Xuyên đến là để tìm chết

Chương 19 : Chữa trị.

Nhìn cánh tay quấn một mảnh băng trắng của Tiêu Ngôn một lúc Tân Hoạt không có biểu tình gì, cũng không nói gì. Nghẹn lời hứng chịu cái nhìn ghê rợn từ mấy cô y tá băng bó cho hắn. Sau khi bọn ăn cướp đạt được thỏa thuận với cảnh sát đã bắt Hàn Yên Yên làm con tin, sau đó rút lui, cảnh sát cũng theo dấu bám đuôi, quyết không để con tin chịu tổn hại gì. Ngay sau đó rất nhanh Trương Thế Khải đã biết tin hối hã chạy đến cứu người trong lòng, lăn lộn sau bao nhiêu sóng gió cũng đem Hàn Yên Yên trở về lành lặn. Mà chuyện đó cũng không quan trọng mấy đối với cô, từ quán cà phê trở ra bọn họ phải đi đến đồn cảnh sát lấy lời khai, trả lời qua loa cho xong thì được thả trở về. Thật là lần đầu tiên đến đồn cảnh sát, không khí có hơi dọa người. Một loạt sóng gió cuối cùng cũng đưa Tiêu Ngôn đến được bệnh viện, bỏ ngoài tai mấy lời lảm nhảm nói mình ổn của hắn. Tân Hoạt chưa bao giờ cảm thấy quyết định của mình sai lầm đến vậy, từ lúc hắn vào bệnh viện đến bây giờ, không biết mấy cô y tá đó đã nhìn bọn họ bao nhiêu lần rồi, à không mấy cô y tá chỉ nhìn mỗi hắn, bông hoa xinh đẹp như cô bị vứt bỏ ở một bên, ánh mắt mấy người này cũng thật đáng sợ, nhìn hắn như muốn ăn tươi nuốt sống, cô nghĩ bọn họ đang ở trong suy nghĩ mà “lột trần” Tiêu Ngôn. Hứng chịu những thứ không thuần khiết như thế, cô gái nhỏ đơn thuần như cô làm sao chịu được, đương nhiên là bất mãn ra mặt. Mấy cô y tá nhỏ thấy Tiêu Ngôn từ lúc đi vào chưa hề rời mắt khỏi Tân Hoạt một chút nào, trong lòng làm như sáng tỏ, nể mặt không làm ra hành động gì quá đáng. Chỉ là nhan sắc Tiêu Ngôn thật kinh người, dù trong tâm trí bọn họ đã mặc niệm “không thể động” nhưng tâm rất không nghe lời, cái tay lúc băng bó của bọn họ di chuyển khắp nơi, ăn một chút đậu hủ của hắn. Tổng tài Trạch Ngôn nào có để tâm, chăm chỉ nhìn ngắm dung nhan của Tân Hoạt bé bỏng. “Anh đau lắm, đau lắm… Sau này anh biết làm sao đây.” Tiêu Ngôn mặc kệ dư luận ở một bên mặt dày nũng nịu với Tân Hoạt. Nhìn y tá đang quấn khăn trắng cho hắn mà thừa cơ lướt trên da thịt rắn chắc vẻ mặt cảm thụ, cô còn chưa được hưởng thụ như vậy, lòng cô lạnh xuống: “Lúc nãy còn bảo không có việc gì.” Là ai ở trong cái bục gỗ ra vẻ anh hùng, trên trán thấm mồ hôi lạnh, khóe miệng trắng bệch nói: không có việc gì, vết thương nhỏ, không chết được. Bây giờ lại luôn miệng than đau, ra vẻ cho ai xem. Chướng mắt! Hừ. “Lúc đó gấp gáp không thấy đau… bây giờ anh thấy đau lắm nha. Muốn em giúp anh thổi thổi, thổi sẽ không đau nữa.” Tiêu Ngôn nuốt nước miếng nhìn đôi môi hồng nhuận căng bóng của cô, cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, bày tỏ bản thân thật sự rất đau cần cô thổi thổi. Tân Hoạt mỉm cười nhìn Tiêu Ngôn đang giở chiêu dụ con nít, ánh sáng từ cửa sổ nhỏ chiếu vào rọi sáng cả người cô. “Thổi thổi?” Lặp lại lời hắn một lần nữa. “Đúng vậy.” Tiêu Ngôn gật đầu. Sau đó cô quả thật đưa mặt tới gần, cách lớp vải trắng gần trong gang tất, đôi môi hồng nhuận của cô ẩm ướt khêu gợi, làm cho Tiêu Ngôn dõi theo cũng hồi hộp không kém. “A.” Hắn la lên đầy đau đớn, không thể tin nổi Tân Hoạt vừa dùng đầu để đập vào tay bị thương của mình, ánh mắt kinh ngạc đáng thương, như con chó nhỏ bị chủ vứt bỏ. “Anh dụ con nít sao, thổi là hết đau. Bác sĩ nói anh không có việc gì, đạn đã được lấy ra, tốt nhất anh an phận chữa bệnh, đừng có bày trò. Nếu muốn thổi thổi, tôi thấy có rất nhiều người sẵn lòng.” Tân Hoạt nhìn đau đớn của anh, không có áy náy ánh mắt đảo qua một loạt y tá đang say mê xếp hàng nhìn hắn. Tựa như thê thiếp đang chờ được hoàng thượng thị tẩm. “Không được, em thổi mới hết đau. Tay anh đáng lẽ còn rất tốt, em xem em đập một cái muốn tàn phế luôn rồi.” Tiêu Ngôn không để tâm lời cô, chỉ chỉ vào băng trắng đang tuôn máu của mình. Băng trắng lúc này còn sạch sẽ bây giờ đã bắt đầu chảy máu, vết thương vừa mới khâu của hắn giống như bị rách ra. Tiêu Ngôn đau đớn là thật, nhưng cơn đau này đối với hắn chỉ như kiến cắn, hắn đã quen với việc này rồi, ngày trước hắn bôn ba không phải là chưa từng xảy ra, có lúc còn nặng hơn thế này rất nhiều. Hắn đã nhiều lần từ quỷ môn quan trở về, mệnh của hắn được thầy bói nói là “mệnh lớn” đấy, không dễ chết. Vết thương cũng không đau đơn như Tân Hoạt nghĩ, Tiêu Ngôn chỉ là muốn chọc ghẹo Tân Hoạt một chút, kết quả cô vừa thấy tay hắn chảy máu, sắc mặt trắng bệch đứng dậy liền muốn đi gọi bác sĩ may mắn là hắn nhanh tay nhanh mắt kéo cô ngược trở lại. “Làm sao? Mau thả ra để tôi gọi bác sĩ, vết khâu có vẻ bị rách ra rồi.” Tân Hoạt nhíu mày, dùng kiên nhẫn cuối cùng còn sót lại nói với hắn. “Hình như anh sắp tàn phế rồi, em phải chịu trách nhiệm đấy.” Hắn níu lấy tay cô không quên “háo sắc” tự nhiên xoa xoa lòng bàn tay trắng mịn, mặt dày nói. Phi, cô nhổ. “Anh yên tâm hiện giờ chưa tàn phế được, đạn đã được gắp ra vết thương sạch, tôi cũng không cần chịu trách nhiệm gì…” Nói đến đó cô dừng lại, liếc nhìn con ngươi sâu hun hút của hắn, nói tiếp: “Nếu anh không buông ra để tôi gọi bác sĩ, tôi liền cho anh tàn phế thật sự.” Giọng nói mười phần uy hiếp thành công làm cánh tay cô được giải thoát. Tiêu Ngôn bỉu môi, Tân Hoạt thật sự không đáng yêu, không giống như mấy em gái nhỏ hay nhìn thấy hắn là vẫy đuôi. Trên đời này có biết bao nhiêu cô gái ao ước hắn chứ, nào ngờ Tiêu Ngôn cao cao tại thượng này lại có lúc bị từ chối thảm như vậy. Nhớ đến bản thân ngồi trên ghế lớn chạm khắc tinh xảo, như một vị vua anh tuấn, mấy cô gái nhỏ ở bên cạnh vuốt ve khuôn ngực rắn chắc của hắn, bên miệng điềm đạm nói mấy lời dễ nghe. “Ngôn tổng thật anh tuấn.” “Ngôn tổng em rất thích anh.” “Ngôn tổng, người ta rất muốn anh.” “Ngôn tổng anh thật hư, nhanh như vậy liền cướp mất trái tim người ta.” Nhiều cô gái như vậy, nũng nịu bên tai hắn, bày tỏ thích hắn như thế nào, hận không thể moi tim phổi ra để cho hắn nhìn. Mà hắn cái gì cũng không có làm, chỉ ngồi yên lặng ở đó, nở một nụ cười sắc dụ, dụ dỗ mấy tiểu bạch thỏ ngây thơ non nớt rơi vào cái bẫy hắn đã sắp sẵn, từ trái tim thể xác đều trao cho hắn, muốn nhận được cái liếc mắt của hắn. Thậm chí có người còn không từ thủ đoạn muốn leo lên giường của hắn, mơ ước trở thành phu nhân của hắn gì gì đấy. Hắn không đếm nỗi biết bao nhiêu lần mình bị hạ dược, nằm ở trên giường bị mấy em gái nhỏ dùng bộ ngực vĩ đại cọ tới cọ lui, cọ ra lửa nóng trên người hắn. Hắn không đếm nỗi biết bao nhiêu đêm mình vì dục hỏa đốt người mà tắm nước lạnh ngắt, mời đến bác sĩ. Lúc ấy hắn thực sự lo lắng cho “tiểu huynh đệ” của hắn có bị nghẹn đến mất công dụng hay không. Nghĩ đến những lần bị hạ dược là Tiêu Ngôn cảm thấy mất mặt, hại hắn bị cười cợt từ bạn bè, đám anh em của hắn đúng là không sợ chết, người ngoài vì một cái nhìn của hắn mà sợ đến run người, đám anh em của hắn thì hay rồi, nghe hắn bị hạ dược, không phẫn nộ, không tìm cách trả thù dùm bạn bè, ngược lại ở trên mặt đất vứt bỏ mặt mũi mà cười đến điên dại. Còn xem mặt mũi Tiêu Ngôn ra gì. Bất quá hắn là người không thích chịu thiệt, hắn cũng không làm ra cái gì quá đáng. Chỉ là nhốt bọn họ vào một phòng không cho bọn họ ra ngoài cầu cứu, hạ thuốc cho bọn họ cười nguyên một đêm không khép được mồm, đến ngày hôm sau không mở nỗi miệng, xem sau này làm sao còn dám cười hắn. Tiêu Ngôn thấy bản thân đã rất nhân từ và nhẫn nại với bạn bè của mình rồi. Thấy suy nghĩ của mình đã vẽ đi rất xa, Tiêu Ngôn hoàn hồn lại, nhìn bóng dáng nhỏ bé đi ra, khuất sau khỏi cửa lớn phòng bệnh, bất giác mỉm cười. Cảm giác như này cũng không tệ đi. “Bác sĩ mau xem, vết khâu có phải là bị rách ra không?” Lúc sau Tân Hoạt trở lại đã đem theo một vị bác sĩ, toàn thân trắng muốt, thân thể béo mập trông hơi buồn cười. Đợi khi vị bác sĩ đó nói không có việc gì, cô mới an tâm thở ra, nhẹ nhàng nói cám ơn. Thật sự mà nói không cần phiền đến bệnh viện như vậy, nhà hắn luôn có bác sĩ riêng, hắn bị tập kích nhiều như thế, không có bác sĩ đi theo thì đã sớm bỏ mạng rồi. Nói đến đi bệnh viện, là muốn ở bên Tân Hoạt thêm một chút nữa. Ngày trước hắn thường hay chê mùi thuốc khử trùng trong bệnh viện quá khó ngửi, nay thấy cô xinh đẹp, thơm mát ở đây lại thấy bệnh viện cũng là một chỗ tốt. Trừng mắt nhìn Tiêu Ngôn đang ngồi nham nhở cười. “Hừ.” Cô phát ra một âm thanh từ trong cổ họng, không mấy vừa lòng nhìn điệu bộ cà lơ phất phơ của hắn. Tiêu Ngôn cảm thấy Tân Hoạt đặc biệt đáng yêu, nụ cười càng thêm vẽ lớn. “Thần kinh.” Tân Hoạt thấy hào quang như lóe sáng bao bọc Tiêu Ngôn càng không thoải mái, lớn tiếng mắng một cái, xoay người ra khỏi phòng bệnh. Lỗ tai dựng lên, trước khi đi ra ngoài lại nghe thấy một câu nói khiến cô thuận lợi đỏ cả mặt: “Em là thần đáng yêu.” Cô nhớ hắn cũng từng nói: “Bây giờ không phải là đang bảo vệ em sao? Mãnh liệt muốn bảo vệ em.”