Lãnh Vương vào phòng đã qua 10 phút, thấy anh cùng sói bự, thân thân thiết thiết quá, lên tiếng nhắc. - con sói này, dơ như vậy, phò mã nếu gần gũi với nó quá, thì cấm chơi cùng Ấm Sương nữa. Anh mất tích mấy ngày, y lo lắng đến quên ăn quên ngủ, anh biết y yêu sạch Sẽ như thế nào mà, dám để nó liếm bừa thế kia, thật chướng mắt. - đừng a~ Lạnh Nhi~ nếu không thích nó bẩn, ta Sẽ tắm nó 1 ngày 5 lần luôn, đừng cấm ta ôm con nha, nha~~~ Quân Du trước nay luôn có 1 quan điểm thôi, vợ là lớn nhất, con là quan trọng nhì, boss ngáo ở đây ứ được coi trọng, như boss nhà người ta nga, vừa ý anh thất thời. Lãnh Vương sai cung nhân, lập tức vát boss Ngao Tuyết i tắm, mặc cho em nó, thập phần không tình nguyện, ngào khóc rên la, ư ửm đáng thương vô cùng. Y ngồi ngang ngắn cạnh anh, chỉnh tốt góc chăng bị boss quậy loạn, y chỉ kịp quan tâm anh đôi câu, thì bị người của hoàng đế gọi đi, có chuyện quan trọng. Quân Du nằm liệt giường dưỡng bệnh, vỏn vẹn hơn nữa tháng trời, thiệt ra anh khỏe mạnh lâu rầu, mà tại y lo lắng thái quá, không muốn anh chạy loạn lung tung, Sẽ bị kẻ gian hãm hại lần nữa. Kiếp trước, mỗi lần anh xem những trận cung đấu khốc liệt trên tv, anh chỉ cười khẩy, khinh Bỉ nhân vật chính quá ngốc, xuyên không đến dị giới, nhìn lại bản thân bây giờ, hờ hờ~ có vẻ anh ngốc hơn người ta nhiều. Nằm ì trên giường lâu, rất ngộp ngạt, hôm nay Lãnh Vương có việc phải xuất cung mấy hôm, là cơ hội tốt, rất tốt cho anh rời đi khỏi nơi nguy hiểm trùng trùng này òi~ Lãnh Vương dù có đối tốt với anh cỡ nào, cũng không bằng cuộc sống yên bình tại man di tộc, Quân Du thật sự phát chán cái hoàng cung bằng mặt không bằng lòng, dùng giả dối đối giả dối này lắm rồi. Nữa tháng nay rảnh quá mần gì, đêm đêm Quân Du vắt chân lên trán nghĩ nghĩ, rốt cuộc có nên đi hay không đi, bên nào lợi bên nào hại. Man di tộc địa hình hung hiểm, quân của triều đình lẫn ngoại giặc điều phải e sợ mỗi khi tiếp cận, những việc Lãnh Vương hù dọa anh trước đó, Sẽ giết vợ giết con giết cả tộc man di nếu anh bỏ trốn là điều không thể nào, đắng đo quanh co, anh chọn tẩu vi thượng sách. Lúc thái y khám bệnh định kì cho anh, Quân Du thường Sẽ ăn trộm 1 ít mê dược trong hòm thuốc, cất kĩ chờ ngày sử dụng đến là đây a~ Đêm khuya thanh vắng~ Quân Du đốt mê hương lên, để những cung nhân canh giữa anh, lẫn những ám vệ trong tối của lãnh vương, dính chưỡng mà ngất hết. Xong~ anh gom sạch mấy vật dụng có giá trị, trèo lên nóc hiên, rón rén từng bước ,thành công ra khỏi cung Lãnh Vương. Rú~~~~ hú hú~~~ Ngao Tuyết là động vật nhạy cảm với tiếng động, nó đang ăn khuya thì thấy anh đi trên nóc hiên, chơi vui như vậy không rủ nó, nó bất mãn rống lên xoát tồn tại điểm. Ta nói, làm chuyện lén lút gặp nó thì thôi rồi lượm ơi~ Quân Du bị đám lính gác đêm phía dưới phát hiện động tĩnh, rượt theo chạy hổng kịp thở. Quân Du nhảy từ mái hiên này, phóng sang mái hiên khác, chạy 1 hồi anh cười ngu 2 tiếng, anh bị lạc mất tiêu rồi. Cung cấm, chỗ nào cũng như chỗ nào, sơ xẩy 1 chút là lạc liền, a~ ha~~~ Quân Du đang không biết phải làm sao, thì có 1 tiếng rên mị nhân đến lạ, phát ra từ khuôn viên nọ, cây cối um tùm, phong cảnh hủ tình. Biết là tò mò Sẽ hại chết mèo, nhưng anh vẫn cố đi lại gần đó, xem ai mà to gan vậy, hoàng cung cấm cung nhân yêu đương công khai mà nhỉ. - Vân Khinh~ không phải chỗ đó a~~~ ha~ ta không cầm cự được nữa~~ hảo lớn~~~ a~~~ 2 cá thể đang không ngừng va chạm, thân mật sau quả núi giả, người nằm dưới kiều mị, ngâm cao tiếng rên rỉ, chọc người nằm trên thêm phần xung sức, cầy cấy. - hoàng hậu nương nương, lâu ngày không gần gũi, ngươi vẫn dâm đãng như xưa, có phải hay không tên hoàng đế vô dụng kia không thỏa mãn được ngươi? Ha~~ Kẻ nằm trên, miệng không ngừng tuôn ra những lời đại nghịch bất đạo với hoàng đế, hẳn là hắn có thâm thù đại hận với y rất sâu sắc, à mà khoan đã. Quân Du ngoái tai mình 1 lần nữa, anh có nghe lần không a~ hắn kêu người kia là hoàng hậu, tức có nghĩa là, anh đang rình xem, xuân cảnh hoàng hậu đội nón xanh cho nhà vua chăng? - a~ ha~ chàng thân là đại tướng quân đương triều, dụ dỗ ta~ ân ái~~ chàng còn mặt mũi kêu ta là hoàng hậu sao~ Hoàng hậu há mồm thở phì phì, như là rất bất mãn hắn gọi y xa cách như vậy, 2 người đó ân ái phía dưới, cái miệng rảnh quá hay sao ý. Trách móc, tâm tình với nhau đủ thứ, làm hại kẻ nhìn trộm là anh đây, hiểu rõ từng chi tiết tại sao, hoàng đế lại có 2 cái sừng to xinh xắn luôn. Tên gian phu~ tức Lương Vân Khinh~ huynh trưởng của tên thị vệ xấu số, là đại tướng quân trẻ tuổi, tài năng nhất nước, được hoàng đế ưu ái cho cai quản 5 vạn tinh binh, trấn giữ ngoài biên ải. Vị hoàng hậu đây, là hắn bạn thanh mai trúc mã, 2 trẻ tâm duyệt nhau nhưng không đến được với nhau, lại thêm giữa y và hoàng đế ngoài nóng trong lạnh, hôn nhân chính trị. Mỗi khi tướng quân được ân xá, cho về thăm nhà, là mỗi lần hắn lẻn vào cấm cung, làm chuyện xấu hổ cùng hoàng hậu. Chuyện lãnh vương phải xuất cung gấp gáp, cũng vì điều tra ,việc hoàng đế cảm thấy vị tướng quân này có vấn đề nga. - là ai ở đó!!! Quân Du ngồi lâu trên mái, chân bị mỏi, tính cử động nhẹ 1 tí, ai ngờ trượt chân ngã ,chổng vó xuống đất, rớt cái bịch vô 1 bụi gậm khác, giác quan nhạy bén, đại tướng quân liền vội mặc y phục. Đến chỗ anh ngã, quát nhẹ, tin chắc nếu anh bị hắn bắt được, thù cũ lẫn hận mới, hắn Sẽ không tha mạng cho anh đâu.