếu Lâm Đàm Đàm biết những gì họ đang nghĩ, cô sẽ nói cho họ mấy lời rất thấm thía: Bạn trẻ à, bạn suy nghĩ đơn giản quá rồi. Năm đó, khi cô cứu bệnh nhân kia, trước sau gì cũng tốn hết vài triệu tiền tiêu thụ năng lượng thạch, năng lượng thạch cao cấp cứ tiêu hết một đống lại một đống. Mà tình huống của Mai Bách Sinh còn nguy hiểm hơn người kia, cần bao nhiêu năng lượng Lâm Đàm Đàm cũng không thể nói chính xác được, năng lượng ẩn chứa trong tinh hạch cấp 1 thật sự rất ít. Vì thế, cô nói thêm: “Em nghĩ nếu không có mấy ngàn viên thì các anh vẫn nên chuẩn bị tâm lý.” Quả nhiên, nghe xong câu này, ai cũng cảm thấy thật áp lực. Lúc trước bọn họ đã từng đào tinh hạch, biết thứ kia tổng cộng có mười loại màu, mỗi loại có xác suất xuất hiện tương đương nhau, có zombie còn không có tinh hạch, nói các khác, hơn mười con zombie mới có thể tìm ra một viên màu lục. Mấy ngàn viên, vậy phải giết mấy chục nghìn con zombie. Nhưng so với một mạng của Mai Bách Sinh thì cũng không là gì cả. Diệp Tiêu mặt không đổi sắc nói: “Việc này không thành vấn đề, còn cần chuẩn bị gì không?” Anh không thắc mắc tại sao Lâm Đàm Đàm lại có vẻ như tràn đầy kinh nghiệm, trời đất bao la, trước mắt cứu Mai Bách Sinh quan trọng nhất. Anh cũng nhìn ra trên người Lâm Đàm Đàm có không ít bí mật và sự khác biệt, nhưng vậy thì đã sao? Tất cả những thứ đó đều không quan trọng. Lâm Đàm Đàm đã ngồi bên cạnh Mai Bách Sinh, tay phải cầm mấy viên tinh hạch mộc hệ, bắt đầu hấp thu, không ngừng vận chuyển năng lượng vào trong cơ thể Mai Bách Sinh, cô nói: “Tình huống của anh ấy không tốt lắm. Bây giờ em sẽ bắt đầu, đừng quấy rầy em, cả quá trình này có thể sẽ kéo dài trong vài ngày.” Bạch Trừng lập tức hỏi: “Em có chịu được không?” Đây là vấn đề mấu chốt. Lâm Đàm Đàm lúc này mới là dị năng giả cấp 1, đến cơ thể này cũng mới được hai mươi mấy giờ, thân thể vẫn là một nữ sinh yếu đuối. Mặc dù có dị năng không ngừng cải thiện thể chất, nhưng mới hai mươi mấy tiếng đồng hồ, có thể cải thiện được bao nhiêu chứ? Mấy ngày không ăn không uống, cô chắc chắn sẽ gục ngã trước. Cô nói: “Mang cho em chút đường gluco và nước muối các loại đi.” Cô đang cảm thấy đói lắm rồi. Bạch Trừng: “Cái này dễ.” Bạch Trừng còn đảm nhiệm nhân vật bác sĩ trong đội ngũ, đừng nói là truyền dịch, anh ta còn có thể làm một ít tiểu phẫu. Anh ta nói với các đội viên: “Tôi phải đến bệnh viện một chuyến.” Diệp Tiêu nói: “Nhưng cơ thể của cậu.” “Không sao, bây giờ tôi hết sốt rồi.” Nhưng mà siêu năng lực là gì thì còn chưa phát hiện ra. “Tôi cũng đi, lúc đi lấy máy bay trực thăng tôi đã đến đó, đã khá quen chỗ đó rồi.” Chung Hùng nói: “Trong bệnh viện vẫn còn không ít zombie.” Vừa lúc có thể thu hoạch một đợt. Trong khu đại học vốn có rất nhiều zombie nhưng đã bị họ dẫn đi một ít, giết một ít, nổ một ít, bây giờ tất nhiên là không còn nhiều mấy, chúng cũng không tập trung một chỗ nữa. Bên phía bệnh viện lại tập trung hơn, lúc lấy máy bay họ đã phát hiện điều đó rồi. Giang Hiểu Thiên cũng nói: “Tôi đi nữa, các cậu một người tìm thuốc, một người giết zombie, có phải còn cần người lấy thứ kia hay không?” Sức chiến đấu của anh ta không lớn, cũng không định thể hiện, lỡ đâu anh ta xảy ra chuyện gì thì chỉ gây thêm phiền phức, nhưng vẫn có thể ra sức. Diệp Tiêu không phản đối, lấy súng trên người và một ít đạn cho ba người. Thật ra, đạn dược của họ có hạn, buổi trưa đã tiêu hao một ít, lúc đến cục cảnh sát cũng đã tiêu hao hơn phân nửa rồi. Trên người Bạch Trừng và Giang Hiểu Thiên chỉ có chừng mười viên đạn phòng thân, Chung Hùng có nhiều hơn một chút nhưng cũng không nhiều lắm. Không có đầy đủ đạn dược, anh không yên lòng. Diệp Tiêu đưa số đạn còn lại cho Từ Thấm và Từ Ly: “Chúng tôi sẽ xử lý trong khu đại học.” Trình Kỳ Nam cũng nói: “Tôi cũng có thể giúp sức.” Anh ta luôn nhìn Lâm Đàm Đàm, cơ hội xuất hiện rồi. Diệp Tiêu liếc nhìn anh ta, cũng cho anh ta một khẩu súng. Bạch Trừng nói: “Cậu không có súng kìa.” Diệp Tiêu đáp: “Tôi có siêu năng lực.” Lúc này, Lâm Đàm Đàm đột nhiên nói: “Em có một đề nghị.” Tất cả mọi người nhìn về phía cô, cô nhìn Diệp Tiêu: “Anh bỏ chút thời gian ra, bắt đầu hấp thu năng lượng đi.” Suốt một ngày, Diệp Tiêu căn bản không có thời gian suy xét tới tinh hạch, tới bây giờ còn chưa bắt đầu hấp thu. Dị năng trong cơ thể lại có hạn, nếu cứ đợi dùng hết rồi chờ nó tự khôi phục lại phải cần thời gian rất dài. Diệp Tiêu có thiên phú dị bẩm nhưng không có nghĩa là dùng không hết dị năng. Bạch Trừng nói: “Mài dao không lầm đốn củi công (*), Đàm Đàm nói có lý.” (*) Mài dao không lầm đốn củi công: nghĩa là thay vì dùng một con dao cùn, bạn mài dao cho sắc rồi dùng nó để chặt <img src="https://chaptimg.wattpad.vn/public/images/storyimg/20200404/mathte.png" title="Chương 22" data-pagespeed-url-hash=3731886509 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);">