Xuyên đến là để tìm chết
Chương 22 : Ngoại khóa (1)
Gần hai tuần, cô không bị mấy cuộc gọi quái gở của Tiêu Ngôn nằng nặc đòi cô đến công ty hắn nữa, bởi vì hắn ta phải đi công tác.
Chỉ là hôm nay là ngày hắn về.
Bất quá điều đó bây giờ cũng không quan trọng, Tân Hoạt mân mê quyển sách trên tay, từng dòng chữ của máy in thẳng tắp, tư thể ngồi của cô thẳng đứng, giữa mày hơi nhíu lại, hình như đang khó chịu về cái gì đó.
Cảm giác sốc xảy khiến cô lâng lâng cả người. Bây giờ cô đang ngồi trên xe buýt của trường, chiếc xe đang chạy bon bon đến khu vực ngoại khóa nào đó. Trong xe buýt máy lạnh, mùi thức ăn trộn lẫn khó ngửi. Tân Hoạt khó chịu trong người, xe buýt chạy xốc lên xốc xuống, cả người cô bị chao đảo mấy lần, đảo đến nỗi đầu óc của cô cũng muốn đảo lộn theo.
Triệu Manh Manh ngồi bên cạnh cũng khó chịu nhíu mày, chỉ là hai mắt của nó không mở ra nỗi. Tối hôm qua vì hồi hộp mà cả đêm không ngủ, bây giờ thì buồn ngủ đến mở không nỗi mắt. Cả ngày hôm qua cứ líu ra líu rít bên tai cô, phấn khởi vì sắp được lên đường đi chơi. Giây phút đó cô còn cảm thấy nghi ngờ, không biết nó có thật là phú nhị đại Triệu gia hay không, nhà giàu như thế nơi nào mà chưa được đi, còn phấn khích vì ba chuyến đi chơi cỏn còn này. Chẳng lẽ là tiểu thư giả?
Tân Hoạt khó chịu, chóng mặt, tay cầm sách của cô cũng gấp lại, dẹp quyển ngôn tình vừa mua vào túi, quyết định nhắm mắt nghỉ ngơi như nó.
Có lẽ vì cả đêm hôm qua bị nó làm phiền, ngủ không đủ giấc, nên chỉ vừa mới nhắm mắt một chút, bóng đen đã bao trùm lấy, cô dần dần chìm sâu vào giấc ngủ.
**
Tiêu Ngôn vừa đáp máy bay hạ cánh là về thẳng công ty.
Hắn day day trán, duỗi thẳng đôi mày của mình.
Hai tuần này đầu óc của hắn luôn trong trạng thái căng như dây đàn, nghỉ ngơi cũng không có bao nhiêu, nhan sắc đã có chút tàn phai, héo úa như cánh hoa chóng tàn, tóc mái của hắn rũ xuống, mí mắt lụp xụp không muốn nhấc lên, dưới mắt cũng hiện lên hai vành quầng thâm to tướng.
Cả người hắn không có sức lực dựa lên ghế da, nhắm mắt dưỡng thần.
“Cộc cộc.”
Từ bên ngoài, tiếng gõ cửa đến không đúng lúc làm quấy nhiễu việc nghỉ ngơi của hắn, Tiêu Ngôn mở mắt, con ngươi hiện lên tơ máu, giọng hắn khàn đặc: “Vào đi.”
Trợ lý Lâm trên tay cầm theo xấp văn kiện, nhìn thấy vẻ mặt mệt mỏi của tổng giám đốc cũng không biết làm gì hơn: “Đây là văn kiện của phòng marketing đưa tới, mời tổng giám đốc xem qua.”
Trợ lý Lâm để xấp văn kiện lên trên bàn lớn, hắn ta cũng đứng im tại chỗ chờ Tiêu Ngôn đọc tài liệu.
Tiêu Ngôn xoa xoa thái dương, chớp mắt vài cái, tỉnh táo đôi phần mới cầm lấy tài liệu đọc qua, càng đọc đôi mày hắn càng nhíu lại một đoàn, gạt xấp văn kiện trên bàn xuống đất, còn chưa đọc hết mà hắn đã tức giận mắng: “Làm việc kiểu gì vậy? Tài liệu như thế cũng đưa tôi xem? Muốn nghỉ việc hết rồi sao?”
Hắn tức giận, vỗ mạnh một cái lên bàn. Nhiều ngày không ngủ khiến cho hắn mệt mỏi, vừa về đến chưa kịp nghỉ ngơi đôi chút đã gặp phải đống văn kiện nát này, nói xem hắn có nên tức giận hay không.
“Xin lỗi tổng giám đốc, tôi sẽ chuyển lời đến bọn họ.” Trợ lý Lâm không có bị hoảng hốt, hắn ta bình tĩnh như đã quá quen với cơn thịnh nộ của sếp mình, khom người nhặt lại xấp văn kiện rơi lã chã trên mặt đất. Từ đầu hắn ta đã biết thế nào sếp cũng nổi giận, mặc dù chưa đọc văn kiện, nhưng sếp vừa đáp máy bay bộ phận marketing đã giao tài liệu đến, chưa kịp để sếp nghỉ ngơi một chút nào, dồn nén như vậy là hắn ta, hắn ta cũng tức muốn hộc máu, huống chi là diêm vương này.
“Thôi, mau đi ra đi.” Tiêu Ngôn nhìn trợ lý Lâm đang nhặt văn kiện, không biểu cảm gì phất tay bảo hắn ta lui ra.
Trợ lý Lâm vừa đi chưa lâu, cửa phòng đã bị gõ lần nữa.
“Tổng giám đốc, chiều nay có lịch tiệc rượu không biết ngài muốn mặc y phục như thế nào?” Anna cầm theo ipad, ngón tay vuốt nhẹ trên màn hình, giọng nói ngọt ngào chầm chậm hỏi.
“Không đi.” Tiêu Ngôn một lần nữa day trán, lắc đầu, “Để trống ngày hôm nay đi.”
“Vâng, tôi đã biết.” Anna thu lại ipad, gật đầu. Bắt đầu xếp lại các cuộc hẹn dồn xuống, để trống ngày theo lời của sếp, sau đó mới xoay người đi ra khỏi phòng.
Tiêu Ngôn nhắm mắt, cuối cùng cũng yên tĩnh được một lúc.
...
Hắn ngủ được một chút, tỉnh táo hơn đôi phần.
Con ngươi sau khi được nghỉ ngơi đủ đã sáng trở lại, hắn ngồi dậy trên bàn làm việc, con người cuồng công việc như hắn lại bắt đầu xem văn kiện. Trong vô thức hắn ngước lên, lại nhìn về phía sofar đối diện, trong phòng chỉ có mình hắn, chỗ nào cũng như cũ.
Tiêu Ngôn cảm thấy trống rỗng. Hắn biết cảm giác này của mình xuất phát từ đâu, trong hai tuần khi ở nước ngoài bàn việc làm ăn, cảm giác này cũng xuất hiện, cô đơn gặm nhắm lấy hắn từng chút, từng chút, ăn mòn tinh thần lẫn cơ thể của hắn, từ sâu trong đáy lòng hắn luôn thét gào, muốn gặp Tân Hoạt, hắn rất nhớ cô, muốn nhìn thấy cô nói chuyện, muốn nhìn thấy cô cười, muốn nhìn thấy cô tức giận mỗi khi hắn làm phiền cô, cảm giác đó không biết từ bao giờ đã lớn mạnh trong lòng hắn như vậy, nó như một hạt giống, nảy mầm thật nhanh trong lòng hắn, nhanh đến mức hắn chưa kịp nhận ra, thì nó đã sinh sôi nảy nở, phát triển rực rỡ chiếm lấy trái tim hắn không còn một khoảng trống rồi...
Hắn lắc đầu, cố gắng tập trung, tiếp tục đọc văn kiện trong tay.
Nhìn dòng chữ dày đặc, trong đầu lại liên tưởng đến ngày hắn chuẩn bị đi công tác. Tân Hoạt nằm trên sofar một tay ăn bánh snack, một tay mân mê quyển truyện, không thèm để ý đến hắn, cô chăm chú lạc vào thế giới riêng của mình.
“Ngày mai anh phải đi công tác bên Anh, khoảng hai tuần.” Tiêu Ngôn giật giật khóe miệng, nhịn không được rốt cuộc cũng hướng tới Tân Hoạt nói ra.
“Ừ, mau đi.” Tân Hoạt không để tâm lắm, tay vẫn bốc bánh nhồm nhoàn bỏ vào miệng, không thèm giữ hình tượng chú tâm đọc truyện của cô.
“Nhẫn tâm thật... Em không lưu luyến gì anh luôn sao? Không nhớ anh?” Tiêu Ngôn xụ mặt, đáng thương nói.
“Không, mau đi đi, đi lại càng khỏe.” Tân Hoạt không dừng lại tốc độ trên tay, thật lát khoai tây độn trong miệng, hai má cô phồng lên, nhai rộp rộp, lại lật một trang sách.
“Nhưng anh sẽ nhớ em.” Dường như sợ cô sẽ buông lời tàn nhẫn, hắn nói tiếp: “Ngày 20 anh về, em đến sân bay đón anh nhé?”
“Không rảnh.” Tân Hoạt không chút chần chừ đáp.
Bị mấy lời vô tình của cô làm Tiêu Ngôn nghẹn một hồi lâu, sau đó từ miệng của Triệu Manh Manh nghe thấy được ngày 20 bọn họ phải đi ngoại khóa với trường, Tân Hoạt thật sự không rảnh, lòng của hắn mới được an ủi đôi chút.
Tiêu Ngôn cúi người đọc văn kiện, tay vô thức siết chặt một góc giấy khiến nó nhăn nhúm. Hình như cô không thích anh cho lắm thì phải? Cũng may không đến nỗi ghét bỏ, phiền chán...
Nhưng anh đã làm gì sai nhỉ?
Cô không giống những cô gái khác, không đeo bám, không ăn vạ, không thích tiền của anh, không thích nhan sắc của anh, cũng... không muốn lên giường với anh, rốt cuộc từ khi nào lực hấp dẫn của anh đã thấp đến vậy rồi?
Tiêu Ngôn chau mày, chán nản buông xấp văn kiện trong tay.
Hắn lấy điện thoại ra, bấm gọi.
Trong văn phòng yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng hít thở đều đều của hắn, giọng nói trầm thấp của hắn vang lên: “Alo.”
Không biết đầu dây bên kia nói cái gì, chỉ nghe hắn nói lại: “Ừ, đến nơi rồi nói.”
**
Tân Hoạt từ từ mở mắt ra, bên ngoài cửa sổ, cảnh vật vẫn thi nhau chạy ngược về phía sau, chỉ thấy một mảng cây cỏ xanh mướt vụt lại, ngoài màu xanh đó cũng không có gì thú vị hơn nữa. Cô chậm rãi tiếp thu mọi chuyện, mới nhớ ra được bản thân đang trên xe buýt của trường, đi đến khu vực ngoại khóa.
“Tiểu Hoạt tỉnh rồi sao? Ăn bánh không?” Triệu Manh Manh thấy cô cử động, ở một bên thanh tỉnh hỏi.
Tân Hoạt bị giọng của cô làm cho tỉnh táo nhanh hơn, chớp chớp mắt, lắc đầu. Hiện giờ cô không có tâm trạng ăn uống, cái nơi ngoại khóa khốn khiếp đó khi nào mới đến vậy, xe buýt này chạy như muốn lấy nửa cái mạng của cô, khó chịu thật sự.
“Tại sao phải đi xe buýt?” Tân Hoạt nhàn nhạt hỏi, gương mặt hồng hào bị khó chịu làm cho trắng bệch, tái nhợt.
“Đương nhiên rồi, đi ngoại khóa với trường thì phải đi xe buýt của trường chứ?” Triệu Manh Manh cười cười, hứng thú nhìn cảnh vật bên ngoài xe, vừa ăn bánh vừa nói.
“Tôi có xe hơi.” Xe buýt quẹo một cái, làm cho cả người Tân Hoạt bị ngả sang bên phải, cô bực tức nói.
“Tớ biết, nhưng đi xe buýt của trường là bắt buộc.” Triệu Manh Manh thấy cô đáng thương vươn tay muốn xoa đầu cô, lại bị cô liếc một cái dọa sợ, co rụt tay lại, cười trừ.
Sau đó, sau bao nhiêu mệt mỏi, vất vả, khó chịu của cô cuối cùng xe buýt cũng dừng lại ở nơi ngoại khóa.
Truyện khác cùng thể loại
149 chương
82 chương
115 chương
25 chương
10 chương
67 chương
40 chương
12 chương