Quân Du đi đến điểm hẹn được nữa đường thì chợt nhớ ra, mấy a phụ hàng xóm hay rỉ nhẹ vào tai nhau lời đồn, nơi anh sắp tới có rất nhiều thú hoang hung dữ, hay tấn công người đi đường vào đêm khuya. Dừng cước bộ, Quân Du chuyển sang hướng đi lên trấn, không phải vì anh sợ hay gì đâu, tại anh cũng cần lên đấy mua 1 vài thứ cần thiết thôi nga~ Sau khi đem hết số thuốc bản thân lén lút chế tạo quy thành tiền mặt, Quân Du tính cầm tiền mua chút lương khô mang theo chống đói, ai dè ,bánh nướng người ta bán dở đến cắn 1 phát, khô khan muốn nghẹn chết ngay lập tức. sắn tay áo, Quân Du ghé sang cửa hàng gia dụng cách đấy không xa, mua 1 ít bột mỳ cùng nguyên liệu, tính toán tự thân vận động, tự làm tự ăn cho lành. Tiền kiếp Quân Du sống tự lập từ rất sớm, trình độ nấu ăn đạt điểm thượng thừa, tổ đội của anh trong quân doanh ,nhờ chung team với anh nên được hưởng ké lộc ăn không ít lần, bắt Quân Du chịu cực khổ thì được chứ bắt anh ăn khổ thì thà giết chết anh đi. Đang rối rắm không biết tìm đâu ra cái bếp lý tưởng ,thì có người gọi anh từ phía sau, người đến là 1 hùng tử trẻ tuổi cường tráng, cậu ta là người bạn đầu tiên của anh ở nơi xa lạ này. Tương ngộ giữa 2 người khá khôi hài, chuyện là ,tháng trước như mọi lần ,anh lén lút chế thuốc bán xong thì bị đau bụng dữ dội, chạy vội đi mao xí công cộng ,đúng lúc cứu cậu ta đang bị các hùng tử khác ăn hiếp. Trương Cương Nghị mặt cũng như tên, mặt mài sắc bén ,cương nghị đoan chính thế thôi, cậu ta cư xử khéo léo uyển chuyển, điệu Đà chảy nước hơi bất cứ thư tử nào trên đời luôn ý. Các hùng tử trong làng nhìn thấy cậu ta như vậy rất chán ghét, dù cho a phụ của cậu ta có là ông chủ tửu lầu nổi tiếng nhất trấn, bọn họ cũng luôn âm thầm ức hiếp , lăng nhục cậu ta khi có cơ hội. Nhân lúc ông chủ Trương đi lấy mối rượu ở làng bên, bọn họ hẹn Đại Cương ra để trêu trọc 1 phen, Đại Cương bị đạp xuống hố phân, từ trên xuống dưới thối không chịu nổi, bất tỉnh nhân sự. Quân Du quần nhỏ cũng chưa kịp kéo lên, thấy chuyện bất bình, quơi lấy cây chuổi quét rác bên cạnh thùng phân, đập bọn hùng tử kia 1 trận nhớ đời, chà đạp lên cậu nhỏ của tên cầm đầu cảnh cáo, nếu còn có lần sau ỷ đông hiếp yếu, anh liền cắt mất nồi giống hắn. Nhờ anh quyết liệt bắn sát khí tứ phương cảnh cáo bọn họ như vậy, tháng ngày bị bắt nạt của đại cương mới kết thúc, được anh cứu còn chẳng chê hôi xú cổng về tận nhà, a phụ đại cương mới không chê sang hèn phong kiến, mà cho phép đại cương kết bạn cùng anh. Bọn anh thân càng thêm thân khi biết tin, a phụ cậu ta cũng đem cậu ta bán sang man di tộc, 1 phần vì ông đã có hùng tử thừa kế gia nghiệp ,1 phần là vì quá thất vọng khi không thư tử nào trong làng chịu lấy đứa con ổng ẹo này của ông cả. Có đại cương cùng đồng hành, cuộc sống tương lai ở man di tộc càng vui vẻ tốt đẹp, đại cương không ngờ bản thân dậy sớm từ biệt tất cả bà con dòng tộc, lại mai mắn gặp Quân Du tại đây. Nhìn Quân Du tay sách nách mang, đủ bề đủ thứ nguyên liệu nấu ăn, đang cần nhà bếp để trỗ tài, cậu lanh lẹ giành cầm phụ anh xong, liền kéo anh đến nhà bạn thân chí cốt đang thất tình của mình ngay. Tên kia họ Nguyễn tên Đông Nha, là 1 thư sinh nghèo, chỉ biết bán tranh chữ kiếm chút tiền niệm thư, trừ Quân Du ra ,hắn là hùng tử duy nhất thật lòng thật dạ chơi chung với đại cương từ nhỏ đến lớn. Vì quá nghèo, nên hắn vừa bị hôn thê của mình phản bội, trước mặt hắn xé nát hết thư từ mật ngọt của cả 2, thậm tệ chê trách hắn nghèo đói, không mua nổi được 1 thứ gì cho thư tử của mình cả, thư tử kia lãnh mặt nhìn hắn , rồi bước lên kiệu hoa làm thiếp của 1 hùng tử phú thương giàu sang. Rầm!!!!!! Bốp !!!!! Choảng !!!! Bước vào căn nhà tranh đơn sơ của Đông Nha, Quân Du cùng đại cương thi nhau né tránh vật dụng trong nhà ,đang không ngừng bay ra như mưa lũ kia, Đông Nha vì quá thương tâm, hắn tự nguyện viết khế ước bán mình cho tộc man di. Mấy ngày qua ỷ lại bản thân cha mẹ song vong, nhà cửa neo đơn, trước khi rời khỏi , hắn vừa uống rượu giải sầu, vừa đập phá đồ đạt không tiếc tay, mà chẳng suy nghĩ lại ,trước kia hắn đã từng cực khổ tích góp thế nào mới mua được những thứ này. Mặt mài đỏ bừng, tướng đi nghiên ngã, Đông Nha mắt nhắm mắt mở thấy có người vào nhà, người văn nhã như hắn, lúc say cũng giữa được tôn nghiêm của người đọc sách, ngưng việc đập phá lại, mỉm cười như thằng điên chào hỏi cột nhà. - A! Chào đại cương, huynh đến đón đệ cùng đi man di tộc á?.... hức~ nhà đệ giờ chẳng còn gì để thu xếp cả, còn mỗi thân tàn này thôi, haha đi đi~~ đi khỏi nơi đau lòng này nhanh đi! Nói năng lộn xộn, Đông Nha nữa khóc nữa cười ôm cột nhà, Quân Du ghét nhất nam nhân không có chí lớn, vì chút vấp ngã nhỏ đã than phiền dậy trời, đem kim châm cứu trong tay nãi ra. Anh hung hăng châm vào tứ huyệt đau nhất của cơ thể Đông Nha, muốn hắn vì cơn đau thể xác mà tỉnh ngộ, trên đời này lắm kẻ bất hạnh so với hắn hơn rất nhiều, nam tử hán cầm lên được thì buông xuống được. Phân phó đại cương chăm sóc Đông Nha đã bất tỉnh vì đau, Quân Du tự nhiên như ở nhà mượn bếp nấu thức ăn cùng điểm tâm cho cả 3, tiện thể nấu thêm chén canh giải rượu cho tên thư sinh yếu sinh lý kia luôn thể. Đại cương tuy tính cách hơi ổng ẹo, nhưng cậu ta rất giỏi những việc làm của thư tử, nấu ăn may vá làm việc nhà vào tay cậu điều ngăn nắp gọn gàng, bên Quân Du xong việc thì đại cương đã dọn dẹp nhà cửa đâu vào đấy. Bóp miệng Đông Nha từ bất tỉnh chuyển sang ngủ say, Quân Du đỗ cả chén canh nóng hổi vào mồm hắn, tính cách anh là như thế, đã không ưa ai rồi thì sẽ đối xử với người nọ vô cùng thô lỗ. - á~~~~ giết người!!!! Bị bổng mỏ, Đông Nha ngồi phắt dậy la làng, mắt thấy 2 người có vẻ ở chung không hợp , đại cương đem anh đẩy ra, dùng khăn thêu hoa của mình lau miệng cho hắn, nói. - ngươi tỉnh rồi thì tốt, sắc trời cũng đã sáng, chúng ta nên thu dọn 1 chút, người man di không thích các hùng tử đến trễ đâu. Bánh nướng thơm lừng đầy ấp tay nãi, Quân Du tâm tình tốt lên chút đỉnh, chia ra cho 2 người kia 1 ít, 3 người cõng hành lý cùng nhau lên đường, trước kia rời đi Đông Nha châm lửa đốt trụi nhà tranh, hắn muốn bắt đầu cuộc sống mới thì phải tiêu hủy thứ thuộc về quá khứ. Có hơi tiêu cực, mà thôi kệ ,nhà người ta, muốn làm gì kệ người ta, Quân Du không quản nổi, 3 người mỗi người 1 tính cách 1 thân phận khác nhau, đi chung 1 con đường phá lệ hài hoà .