- đại phong mi chớ có ăn mất chân xám hổ, ngao tuyết cẩn thận chút đi, ổ trứng đó mà rơi tao bảo bọn kia nghỉ chơi với mày, bạch nha con Đà điểu đó không phải để ăn, mày buông nó xuống ngay!! Quân Du tưởng rằng gọi những con sói tới giúp sẽ nhẹ việc hơn, nhưng anh sai rồi, có bọn nó gia nhập, anh nặng hơi mỏi cổ, mệt hơi dự tính rất nhiều. Cổng 1 người trên vai, còn phải ra sức chỉ huy bọn nó tha mồi theo nề nếp, quả là đòi mạng, sức cùng lực kiệt. Cuối cùng thì anh cũng về đến làng, lũ trẻ con trong tộc vừa nhìn thấy hắc xám hổ phía sau lưng anh, thì khóc thét, người lớn gặp nó thì quỳ rạp xuống lạy, lệ rơi không ngừng. Quân Du nhột lòng, có phải hay không anh vừa giết 1 con thần thú, mà người trong tộc tôn thờ? không để anh hoang mang quá lâu. Tộc trưởng anh chưa gặp 1 lần, quỳ Bái dưới chân anh cảm tạ. - thần linh phù hộ, cuối cùng cũng xuất hiện anh hùng, trả thù cho tộc man di chúng ta, hỡi dũng sĩ ,ta thay mặc người làng, sâu sắc cảm tạ ngài. - con trai ơi, con ở trên trời, được an ủi rồi ~~~ Nhắc đến hùng tử con cưng của ông, cũng như rất nhiều người khác trong tộc, trong lúc săn thú, đốn củi, đã bị con hắc xám hùng này ăn thịt. Lai lịch của con hổ tinh này, ai nghe qua điều nể sợ 3 phần, nó tai thính mắt tinh, hung ác ăn thịt không biết bao nhiêu người vô tội. Triều đình của thế giới này không ít lần phái người tới giết nó, nhưng không thành, ai cũng 1 đi không trở lại, hôm nay hên làm sao. Trời xanh đánh sét lên nó 1 phát, nó không chết nhưng yếu hơn thường ngày 5, 7 phần, bởi vậy ngao tuyết mới cắn chết được nó. Quân Du chẳng những vẻ vang chiến thắng, còn vẻ vang làm anh hùng của tộc man di, gia đình la đắc được cả tộc ghen tỵ vì có được con rể quý. Mọi người tưng bừng xẻ thịt thú rừng ăn mừng, riêng con đà điểu cùng ổ trứng, bị anh ngăn không cho đưa lên nồi. Anh khuyên mọi người nếu săn được chúng, thì đừng giết thịt, mà chăn nuôi như gà nhà, loài này nếu thao luyện tốt, có thể dùng để cưỡi , hoặc lấy trứng ăn cũng không tồi đâu. Sơ lược chỉ cho họ cách nuôi nhốt bọn chúng xong, Quân Du liền đến liều dược xem tình hình của người lạ, sống chết như nào. Mấy người vợ của anh điều đông đủ ở đây cả, khởi minh rành về y thuật nhất, nên lo thuốc thang cho hắn, 2 người còn lại lo săn sóc, rửa mình thay y phục cho hắn. Ngoài liều nhìn đến bộ quần áo bị vứt dưới đất, anh nhặt lên đánh giá 1 lúc , phục sức quý giá, cùng chất vải thượng hạng, dù bị rách tơi tả nhưng vẫn hao hao nhìn ra độ đắc đỏ của nó. Thân phận của người lạ này, nếu không phải quý tộc, thì cũng là con nhà quan to, không biết hắn là hùng hay thư. Sợ vợ mình chịu thiệt, Quân Du không tiếng động đi vào liều, nhìn đến tên kia mỏng mang y phục, nằm đơn bạc nằm trên giường đơn, anh câm lặng quay đi chỗ khác. - tướng công thật tốt phúc, đi đến đâu cũng nhặt được mỹ nhân về hết nga~ Khởi minh mang chén thuốc đen xì vào liều, dùng giọng điệu chua lòm xỉa xối anh, anh đúng thật là mang về 1 thư tử, không những thế thư tử này còn đẹp hơn nhiều  mấy phu thị của anh. Vẻ đẹp như muốn đẹp hết phần thiên hạ, khởi minh nhìn đến còn động tâm, không ghen mới lạ, Quân Du lúc đó thì lo mạng mình quan trọng. Khi mang về thì lo sức lực quan trọng, nào còn tâm trí để ý người lạ đẹp xấu ra sao, có 3 phu thị sắc nước hương trời. Anh nào dám mơ ước cưới thêm người nữa, tham thì thâm. - cứu hắn chỉ là tiện tay, nếu như các ngươi thấy khó chịu, thì ta sẽ để hắn ở đây, mặc hắn sống chết, cổng hắn cả ngày tướng công của các ngươi rất mệt, ta về nghỉ đây. Dù sao người này cũng không có việc gì, anh 1 chút cũng không tính rước phiền phức về nhà, dưỡng sức tối tân hôn hí hí. - vừa nhìn đã thấy hắn không phải kẻ thường phu, nếu chúng ta vô ý đắc tội, e không hay. Khải thương trầm ngâm nói, khả á tính tình thiện lương tiếp lời anh trai. - đúng vậy, chúng ta làm người tốt phải làm đến cùng, đại tế ti tuổi già sức yếu, bắt ông ấy chăm sóc người này, rất bất tiện. Ngáp 1 cái, Quân Du mặc kệ các bà vợ bàn tính thế nào, bản thân bỏ về liều trước, sau 1 hồi 2 miệng năn nỉ, 1 miệng phản bát. Cuối cùng khởi minh cũng phải chịu thua sự day dẳng của 2 anh em, mà đồng ý cho người lạ chuyển đến liều của họ. Quân Du vừa bước 1 chân vào liều nghỉ, thì bị 2 tên hùng tử bạn thân, là đông nha và đại cương, lôi ra bữa tiệc Chuốt rượu , chúc mừng anh đả hổ, cùng thắng cược vẻ vang. Kết quả là anh say bí tỷ ,cẩu bằng hữu mới thả anh ra, để anh tự lết về liều mình, Quân Du nhấm chừng mà mằng mò từng bước chân. Thay vì vào liều hỉ của Khải thương, anh lại vào cái liều mới dựng cho người lạ kia. Đúng lúc tên này tỉnh lại đang uống cháo lỏng hồi sức, Quân Du nhìn làm sau mà ,nhìn hắn thành Khải thương, lịch hiệp chờ hắn uống cháo xong, anh còn đem chúng để bên ngoài. Sau mới hoá cầm thú bổ nhào vô con nhà người ta, thịt!! Chắc người kia có suy nghĩ lấy thân báo đáp hay sao ý, không chống cự mà mặc anh muốn mần gì thì mần.