Xuyên đến là để tìm chết

Chương 5 : nhiệm vụ số 01.

[ Mong linh hồn 0554 thu lại địch ý, chúng tôi nhận biết được suy nghĩ của cô. Nếu cô muốn tiếp tục những suy nghĩ nguy hiểm đó, chúng tôi bắt buộc phải dùng thiên đạo loại trừ cô. ] À, à. Ý là sẽ dùng sét đánh bản tiểu thư tiếp đó hả? [ Bingo. ] Cái máy chết tiệt, ngay cả từ “bingo” cũng biết? Không cho phép ngươi đọc suy nghĩ của bản tiểu thư. Có biết cái gì gọi là quyền riêng tư không vậy. Đừng để bản tiểu thư đây kiện ngươi ra tòa, ngươi sẽ ngồi tù mọt gông. Giống như bị người khác lột trần, Tân Hoạt thực sự cảm thấy tức giận. Không được, phải giết nó diệt khẩu thôi. [ Xin lỗi, linh hồn 0554 không có quyền đó. Xin hãy thu những suy nghĩ nguy hiểm của cô lại, bằng không... ] Tiếp theo những lời nói đó, là truyền đến một loạt sấm sét, sấm sét vây quanh người cô tạo thành một vòng, những tia chớp sáng chói, lẹt xẹt chớp tắt chuyển động xung quanh. Tự mắng một câu trong lòng, bây giờ đến máy móc cũng biết đe dọa rồi, bản tiểu thư thực tức giận nha. Nhận thấy sự uy hiếp mạnh mẽ, Tân Hoạt nở nụ cười lấy lòng: “Haha, tôi làm gì dám suy nghĩ cái chi. Mau thu lại sấm sét đi, hù chết bản tiểu thư rồi thì không ai nghe lệnh ngươi làm nhiệm vụ đâu.” Hệt như cảm thấy hài lòng với đáp án của cô, thoáng chốc sấm sét xung quanh vụt tắt, âm thanh lạnh lẽo lại nói: [ Tốt, linh hồn 0554 nhận lệnh. Nhiệm vụ số 01, phản kích Hàn Yên Yên. ] Phản kích nữ chính? Điên rồi sao, đó là tìm chết, tìm chết đó! “Tôi xin từ chối nhiệm vụ này.” Cô không muốn chết sớm, cô còn phải sống thật thật tốt, để hưởng thụ thế giới tươi đẹp, hưởng thụ mấy em trai tiểu thịt tươi nữa, cuộc đời còn muôn màu muôn vẻ như vậy, lại kêu cô đâm đầu vào đường chết, cô mới không ngu ngốc như vậy. [ Linh hồn 0554 không có quyền từ chối nhiệm vụ. Bằng không cô có thể trực tiếp nhận hình phạt. ] Nói xong lại một đạo thiên lôi truyền đến. “Khoan đã, bình tĩnh nào. Tôi nhận, nhận nhiệm vụ chứ, làm sao lại không nhận được.” Mẹ kiếp, nói sấm sét là sấm sét, có sấm sét thì hay lắm sao. Chọc nữ chính là tìm đường chết, nhưng bị sét đánh cũng là tìm đường chết nha, chết muộn còn hơn chết sớm. “Nhưng mà, phản kích là phản kích cái gì? Tự dưng lại đi kiếm chuyện với nữ chính à?” [ Chính là phản kích Hàn Yên Yên. ] Tân Hoạt: “...” Có gì khác nhau sao? Có gợi ý rồi sao? Nói chung chính là khiến cho nữ chính không được sống tốt chứ gì? Buổi tối ngày hôm sau. Tân Hoạt mặc một thân y đen, đứng ở cuối con đường vắng, cả người ẩn trong cây lớn, không nhìn kĩ sẽ không nhận ra. Theo trí nhớ của cô, lúc này nữ chính sẽ gặp nạn ở đây và nam chính đến cứu, kết quả tạo thành một loạt tình cảm sến súa, lăn lộn trên giường. Chỉ là cái “gặp nạn” này của nữ chính, là do nam chính bày ra, tạo một tư thế tiêu soái để làm anh hùng cứu mỹ nhân, xong sau đó mỹ nhân sẽ vì đền đáp ơn cứu mạng mà lấy thân báo đáp, kế hoạch thật hoàn hảo. Nam chính đại nhân, cho ngươi một lượt thích. Nhưng mà bất quá có cô ở đây, nam chính đại nhân sẽ không hoàn thành kế hoạch được đâu, vì cô quyết định sẽ phá cặp đôi mà. Trước đó cô đã suy nghĩ cẩn thận, nhận nhiệm vụ phản kích nữ chính suy ra cô và nữ chính không ở cùng một chí tuyến, vì vậy cô chính là nhân vật phản diện rồi, mà nhân vật phản diện thì phải phá cặp đôi, cô chính là đang hoàn thành trách nhiệm của bản thân mình. Bởi là người không cùng chí tuyến nên nếu Hàn Yên Yên ăn được trái ngọt, thì cô lại ăn quả đắng... hơn nữa cô lại thích ăn vị chua cay, à không, hơn nữa cô lại thích ăn quả ngọt nên chỉ có thể để nữ chính ăn quả đắng mà thôi. Lúc nãy cô đã nhắn tin cho nam phụ trong truyền thuyết đến đây, nam phụ đến rồi bày ra tư thế anh hùng cứu nữ chính đi, xem nam chính sẽ có bộ dạng gì. Haha, cô quả thực thông minh mà. Khi cô đang chìm vào cõi mộng mơ thì ở đầu đoạn đường, một bóng dáng bé nhỏ xuất hiện, trên người cô ấy toát ra vẻ ngây thơ, là một tiểu bạch thỏ mềm mại đáng yêu. Một thân một mình đi trên đoạn đường vắng, Hàn Yên Yên cảm thấy không yên lòng, trong lòng cứ có cảm giác bồn chồn thấp thỏm, như sắp có chuyện gì đó xảy ra, cảm giác lo sợ ập đến bất ngờ, đôi tay Hàn Yên Yên tự động siết chặt cái dây balô của mình. “Em gái đi đâu mà vội mà vàng mà vấp phải đá mà quàng phải anh. Có muốn đi vui vẻ với anh không?” Đáp lại sự lo lắng của nữ chính, một tên mặt mày ưa nhìn xuất hiện, phía sau còn có rất nhiều thanh niên khác. Tân Hoạt cảm thấy có gì không đúng, không phải tiểu thuyết thường thường lúc này nhân vật phải xấu và mặt mũi bặm trợn ư, vì cái gì mà lại ưa nhìn như vậy. Nam chính đại nhân à, lần sau anh mời người, thì mời có tâm một chút được không. Không được, đẹp trai như thế không thể để nam chính và nam phụ đánh bầm dập được, trong lòng cô điên cuồng gào thét. Bên kia câu chuyện diễn biến dữ dội, hai bên đã giằng co với nhau, nam chính ẩn núp gần đó đã sắp xuất hiện thì ở phía xa xa nam phụ thần thánh đã quang minh chính đại mà xuất hiện. Lâm Phương Triết cả người gấp gáp chạy đến, lúc vừa nhận được tin nhắn nặc danh anh có chút không tin lắm, nhưng dẫu sao cũng là người trong lòng mình, anh vẫn có chút không yên lòng vì thế nên đến đây xem thử. Nam chính đại nhân không hiểu được chuyện gì xảy ra, vì sao cái tên khốn khiếp này lại ở đây? Hắn còn chưa ra sàn, lại đâu ra một tên cướp công rồi. Còn chưa kịp tiêu hóa chuyện gì thì chớp mắt Lâm Phương Triết đã xử lí xong “đám côn đồ”, mà người đẹp Hàn Yên Yên đã vì sợ hãi quá độ mà vùi sâu vào lòng nam phụ. Trương Thế Khải tức giận khi thấy một màn đó, hắn từ phía sau đi tới, thoáng chốc trong đoạn đường vắng vẻ truyền đến tiếng cãi nhau dữ dội, cả hai lao vào đánh nhau mặc kệ nữ chính ngơ ngác đứng bên vệ đường. Tân Hoạt ở một gốc nhỏ, cười thầm trong bụng. Đưa tay giương lên che mắt, cảnh đánh nhau này quá bạo lực nha, không nên nhìn cảnh đầy bạo lực này, sẽ hư hỏng mất. Nhưng hai ngón tay ngay chỗ mắt cô rẻ ra tạo thành một khoảng trống, đương nhiên cô rất là muốn coi cảnh này, lúc đầu cô chỉ muốn làm màu một chút thôi. Tân Hoạt chép chép miệng nhìn đằng trước, thật mất mặt, thân là nhân vật chính- phụ vậy mà đánh nhau giữa đường không giữ ý tứ, thật mất mặt, mất mặt quá mà. Bỗng nhiên cô có một ý tưởng nhỏ “có chút” ác ý. Cô móc điện thoại ra, bấm bấm cái gì đó, cả người toát ra khí thế nguy hiểm, nụ cười của cô càng lúc càng biến dạng. Sau khi bấm xong, cô xoay người bỏ đi. Không lâu sau ngay đoạn đường vắng, ồn ào vang lên tiếng xe cảnh sát từ bốn phương tám hương chạy đến. Từ hình sự, công an giao thông đến cảnh sát điều tra cũng xuất hiện. Cảnh sát: “???” rõ ràng họ nhận được cuộc gọi nói ở đây xuất hiện đoàn buông người cơ mà. Đến rồi lại chẳng thấy gì ngoài hai thanh niên ẩu đả, cùng cô gái nhỏ đứng khóc, dưới đất là một đám người nằm dài. Tân Hoạt cũng không cảm thấy gì bất ngờ, người là do cô gọi. Chỉ là cái sim đó chắc chắn sắp bị đồ sát rồi, nhưng mà cô cũng không sợ lắm, sim đó là sim khống, cô lấy từ chỗ người nắm giữ quy luật trò chơi, không có đăng kí, không có định vị gì cả, cho dù có điều tra cũng không điều tra được gì. Nhưng Tân Hoạt biết là mấy người này cũng không thể nào làm khó ba người kia được, ai bảo hậu phương ba người đó vững chãi như vậy, làm sao mà đổ được, chỉ là cô muốn tìm phiền toái cho họ chút thôi. Cô ngả người trên giường nhỏ, từ từ chìm sâu vào giấc ngủ nhưng nguy hiểm tỏa ra từ người cô vẫn không thuyên giảm đi chút nào. Trái ngược với sự nhàn nhã của cô, ở đồn cảnh sát một đám người mặt mũi đen thui. Khốn thật, vậy mà lại bị tính kế.