Xuyên đến là để tìm chết

Chương 18 : Cướp (2)

Lời tác giả: Hôm nay là một ngày mưa... --- Đôi tay ấm áp của hắn vẫn cứ đặt trong tóc cô, vuốt ve da đầu đang căng thẳng của cô. Tân Hoạt mím môi, ngay lúc này vì tiếng súng mà rối loạn, không thể tập trung tinh thần, đầu óc trống rỗng, hít thở cũng trở nên không thông tuệ, mặc cho tay hắn xoa xoa tóc cô. Tân Hoạt thật rối rắm. Cô là lần đầu thấy súng thật. Đáng sợ như vậy, tiếng rất lớn, bắn ra một phát muốn điếc cả tai, bây giờ cô vẫn cảm thấy bên tai như đang đốt pháo. Nghiêng người nhìn Tiêu Ngôn đang bình tĩnh nghi hoặc. Chẳng lẽ hắn không bị ảnh hưởng gì sao? Sắc mặt Tiêu Ngôn không có gì thấy đổi, hắn vẫn như trước kia không chút dao động, chỉ có đôi tay đang xoa cô trấn an. Tân Hoạt cảm thấy mọi chuyện không thực tế, nhìn tình cảnh hỗn loạn ngay cửa ra vào, hàng tá tên đang nắm giữ, tay cầm súng vững chắc, hù dọa, ai nấy cũng hoảng sợ, khóc lóc, lại nhìn Tiêu Ngôn yên tĩnh như mặt hồ phẳng lặng, gieo lấy cho người khác cảm giác an toàn cực lớn. “Chờ chút cảnh sát sẽ đến.” Như biết được nỗi lo của cô, hắn đều đều nói, mắt cũng không thèm nhìn cô chăm chú quan sát đám người ngoài kia, hắn không muốn xảy ra chút sơ sót nào. Tiếng súng lớn như vậy, không có giảm thanh người bên ngoài cũng sẽ biết, chắc chắn chút nữa cảnh sát sẽ đến. Bên ngoài người người vây quanh quán cà phê, không ai dám tiến lại gần sợ bị liên lụy. Tiêu Ngôn suy nghĩ, giây phút trước khi cảnh sát đến thì không sao nếu cảnh sát đến rồi phải làm sao đây. Một khi cảnh sát đến, bên trong sẽ loạn, đám ăn cướp này sẽ chọn một trong số người bọn họ làm con tin, tình cảnh hỗn loạn như vậy là không an toàn nhất. Nhưng nếu cảnh sát không đến, đám ăn cướp này lục soát một chút, nhìn thấy cô xinh đẹp thì biết làm sao bây giờ? Một mình hắn thì không có việc gì, thêm cô cũng có thể, hắn không vô dụng đến nỗi có một người phụ nữ cũng không bảo vệ được, nhưng hiện giờ quá nhiều người, bọn họ đều là người dân bình thường, loạn lên như vậy sẽ tìm chết... Nhìn qua đám ăn cướp, tay cầm nhiều túi tiền liếc sang ngân hàng bên cạnh người vây đông đúc liền hiểu rõ. Thì ra là cướp ngân hàng. Bây giờ bọn cướp đã bắt đầu lục soát rồi, bọn chúng cầm súng vắt ở trên vai nhàn hạ cướp của của những người trong quán cà phê. Tân Hoạt thật bất mãn, trước cô cũng cướp của, nhưng không có thô bạo như vậy nha. Tân Hoạt nắm lấy gấu áo hắn kéo kéo: “Thực ra tôi không có việc gì, tôi có thể...” “Không được, ngoan ngoãn ở yên đây. Chúng ta chờ cảnh sát đến.” Tiêu Ngôn lắc đầu, hắn hiểu cô định nói cái gì quá nguy hiểm không thể mạo hiểm được. Lúc trước hắn tận mắt nhìn thấy cô đánh mấy tên côn đồ không chút trở ngại gì, cũng biết không làm khó được cô. Nhưng lần này tình huống khác nhau, mấy tên côn đồ đợt trước không có vũ khí, đám cướp này lại khác vũ khí của bọn họ là súng, súng đạn không có mắt, suy xét độ mạo hiểm quá cao, không nên thử. Tiêu Ngôn đem mặt Tân Hoạt ngắm thật kĩ, thở dài ngao ngán: “Sao lại xinh đẹp như vậy...” Bọn cướp mà thấy thì biết làm thế nào. Ngón tay hắn di chuyển trên mặt cô, từ mắt, mũi cho đến môi cô, tay hắn bỗng dừng lại, chạm nhẹ vào môi cô, đôi môi thoa một lớp son mà đỏ lên, hắn nhớ lúc trước Tân Hoạt không son môi đôi môi này cũng hồng hồng căng mọng, như mời gọi người ta đến nếm thử. “Lúc nãy không phải anh bảo rất thích hay sao.” Tân Hoạt bỉu môi, đôi môi chu ra lại bị ngón tay hắn đang xoa xoa đụng phải, mát lạnh. Cô ở trong lòng phê phán con người hai mặt. “Anh thích thôi còn được, nếu bọn chúng cũng thích thì phải làm sao?” Tiêu Ngôn tự bổ xung trong lòng: “nếu bọn chúng làm gì bất lợi cho em, anh liền giết hết bọn chúng.” Sợ dọa đến cô nên một lời hắn cũng không nói ra. Tiêu Ngôn cười đùa, ngón tay xoa xoa môi cô, muốn đem lớp son bôi đi, đến khi ngón tay hắn dính đầy màu đỏ và môi cô không còn một tí son nào, mới hài lòng buông ra. Đôi môi như phủ một lớp mật ong căng đầy, mềm mại, hắn nhìn bao quát cô một lần nữa, trách mắng: “Tại sao vẫn còn xinh đẹp như vậy?” Tân Hoạt: “...” Bôi son của cô, cô còn chưa trách. Bây giờ hắn có tư cách quay ngược lại trách cô xinh đẹp à? Đồ trứng thối, đồ biến thái, đồ thần kinh... Bản tiểu thư xinh đẹp cũng là cái tội sao (°∆°)??? “Một chút cảnh sát đến, em phải bình tĩnh không được gây ra tiếng động, theo anh đến ngay bục màu trắng đằng trước, tránh đạn, hiểu không...” Tiêu Ngôn không yên tâm một lần nữa nói với cô, giọng hắn cũng thể hiện lên được hắn đang lo lắng như thế nào. “...Được!” Tân Hoạt cuối cùng cũng đầu hàng với hắn, cô cảm thấy thật ô nhục khi phải chịu thua như vậy, đường đường là đại ma đầu như cô nếu bị truyền ra còn gì là uy danh nữa. Tân Hoạt nghe hắn chậm rãi quan sát tình hình bên ngoài, liếc sơ qua đám người bị giữ lại đột nhiên mắt trợn to kinh ngạc... “Tiêu Ngôn, anh có tin tôi đoán được người bị bắt giữ làm con tin không?” Tân Hoạt ngước mặt nhìn, hắn cao hơn cô lại đang ngước lên trên, Tân Hoạt chỉ thấy được một mảnh cằm nhọn hắn, nghe thấy cô nói thế Tiêu Ngôn mới từ từ thu mắt cúi xuống nhìn cô. Bốn mắt nhìn nhau. Không gian như dừng lại. Mặt cô kề sát ngực hắn, gần đến mức Tân Hoạt như có thể nghe thấy tiếng tim hắn đập, mạnh mẽ “thình thịch” đôi mắt sâu thẳm của hắn thật hút hồn tựa như có thể sáng lên trong màn đêm, thoáng chốc Tân Hoạt lâm vào tình cảnh hóa đá, cô cảm thấy tim mình cũng đập nhanh vài nhịp, hồi hộp chăng. “Khụ khụ...” Tân Hoạt thầm ho khan muốn đem ngượng ngùng này bay hết đi. “Phải không?” Hắn hứng thú nhìn cô, hai người lúc này giống như là đang đi nghỉ mát chứ không phải nằm trong ổ cướp dầu sôi lửa bỏng vậy. “Tôi chắc chắn cô gái kia sẽ bị bắt giữ.” Tân Hoạt đưa ngón tay chỉ vào người con gái đang cúi đầu, hai tay giơ lên ở phía xa. Tiêu Ngôn chăm chỉ đánh giá theo ý cô, xinh đẹp, có khả năng. “Ừ.” Hắn chậm rãi tiếp thu, không nghi ngờ lời nói của cô, cũng không tin tưởng nó, mọi suy nghĩ bây giờ đều có khả năng. “Anh không có cảm giác gì mãnh liệt à? Như là muốn lao ra bảo vệ?” Tân Hoạt quan sát biểu hiện của hắn muốn nhìn ra cảm giác gì khác lạ từ khuôn mặt than của hắn, thấy hắn một mực như cũ thì nghi hoặc, thầm nghĩ người này che giấu sâu nên thuận miệng hỏi. “Bây giờ anh không phải là đang bảo vệ em sao? Mãnh liệt muốn bảo vệ em.” Tiêu Ngôn nhéo má cô, đem lời nói trả lại cho Tân Hoạt, cảm xúc mềm mại từ tay khiến hắn thích thú, nhéo thêm vài cái. Tân Hoạt cảm thấy mặt mình một lần nữa nóng lên. Ông trời ơi, làm cho tên đẹp trai này đừng chọc ghẹo con nữa được không, trái tim bé nhỏ này chịu không nỗi. Lườm hắn một cái, người này cư nhiên cứ thả thính cô. Suy nghĩ trong lòng càng thêm kì hoặc, nhìn người con gái phía trước khó hiểu. Người con gái kia là nữ chính nha. Hàn Yên Yên không biết từ bao giờ đã đi vào trong quán, chắc là lúc cô chăm chỉ lướt điện thoại không để ý đến đã đi vào. Lúc đầu cô còn khó hiểu tại sao quán này lại bị cướp khống chế, bây giờ thì hiểu rõ rồi. Có nữ chính ở đây, còn không xảy ra chuyện được hay sao. Có Hàn Yên Yên rồi, đương nhiên con tin phải để nữ chính ra sàn rồi. Không biết hiện giờ Trương Thế Khải đang ở đâu, mau chạy đến cứu tiểu khả ái của hắn đi. Hàn Yên Yên ở đây làm cho tâm tình Tân Hoạt buông lỏng hẳn, có nữ chính đương nhiên sẽ không chết được, hào quang nhân vật chính rất lợi hại nha. Vì thế loại chuyện bị bắt làm con tin, hay gặp nguy hiểm đương nhiên không đến loại nữ phụ qua đường như cô đảm nhiên, an tâm được rồi. Cuối cùng sau bao nhiêu cố gắng và chờ đợi, tiếng còi xe cảnh sát cũng vang lên như vũ bão thành công làm đám cướp trong quán cà phê hoảng hốt cả lên, tình cảnh bùm một phát hỗn loạn trở lại. Người bị cướp khống chế đột ngột vùng vẫy, mấy tên cướp cũng bạo lực dữ hơn, chúng đưa súng bắn thêm một phát nữa trên trời, cũng không khống chế được tình huống ở đây. Tân Hoạt thực hận tiếng còi cảnh sát, bọn họ không thể nhẹ nhàng tình cảm mà ập vào luôn sao, còn sài còi, sợ ở đây chưa đủ hỗn loạn sao. “Chính vào lúc này.” Tiêu Ngôn nói, tay cũng nhanh chóng ôm lấy thân thể bé nhỏ của cô, Tân Hoạt cũng ngu ngơ phối hợp ôm chặt người hắn không muốn gây thêm phiền toái cho Tiêu Ngôn, hai thân thể gắt gao ôm chặt lấy nhau không một kẻ hở. Hai người nhanh chóng đã đến cái bục khuất cao phía sau quán, bỏ ngoài trước hỗn chiến đan xen. Đạn bay loạn xạ ở trong quán, lúc này như diễn ra một cuộc đấu súng hung ác. Vì người dân cứ chạy loạn, bọn cướp bất đắc dĩ nâng súng bắn người, muốn giết đại một người để lập uy, “đùng” một phát viên đạn đã bắn trúng người, người đàn ông đang chạy bị bắn trúng ngã khụy xuống, máu từ đầu hắn chảy ra, không khí tràn ngập hương vị máu tanh. “Các người đã bị bao vây, mau bỏ súng xuống.” Viên cảnh sát đứng ở bên ngoài cửa kính, bao vây quán cà phê là thật nhiều cảnh sát, đậu ở bên cạnh đến gần mười chiếc xe cảnh sát, viên cảnh sát cầm cái loa thét vào bên trong, mấy người cảnh sát kế bên tay cũng nâng súng không chút buông lỏng. “Đừng manh động đừng để tiếp tục có người bị thương, mau bỏ súng xuống các anh sẽ được hưởng khoan hồng.” Viên cảnh sát liên tục nói với người ở bên trong. Bọn cướp nghe thấy đằng nào cũng bị bắt thì càng dữ dội hơn, đi đến nắm lấy vài người ở bên trong muốn uy hiếp để chúng được thả đi. “Anh nói xem mấy tên cảnh sát này có phải bị ngốc không? Nói như thế ngược lại đưa chúng ta vào chỗ chết.” Tân Hoạt nằm bên trong bục, cả người cuộn tròn vo trong lòng hắn, cảm giác an toàn làm cho cô bớt căn thẳng hơn hẳn, có tâm trạng mà bỉu môi mắng người. “Đúng là ngu xuẩn.” Tiêu Ngôn gật gật đầu phụ họa. “Lúc nãy đạn bay nhiều như thế, tôi nghe thấy tiếng bắn vào thành gỗ, anh không bị bắn trúng chứ?” Tân Hoạt buồn chán hỏi nhỏ, nghĩ đến đạn bay tứ tung tim cũng lệch một nhịp. “Không sao.” Tiêu Ngôn lắc đầu. Tân Hoạt suy nghĩ nhìn nhìn mặt hắn, lại thấy trên trán hắn lấm tấm mồ hôi lạnh, ngay cả đôi môi gợi cảm cũng trắng bệch, càng thấy không đúng. Với tình huống này nhân vật phụ như bọn họ phải bị một vấn đề nào đó mới đúng, không thể nào không sao. Không bị bắt làm con tin, không bị dính đạn? Dễ dàng như vậy sao? Cô chui ra khỏi lòng hắn, gạt bỏ cánh tay đang giữ chặt mình, cô muốn nhìn xem thật kĩ, xem hắn có bị thương chỗ nào hay không, nào ngờ vừa gạt cánh tay kia ra liền nghe thấy hắn rên rỉ đau đớn, mày cũng nhăn lại. Tân Hoạt nhìn bàn tay vừa gạt tay hắn của mình, thấm đầy máu tươi ẩm ướt, tay áo của hắn đã chảy một mảng máu đỏ. Viên đạn không biết từ lúc nào sượt qua cánh tay hắn. “Tiêu Ngôn... anh bị bắn trúng rồi. Tay anh chảy máu rồi.” Cô run rẩy chỉ vào tay hắn, bị Trạch Ngôn cản trở đem cô ôm vào trong ngực. “Không có việc gì, vết thương nhỏ, không chết được.” Tiêu Ngôn cười cười, trấn an cô. “Anh cố gắng một chút, đợi bọn cướp bắt được Hàn Yên Yên rồi, chúng ta sẽ an toàn. Sau đó tôi đưa anh đi bệnh viện.” Cô gấp gáp nói với hắn, nuốt một ngụm khí lạnh, trong lòng đều ê ẩm, bị đạn bắn trúng mà hắn vẫn ôm cô. Kể từ đó chưa có ai tốt với cô đến vậy. Tiêu Ngôn gật đầu, không suy xét xem Hàn Yên Yên mà Tân Hoạt nói là ai, chỉ cần cô nói hắn đều sẽ nghe. Tính ra đây mới là lần thứ tư bọn họ gặp mặt, hắn lại bảo vệ cô đến vậy. Chính hắn còn không hiểu rõ nguyên do. Trong thương trường ai cũng biết hắn yêu mạng mình như vậy, bây giờ lại đi bảo vệ một cô gái mà trúng đạn. Nói ra ai sẽ tin đây? Đường đường là Ngôn tổng khét tiếng máu lạnh, hắn thấy mặt mũi của mình đều bị vứt ra sau đầu bất quá hắn cũng không để tâm.