Lãnh Vương không hổ là người, từ thâm cung nuôi lớn, y không cho phép sai lầm cứ thế lập lại, y đâu thể dễ dàng để anh bị bắt cóc tới 2 lần, người của hoàng hậu vừa đặt chân vào nơi vắng vẻ.
Ảnh vệ của y đã nhào ra thủ tiêu gọn lẹ, số 27 dịch dung thành 1 trong những người cung nhân kia, về chỗ hoàng hậu báo bình an.
Còn thân anh, được những ảnh vệ còn lại, mang tới cửa cung bí mật của anh em nhà hoàng đế.
Rầm!!!
Lãnh vương từ lúc nhìn đến phượng ấn, việc điều tra hoàng hậu càng đi đúng hướng, hoàng hậu không chỉ hồng hạnh vượt tường với 1 mình tướng quân thôi đâu, hằng năm, các đế quốc khác thân chinh đến đây cống nạp, giao hảo.
Quý tộc và sứ thần trẻ tuổi, khôi ngô tham gia yến hội, ai hợp mắt y điều Sẽ có 1 chân thân mật 1 đêm với y, tại sao hoàng đế nhiều cái sừng mọc chi chít trên đầu mà không biết?
Bởi có lý do hết, hoàng hậu sau khi sinh được vị hùng tử kế tự xong, y ích kỉ không muốn các quý phu khác sinh con nối dõi, hoàng hậu nương nhờ nhà mẹ đẻ hùng mạnh, tìm cao nhân hạ cổ hoàng đế.
Thần không biết quỷ không hay khiến nhà vua bị liệt dương, độc cổ ám trên mình đế vương không nặng không nhẹ, nên rất khó phát hiện ra, hoàng hậu trong ngoài 1 vẻ, hiền lương thục đức, nếu hôm nọ, y không bất cẩn để lộ ít sơ hở, thì có nói ra cũng chẳng ai tin y là kẻ chủ mưu phía sau.
Bây giờ y không muốn lén lút thỏ thẻ với trai nữa, tướng quân theo sự đưa đường dẫn bước của y, tìm đến những kẻ ngoại quốc có ý xấu, sâm lăng quốc gia này.
Mấy gã tình nhân trẻ của y có hứa, sau khi bình loạn xong bờ cõi, Sẽ đưa con trai y lên ngôi, để y ở phía sau buông rèm nhiếp chính, mưu kế tưởng như rất hoàn mỹ, giờ đây từng vật chứng nổi lên trước mắt hoàng đế.
Câm hận vò nát từng mảnh giấy chứng cứ, long nhan vặn vẹo khó coi biết bao nhiêu, tuy tình cảm đế hậu không mặn mà như muối, thì chí ít cũng Vương vấn mấy năm hoà thuận.
Lãnh Tuyết không ngờ, hoàng hậu ôn nhu thường ngày cười nói hứa hẹn trăm điều, kí ức tốt đẹp giờ chỉ mang đến tột cùng ghê tởm...
Tức giận thổ huyết, long nhan sắc mặt xanh xao, như già đi mấy tuổi, Lãnh Vương nhìn hoàng huynh đầy lo lắng, thấy Quân Du tới, biết anh giỏi y thuật, liền đẩy anh đến xem bệnh cho ngài.
Này độc đã ăn sâu vào xương tủy, muốn chữa khỏi thì cần thời gian lâu dài hơn để tĩnh bổ, dù đã nhìn thấu hoàng hậu bất lương , nhưng với thể trạng bấy giờ của hoàng đế, muốn phế hậu ,e không dễ đâu.
- không xong rồi thưa chủ tử, theo mật thư biên quan gửi tới, khoảng 5000 binh mã không biết từ nước nào, đã đóng quân ngoài cổng thành phía Bắc từ đêm qua, có khả năng xông vào thành bất cứ lúc nào!!!
Cổng thành phía Bắc là nơi trấn giữ của kẻ bề tôi, thân thích , dưới trướng Lương đại tướng quân, hèn chi mà việc từ đêm qua, đến hôm nay mới truyền tới tai y, đây là dấu hiệu hoàng hậu muốn thu lưới rồi.
- truyền lệnh xuống, triệu tập gấp 500 ảnh vệ tinh Nhuệ đến ngoại thành chờ ta đến sai sử.
Lãnh Vương lạnh băng phất tay, bảo số 27 lui xuống chờ y, níu tay Quân Du, mài y nhăn lại nói.
- bệnh của hoàng huynh, trăm sự nhờ ngươi, nếu ta có sảy ra chuyện gì, thì ngươi hãi mang huynh ấy cùng ấm sương về man di tộc, chung quanh bộ tộc đó rừng núi hung hiểm, nếu không thông thuộc địa hình sẽ chết không toàn thây, chính vì vậy, hoàng hậu Sẽ bỏ qua cho các ngươi nếu hắn thắng lợi.
Nghe y dùng giọng điệu như đang trăn chối, thì trong tâm anh đã biết, y đây là muốn đi liều mạng 1 phen với hung binh, đối với cầm thương đánh giặc thì Quân Du chào thua, nhưng dụng quỷ kế ám hại đối thủ thì anh 1 bụng nha.
- cần gì phải đích thân ngài ra tay chứ, ta có 1 kế sách nho nhỏ, không biết ngài có nguyện ý lắng nghe không ?
Quân Du mặt treo nụ cười mà, lời nói hung hiểm vô bờ, anh viết 1 đơn thuốc kịch độc đưa cho y, kêu y tìm 1 ảnh vệ giỏi thân thủ ẩn nấp, đem dược bỏ vào quân lương của địch, sau 1 bữa ăn, phe mình không đánh cũng thắng.
Cách của anh tuy ác mà hiệu quả, chỉ trong 1 buổi chiều đã phá tan triệt để, kế hoạch bức vua thoát vị của hoàng hậu, hoàng đế trọng bệnh, hậu cung không thể can dự triều chính, việc khó còn lại, để cho lãnh Vương từ từ dẹp yên loạn đảng.
Thêm cái nửa năm trôi mau, sức khỏe của nhà vua dần khôi phục nguyên trạng, ngài ấy trong thời gian dài không gần tửu sắc, ngày đêm chỉ có Quân Du kề cận chữa độc, dần dà, nơi ngực trái nổi lên tí tẹo tâm tư bất chính với anh.
Sau khi giải quyết gọn hết mọi tay chân của hoàng hậu, tiễn y biếm lãnh cung xong, Lãnh Vương mới có ít thời gian thả lỏng tâm tư, quan tâm đến phò mã của y hiện giờ tròn méo ra sao.
- phò mã à~ ngươi thiệt biết cách bảo dưỡng làn da nga, ôi đôi bàn tay này, mới mịn màng làm sao hí hí~
Hôm nay anh đúng hạn tới dưỡng tâm điện, thăm khám định kì cho Tuyết Lãnh đế, như thường lệ anh bị ngài vô tư sàm sờ mà không để ý gì.
Tuyết đế 1 tay sờ soạn tay anh, tay còn lại vuốt ve lưng anh, dần chuyển xuống mông cong lúc nào không hay, trùng hợp, Lãnh Vương cũng tới xem huynh trưởng.
Chứng kiến 1 màn này, y muốn không nổi giận cũng không được, giác quan thứ 6 của phụ quân mách bảo, huynh trưởng của y có ý đồ xấu xa với chồng y.
Nắm chặt cánh tay đang bám trên mông anh, Lãnh Vương cười như không cười bẻ nó kêu răng rắc, thưa.
- thấy hoàng huynh có sức sống như vậy, hoàng đệ yên tâm bỏ lại quyền cao, cùng phò mã trở về nhà của chàng làm trọn bổn phận dâu con rồi.
Tay bị bẻ đau không làm cho tuyết đế sốc bằng việc y nói, mở miệng muốn ngăn cản việc, y muốn đem anh đi, thì bị lãnh vương trừng mắt, cướp lời.
- phò mã, chàng cũng mệt rồi, về phủ nghỉ ngơi cho lại sức, đợi chiều tà hả đến ngao 1 lần dược cuối cùng cho hoành huynh.
Lãnh vương thẳng thừng đuổi anh về, anh sao dám cải, Quân Du đi rồi y cũng cho đám người hầu , cung nhân trong ngoài lui hết đi, chỉ còn 2 huynh đệ họ ,mới bắt đầu đánh tiếng.
- hậu cung 300 giai lệ, tuỳ thời cùng huynh tú ân ái, tại sao huynh cứ khăng khăng ra tay với chồng đệ thế hả? Huynh nên thu lại tâm tư đi, Quân Du trừ đệ ra còn cả Đống thê thiếp ở man di đấy, đệ nói ít mong huynh hiểu nhiều.
Lãnh vương 1 tràn nói xong, liền nhanh chóng hồi phủ thu xếp hành lý, sợ hoàng đế bên kia có dị động gì thêm, được y đúng lý hợp tình thông suốt, hoàng đế cũng không làm khó gì họ, thả gia đình 3 người họ ra thành.
Quân Du tay bế Ấm Sương, tay cầm Lãnh Vương bước vào cổng làng man di, cảnh vật vẫn không thay đổi gì nhiều lắm.
Anh kích động hét lớn như muốn cả thế giới này biết.
- vợ ơi!!! Con ơi !!! Mọi người ơi !!!! Tui về rầu nè!!!!
—————— hoàn chính văn —————
Truyện khác cùng thể loại
214 chương
36 chương
59 chương
31 chương
39 chương
109 chương
229 chương