Xuyên đến là để tìm chết

Chương 10 : Ác mộng màu máu. (1)

Ban đêm. Mây đen thi nhau đến ở trên đỉnh đầu che mất ánh trăng, gió thổi nhàn nhạt. “Rào rào” mưa cứ thế rơi xuống xối xả, mưa như trút nước, rơi xuống tạo thành những tiếng “lộp độp” trên hiên nhà. Không khí cũng vì thế mà lạnh dần. Sấm chớp tạo thành những tia trắng xóa trên nền trời. Những u ám cứ bủa vây lấy thân xác, cơn ảo mộng từ từ chiếm lấy cơ thể, ác mộng đòi mạng con người... “Ngươi chết đi, mau chết đi. Tiện nhân, sao ngươi không chết theo mẫu thân ngươi.” Âm thanh ngoan độc vọng tới, khung cảnh cổ xưa hiện lên. Trong sân nhà rộng rãi, một đám con nít bu quanh một đứa trẻ nhỏ hơn, cầm lấy cây lớn trong tay cứ thế đánh xuống, vừa đánh vừa mắng không chút thương tiếc. Đứa trẻ bị đánh không dám ngẩng đầu, mái tóc dài của nó rũ xuống vì bị đánh mà rơi tán loạn, chỉ nghe tiếng khóc thút thít của nó đầy thê lương. Cô bé bị đánh thấy tim xoắn lại, đau nhói. Nó cảm nhận thấy như khúc gỗ đó không phải đánh vào thân xác nó, mà hệt như là đánh vào tim nó, từng chút ăn mòn đi trái tim, nhịp đập tàn lụi rỉ máu. Mẫu thân là nỗi đau lớn nhất của nó. Nó rất tha thiết người mẫu thân chưa từng gặp mặt này. Dù chưa từng gặp, nhưng a di (dì) đã nói, mẫu thân rất yêu nó, thương nó, vì thế mới dùng sinh mạng đánh đổi mà sinh ra nó, muốn nó được thấy thế giới tươi đẹp, muốn nó sống tiếp cuộc đời của mẫu thân. Cả người khắp chỗ đều có vết bầm tím, chỗ bị thương còn đang chảy máu. Cô bé nhỏ cố gắng ngẩng đầu, nhìn thấy một khuôn mặt có bốn phần giống mình đang dữ tợn cầm cây gỗ lớn, rồi “bụp” một phát, cây gỗ đó đã đập mạnh vào đầu nó, đau đớn không ngừng, như bị rách ra, máu từ chỗ đầu bị đánh đó cũng chảy xuống, chậm chạp rút đi ý thức của cô bé. Thoáng chốc trong mắt nó chỉ còn lại tối đen, gục xuống trên nền đất lạnh lẽo. Nó đã nghĩ rằng, cuộc đời nó chấm dứt rồi. “Dừng lại, dừng lại đi nhị tiểu thư. Người đâu, người đâu mau tới đây, đại tiểu thư ngất xĩu rồi.” Chỉ còn lại tiếng nói đầy lo lắng đó bên tai nó, bao lấy nó là một cái ôm ấm áp, nó biết a di tới cứu nó rồi, sau đó đứa trẻ đó dần dần chìm vào tiềm thức. Lúc đó là lần đầu tiên đứa trẻ như nó biết khao khát sự sống, nó muốn sống, sống thật tốt, thật lâu, thì ra khi cận kề cái chết con người lại có nhiều thứ không thể can tâm đến vậy… Lửa bốc cháy dữ dội, thiêu đốt đi tất cả những thứ đó, chớp mắt chỉ còn lại một mảnh tối tăm. Một khung cảnh khác lại hiện lên ngay tức khắc. “Đại tiểu thư, ngài đi theo nô tỳ. Nô tỳ dẫn ngài đi trốn.” “Đại tiểu thư đừng nghe lời độc phụ đó, bà ta muốn ngài đi vào chỗ chết. Đại tiểu thư mau theo nô tỳ.” Một đại thẩm lớn tuổi, thân người mặc y phục cổ đại màu nâu đậm, cả gương mặt già nua nhăn nheo, đôi tay lôi lấy một đứa trẻ nắm chặt sợ hớ hênh một lúc cô bé sẽ vụt mất, đứa trẻ rất nhỏ gầy trơ xương chỉ cao bằng một nửa bà ấy. Cả hai người chạy trong một biệt viện cổ xưa, đôi tay chai sần đó luôn nắm chặt lấy đôi tay nhỏ nhắn. Cuối cùng cả hai chạy đến cửa sau biệt viện, gấp rút chạy lên xe ngựa. A di nói với nó, mẫu thân mới của nó muốn hạ độc nó. A di nói với nó, mẫu thân mới của nó muốn nó chết. A di nói với nó, mau đi theo a di, a di sẽ chăm sóc cho nó, sẽ không để ai làm hại nó, sẽ xem nó như con ruột mà nuôi nấng. “Người đâu, bắt nàng ta lại. Nàng ta cả gan dẫn đại tiểu thư trốn đi. Bắt nàng ta lại.” Rất nhanh đã có người phát hiện ra, hai ba cỗ xe ngựa đuổi theo phía sau, chạy đến trên ngọn núi. Cỗ xe ngựa phía trước lật một cái, xe ngựa lung lây bị xúc ra, con ngựa hí lên một cái chạy thẳng về phía trước đầy hỗn loạn, hai người trong xe lăn thẳng xuống sườn dốc của vách núi. Lửa lớn dữ dội lại xuất hiện. Thiêu đốt đi khung cảnh trước mắt. Chỉ là vang trong đốm lửa lớn đó nghe vang vọng âm thanh gào thét của a di, nhưng rồi đã không còn nghe thấy a di thở nữa. Đứa trẻ đó thật sự không hiểu, từ nhỏ nó đã chẳng có thứ gì, ai cũng xem thường, ai cũng chán ghét, chỉ có a di là một lòng ở bên nó, chăm sóc nó, nó chưa từng làm cái gì sai, luôn cố gắng ngoan ngoãn, không thể uy hiếp được ai, vì cái gì luôn muốn dồn nó vào chỗ chết, vì cái gì lại hại đi cả người thân cuối cùng của nó. Mẫu thân, con gái ruột, thì ra là một thứ cao cả thiêng liêng đến vậy, một thứ mà trước giờ đứa trẻ như nó chưa từng được nếm trải. Lửa thiêu, thiêu đốt hết rồi. “Tại sao? Tại sao ngươi lại giết nàng, ta phải giết ngươi, ta phải giết ngươi trả thù cho nàng.” Một nam tử mái tóc búi cao bù xù, gương mặt thanh tú xẹt qua tia máu chảy xuống, thân mặc một bộ quần áo tân lang, tay cầm kiếm của hắn run rẩy, hại kiếm rớt xuống, ôm lấy đầu mình, cả người cũng vì thế mà run lên. Hắn nhìn nữ tử nằm trong lòng đã không còn hơi thở, máu từ nữ tử đó chảy ra, y phục đỏ của hắn ăn đi màu máu, chỉ có một mảng đỏ thẫm hơn cả y phục. Hắn điên cuồng nhìn nữ tử đứng trước mặt, vừa đau khổ vừa oán giận. Lòng hắn dại đi, trong tâm trí hắn hiện giờ chỉ kêu gào rằng “phải giết nàng ta, trả thù cho nàng” hắn đau đớn đến tê tâm liệt phế, ôm chặt người con gái trong lòng, cảm nhận được sự lạnh lẽo từ cơ thể ấy, lòng hắn càng nguội lạnh hơn. Hắn đặt nữ tử kia xuống đất, trong mắt đã không còn sự dịu dàng, tay hắn cầm lấy thanh kiếm dưới đất, nắm chặt chuôi kiếm, máu ở trên tay hắn nhỏ xuống thanh kiếm kia hắn cũng không để tâm. “Sao ngươi lại độc ác như vậy? Trái tim của ngươi có phải làm từ sắt đá hay không? Ngươi tàn nhẫn. Chết đi. Ngươi chết đi. Xuống suối vàng mà bồi tội với nàng.” Trái tim của nàng có phải làm bằng sắt đá hay không? Nếu hắn muốn nàng có thể moi ra cho hắn xem. Nàng đứng đó, cười khẩy: “Giết ta? Đến. Giết đi.” Thanh kiếm của nam tử kia nhanh như cắt xuất hiện, chỉ còn một chút nữa sẽ đâm xuyên qua tim nàng, nhưng nam tử trước mắt bỗng dưng dừng lại. Nữ tử nhìn nam tử đang điên cuồng muốn giết mình, thanh kiếm sắt bén đang kề cận trong gang tất, nàng cảm thấy toàn thân như bị kim châm, chỗ nào cũng đau âm ỉ, những vết thương trên người nàng cũng không đau đớn bằng. Nàng nhìn hắn, hắn đang cố giết mình, nhưng thấy hắn đang do dự, nữ tử cũng không vui vẻ hơn: “Chàng cứ chăm chăm nhìn thấy là ta giết nàng ta, chàng không hỏi vì sao ta lại giết nàng ta. Chàng một chút cũng không muốn tin ta, một chút cũng không cho ta cơ hội để giải thích. Chàng nhìn thấy như vậy đã khẳng định là ta làm sai. Ta sai là do ta không có ý định muốn giết chàng. Ta sai là do ta không phải là người nằm xuống. Ta sai là do ta không chết. Ta sai là do người chết là người mà chàng yêu ư? Giết đi. Giết ta đi. Là ta đã giết nàng ta, chàng giết ta báo thù cho nàng ta đi, chỉ cần đâm một cái, đâm qua một cái thôi, ta sẽ chết.” Hắn nguyền rủa nàng nhiều như vậy, rắp tâm muốn nàng chết như vậy. Được, nàng toại nguyện cho hắn. Nhắm đi đôi mắt đau thương của mình, chỉ còn lại chút trống rỗng trong lòng, nàng đã chuẩn bị đầy đủ tinh thần, nàng không sợ chết, càng là chết dưới tay người mà mình yêu. Từ lâu nàng đã muốn rũ bỏ hồng trần, chỉ là còn vướng bận hắn, bây giờ hắn muốn nàng chết như vậy, nàng cái gì cũng cam lòng. Nam tử nhìn nữ tử trước mắt, chưa bao giờ hắn nhìn nàng gần đến vậy, bây giờ lòng hắn có một cảm giác không đành lòng, cảm giác không đành lòng đó hòa tan cùng cảm giác thống khổ, điên cuồng của hắn, cả hai thứ đối chọi lại với nhau khiến hắn thật khó chịu. Hắn ngửa đầu lên trời cười lớn: “Ngươi giết nàng. Ta muốn giết ngươi đền tội cho nàng, nhưng ta không giết ngươi được. Ta không thể nhẫn tâm như ngươi, ta thả ngươi đi. Nhưng hai chúng ta không thể cùng sống, chỉ cần ngươi còn sống ta sẽ không từ bỏ, chỉ cần ta còn sống sẽ muốn giết ngươi, một trong chúng ta phải có người chết, đành vậy, ta đành đi bồi tội nàng.” Giọng hắn đầy thê lương, ngay lập tức thanh kiếm trong tay hắn đảo ngược, đâm sâu vào tim hắn, máu chảy ra nhuộm đỏ y phục. Mặt hắn vậy mà thấy được một vẻ thanh thản. Đúng vậy, kết cục như thế là tốt cho cả ba. Trước đây là hắn ích kỉ, định chọn một lúc hai người, ai cũng không muốn buông ra, ai cũng muốn đặt ở cạnh mình. Hiện giờ hắn lại ích kỉ, muốn giữ lại mạng sống cho nàng. “Đừng! Đừng mà!!!” Hắn khụy xuống hơi thở đã ngừng. Máu nhỏ xuống, tràn đi tất cả khung cảnh. Một màu đỏ tươi đòi mạng, tất cả chỉ còn lại máu và máu. Không có lửa thiêu, chỉ có máu tươi. “Đừng.” Tân Hoạt từ trên giường bật dậy, cả người ướt đẫm mồ hôi, trong hốc mắt đỏ ửng nước mắt rơi xuống tự bao giờ. Hai mắt cô rũ xuống, che giấu cảm xúc hiện tại. Cảm giác bi thương, thống khổ không cách nào thu lại. Tân Hoạt cổ họng đau rát, trên má ẩm ướt, nước mắt cứ rơi xuống không ngừng, không thể kìm nén. Tóc cô rũ xuống, không thể nhìn thấy khuôn mặt, chỉ thấy hai bả vai run rẩy. Đôi tay trắng muốt giơ lên trong màn đêm, hai tay nắm chặt lấy nhau. Trong mắt cô hiện giờ chỉ có một mảnh đỏ tươi đó, giống như nhìn thấy máu trên tay mình, Tân Hoạt ra sức lau đi, lau thật mạnh, mạnh mẽ đến nỗi tay cũng hồng lên, giọt nước mắt của cô cũng rơi xuống trên đó, nhưng máu trong mắt cô vẫn rõ như vậy, bi thương vẫn vậy không vơi bớt chút nào. Khó chịu, giống như có một sợi dây buộc lại trái tim cô, từng chút từng chút thắt chặt, chặt đến nỗi Tân Hoạt hít thở không thông, giờ phút này cô nhìn thấy xung quanh toàn là máu, máu đỏ thẫm cứ chảy không ngừng, như nước từ thác đổ xuống, chảy róc rách, hai mắt Tân Hoạt dại đi, cảm giác điên cuồng rất lâu chưa có lại, trong thâm tâm Tân Hoạt có một tà niệm, muốn vứt bỏ đi tất cả. Cô vô hồn đi đến bên bàn, con ngươi đen láy như cháy lên một ngọn lửa đỏ bừng không thể dập tắt, đôi tay không có sức lực cầm lấy con dao trong đĩa trái cây, phản chiếu trên lưỡi dao một gương mặt trắng bệch đang nở nụ cười yếu ớt, cô như tìm thấy sự giải thoát. Trong chốc lát tay cô nắm chặt, lưỡi dao sắc bén chầm chậm từng chút đi sâu vào da thịt cô, tạo thành những vết thương hở, máu từ đó tuôn ra ngoài, thấm cả vào da, thậm chí còn nhỏ giọt rơi xuống sàn nhà, thuận nước đẩy thuyền, máu càng lúc chảy càng nhiều, đau đớn truyền tới thần kinh cũng khiến cho Tân Hoạt dần bình tĩnh lại. Giây phút này cô thấy mình hình như mắc bệnh thần kinh. “Tạch” một cái cửa phòng mở ra, một giọng nói theo đó vọng đến: “Tiểu Hoạt, cậu làm sao thế? Tớ nghe thấy cậu gọi lớn, cậu gặp ác mộng à?” Triệu Manh Manh nhìn thấy trên tay cô toàn máu, cả người đang cô run rẩy thì khiếp sợ, quay đầu chạy ra khỏi phòng đi tìm hộp cứu thương. Tân Hoạt rũ mắt, cố điều hòa lại cảm xúc của mình, cô không muốn người khác biết, không muốn người khác thấy tình cảnh yếu đuối của mình. Lúc Triệu Manh Manh cầm hộp thuốc quay lại, Tân Hoạt vẫn đứng ở đó ngẩn người ra, máu trên tay vẫn nhỏ xuống nền gạch, không có chút lo lắng hoảng sợ nào. Nó kéo Tân Hoạt ngồi xuống bên giường, chăm chú sát trùng rồi băng bó lại. Tân Hoạt nhìn vết thương trên tay, ánh mắt rũ xuống như thường, trên môi có một ý cười nhàn nhạt, trong đó bao hàm đau khổ tột cùng. Ngay cả Triệu Manh Manh đang băng bó ngồi kế bên cũng cảm nhận được. Nhưng chỉ một khắc đó thôi, rất nhanh cô đã thu lại cảm xúc, lúc nó nhìn lên lại chẳng cảm nhận được gì nữa. Tân Hoạt đưa mắt nhìn vào khoảng không vô định, ánh mắt sâu không nhìn thấy đáy, một mảnh mênh mông rộng lớn ở trong mắt cô, không có thần hồn, cảm xúc trong mắt cứ nhạt đi, không gắn liền với nhau, sâu trong mắt không cảm nhận được gì ngoài sự rời rạc, trống rỗng, lạnh lẽo. “Cậu làm sao thế?” Nhìn vào tay đã được băng bó xong của cô, Triệu Manh Manh thở dài ngao ngán, do dự hỏi. “Không sao, mau về ngủ đi. Tôi bị mộng du thôi.” Mộng du đến mức tự làm đau bản thân mình? Liếc thấy nó còn có ý định hỏi gì đó, cô dùng tay đẩy nó ra ngoài. Triệu Manh Manh không dám cử động, sợ đụng đến vết thương của cô, miễn cưỡng đi ra khỏi căn phòng. Tân Hoạt đứng ngay cửa sổ, nhìn bầu trời tối tăm, trời vẫn tiếp tục mưa. Thời tiết lạnh giúp cô thanh tỉnh hơn nhiều, không cảm thấy buồn ngủ, Tân Hoạt cứ thế đứng đó thật lâu. “Tại sao kí ức đó lại xuất hiện ở đây?” Đây là thế giới ảo. Giọng nói nhẹ nhàng của cô du dương trong gió, tan vào trong màn đêm. Bên trong căn phòng lúc này chỉ có mình Tân Hoạt, bóng lưng cô độc quay lại với thế giới. Cô giống như tự hỏi bản thân mình. Nhưng mà không phải, một âm thanh khô khốc vang lên: [Có lẽ do lỗ hỏng thời gian gây nên.] Tân Hoạt nghe vậy thở dài, trong lòng nặng trĩu. Miệng nhếch lên cười có chút bi thương. Đêm nay là một đêm dài dằng dẳng, có vẻ Tân Hoạt mất ngủ rồi.