Hàn Anh cười với Lâm Đàm Đàm: “Em gái, em không biết một con zombie cấp bốn đáng sợ đến chừng nào, sẽ giết chết bao nhiêu người đâu. Nếu để chúng nó tự do tiến hóa, một ngày nào đó chúng ta sẽ không thể đánh thắng được nó nữa, nên lúc còn cơ hội phải kịp thời giết chúng nó đi.” Diệp Tiêu nhíu mày, đang định lên tiếng thì Lâm Đàm Đàm đã lạnh nhạt đáp: “Anh có tính giác ngộ cao như vậy thì khi nào đến thủ đô nhớ đánh nhau với chúng để làm gương cho binh lính nhé.” Hàn Anh ngẩng đầu, nói như thể không nghe ra sự châm chọc trong lời nói của cô: “Điều này đương nhiên rồi, tôi có năng lực đó tôi chắc chắn sẽ xông lên. Dù không có năng lực cũng phải thử xem, luôn phải có người hy sinh bản thân, nếu ai cũng co đầu rụt cổ thì nhân loại chẳng còn hi vọng nữa rồi.” Lâm Đàm Đàm: “...” Ra tên này là một kẻ lỗ mãng. Cô quay mặt đi, không nói chuyện nữa, cũng ngưng trị liệu, dù sao máu cũng đã dừng chảy rồi. Loại người đầy nhiệt huyết và ý chí tiến lên này nên để anh ta dùng trái tim nóng bỏng của mình để tự chữa trị cho bản thân đi. Sau đó Hàn Anh lại tiếp tục khuyên bảo Diệp Tiêu, mỗi lần mở miệng toàn là hiến dâng cho tổ quốc, vì nhân dân. Diệp Tiêu thản nhiên nói: “Trước mắt em không định đi lên phía Bắc.” Hàn Anh nhíu mày: “Anh biết cậu có mâu thuẫn với Mẫn Diên Đức, cậu cứ tới chỗ bọn anh, Tư Lệnh Từ rất coi trọng cậu. Hơn nữa, chúng ta đồng tâm hiệp lực, sẽ không như mấy kẻ bên phe Mẫn Diên Đức làm toàn những chuyện bẩn thỉu xấu xa, thủ đô thật sự cần dị năng giả mạnh mẽ.” Lâm Đàm Đàm: Đồng chí, một kẻ muốn đào góc tường nhà người ta như anh có thể đừng nói ra vẻ đường đường chính chính như thế được không? Khuyên người ta góp một viên gạch cho thế lực của mấy người mà nói cứ như phấn đấu cho niềm hi vọng của toàn nhân loại ấy. Cô không nhịn được mở miệng nói: “Chỗ này cũng cần Diệp Tiêu mà, người Ninh thị không phải người sao?” Hàn Anh nhíu mày: “Anh bảo này em gái, bọn anh nói chính sự, em đừng xen mồm vào có được không?” Lâm Đàm Đàm ngây người, Giang Hiểu Thiên đang vui vẻ nghe Hàn Anh giảng đạo như nghe thằng ngốc diễn trò hề cũng ngẩng đầu từ máy tính lên, Mai Bách Sinh đang lái xe cũng quay đầu nhìn lại, sắc mặt Diệp Tiêu cũng trầm hẳn xuống: “Hàn Anh!” Anh khẽ quát lên, ánh mắt lạnh lùng: “Nếu anh còn tỏ thái độ như vậy thì xuống xe ngay đi.” Hàn Anh cũng anh với vẻ không dám tin, vốn đang ngồi dựa lưng cũng ngồi thẳng dậy. Diệp Tiêu chỉ lạnh lùng nhìn anh ta, vừa rồi lúc anh ta lần đầu tiên gọi Lâm Đàm Đàm là ‘em gái’ anh đã thấy không hài lòng. Lâm Đàm Đàm là vảy ngược của anh, từ lúc người của Lý Quần đối xử lỗ mãng với cô, anh đã hạ quyết tâm sẽ không để bất cứ ai khinh miệt cô, không ngờ bây giờ người bạn anh vừa cứu về lại làm chuyện như vậy. Diệp Tiêu đưa tay về phía Lâm Đàm Đàm, kéo cô lại để cô cách xa Hàn Anh một chút, đưa tay sờ tóc cô, anh nói với Hàn Anh: “Đàm Đàm là người quan trọng nhất trong đoàn đội của chúng tôi, không phải người anh có thể mở miệng kêu một tiếng ‘em gái’. Hơn nữa, dù là ai nói gì cô ấy cũng có tư cách phát biểu ý kiến. Hàn Anh, xin lỗi đi.” Hàn Anh ngơ ra một lúc lâu, mặt chậm rãi đỏ lên: “Cậu, cậu...” Thế mà lại vì một đứa con gái mà làm mất mặt anh ta! Nhưng anh ta cũng biết mình đang ở trên xe người, người ta còn vừa cứu nhiều mạng người của họ như vậy. Anh ta hiys sâu một hơi, nhìn Lâm Đàm Đàm, trầm giọng nói: “Cô Lâm, xin lỗi cô, vừa rồi tôi chỉ thuận miệng nói những lời vô tâm, cô đừng để trong lòng.” Lâm Đàm Đàm nhìn anh ta bằng cặp mắt khác xưa, một người trông lỗ mãng lại có thể cúi đầu như vậy, đúng là co được giãn được. Câu “Đàn ông chúng tôi nói chuyện, một đứa con gái đừng nói chen vào” dù không tổn thương đến cô nhưng quả thật rất làm người ta mất hứng, cô cũng không muốn nói chuyện với anh ta nữa, nói với Diệp Tiêu một câu rồi an vị bên ghế phụ lái. Không có cô, Diệp Tiêu và Hàn Anh tuy cũng câu được câu chăng, nhưng không còn thân thiện như lúc trước nữa, không khí giữa hai người bạn cũ xa cách đã lâu nhưng quan hệ vẫn còn tốt đẹp vừa rồi cũng hoàn toàn lạnh xuống. Trên đường về có gặp một ít zombie và động vật bị biến thành zombie, động vật biến dị, đều bị giải quyết dễ dàng, về đến căn cứ mới mười một giờ. Xe trực tiếp chạy thẳng đến ngoài đại viện của đại đội Chính Dương, không láu vào. Hàn Anh xuống xe, dù trên mặt vẫn còn chút ngượng ngùng nhưng nhìn thấy một nơi như vậy, trên cổng lớn viến bốn chữ to “Đại đội Chính Dương”, chữ viết mạnh mẽ, có lực còn khá khí phách làm anh ta có chút kinh ngạc: “Đây là địa bàn của cậu à?” Diệp Tiêu khẽ gật đầu. Hàn Anh vừa nói vừa định bước vào: “Cậu sống ở đây không tệ nha!” Đúng lúc này, Bạch Trừng dẫn người từ bên trong ra, mỉm cười chào hỏi Hàn Anh: “Đến đây, mọi người vất vả rồi, tôi đã chuẩn bị xong chỗ nghỉ chân cho mọi người, mời mọi người theo tôi.” Nói rồi không đi về phía đại viện mà đi về một hướng khác. “...” Hàn Anh chỉ chỉ vào đại viện: “Không ở lại đây sao?” “À, chỗ này không phải, không có dư phòng ở, tôi đã chuẩn <img src="https://diendanlequydon.com/downloads/posts/3489321.png" data-pagespeed-url-hash=2840496138 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"/>.