Xuyên Đến Bộ Lạc Nguyên Thủy

Chương 2 : Tìm người rơi núi (2)

Liễu Thư nghiêm túc lướt mắt qua đám người, quả nhiên không thấy Vương Thiếu gia và một người bạn của cậu ta, trong lòng thầm mắng hai tiểu tử thối không khiến người ta bớt lo, nhưng mà cô âm thầm tự trách mình sơ ý, nói phải trông chừng người ta, nhưng vẫn sơ sẩy làm lạc mất người. "Trương Vũ, Vương Thiếu và người còn lại đâu?" Một nhóm Vương Thiếu có sáu người, Trương Vũ chính là một người trong đó, hiện tại không thấy hai người, lúc Liễu Thư tìm tới đây còn lại bốn người đang tụ tại một chỗ không biết đang nói thầm cái gì đó. "Hướng dẫn Liễu, bọn họ... hai người bọn họ lên núi." Trương Vũ thấy Liễu Thư thì có chút chột dạ, nhưng mà cũng không muốn giấu diếm không báo, do dự một chút rồi nói chuyện thực xảy ra. Suy đoán trong lòng được xác nhận, Liễu Thư thở phào nhẹ nhõm xong thì đỉnh đầu muốn bốc khói, cũng không quan tâm có phải trời đất bao la khách hàng là lớn nhất hay không, cô lập tức rống lên: "Các cậu cũng không phải vị thành niên, chuyện gì nên làm cái chuyện gì không nên làm trong lòng hẳn là rõ ràng." Bùng nổ cơn giận với đám người Trương Vũ một trận, sắc mặt mấy đại tiểu tử bị giáo huấn mà đỏ bừng, muốn phản bác, nhưng thật sự không tìm thấy từ nào, hơn nữa dù sao cũng là bọn họ đuối lý trước, nên chỉ trợn mắt nhìn. Mắng xong một trận, Liễu Thư cũng biết hiện tại không phải thời điểm tìm lý lẽ, nhanh chóng tìm người trở về mới là đứng đắn. "Bọn họ chỉ mới lên núi hơn một giờ, đường núi không dễ đi, hẳn là không đi xa." Trương Vũ nói. "Chỉ mong là vậy đi." Liễu Thư tùy ý đáp một tiếng, lập tức dặn dò du khách còn lại, dàn xếp xong cho mọi người, lại lập tức tìm tới người dân quen thuộc hoàn cảnh Tuyết Sơn nơi này, nhờ họ dẫn đường, lên núi tìm người. Liễu Thư lo lắng cho hai người đó, mình không đi thì thật sự là không an tâm, cũng để cho đám người Trương Vũ ở lại săn sóc du khách còn lại, mình đi theo người dẫn đường lên núi. Nhưng mà Trương Vũ không đồng ý, kiên quyết muốn đi theo, cuối cùng không có cách nào khác đành phải dẫn theo, để cho ba người khác ở lại hỗ trợ. Chuẩn bị sắp xếp, chờ xuất phát, ba người dẫn đường (dân Tạng) và thêm hai người Liễu Thư và Trương Vũ, năm người liền đi lên núi tìm người. Không phải không gọi điện thoại cho hai người Vương Thiếu, nhưng khu vực bên này tín hiệu vốn không tốt lúc được lúc không. Thật vất vả có thể kết nối được, nhưng mà không có ai bắt máy, không khỏi không làm cho lòng người sầu lo. Trong lòng không yên tâm, Liễu Thư lo lắng đi theo phía sau ba người dân Tạng trèo đi đỉnh núi Tuyết Sơn. Trương Vũ cố ý muốn đi cùng đang theo ở phía sau nhìn Liễu Thư phía trước nhíu chặt mày và gắt gao cắn chặt môi đỏ mọng, trong lòng thật áy náy. Nếu nói Vương Thiếu mang theo người lên núi, trong đó không thiếu mấy người bọn họ giựt giây, thời điểm đến thì hăng hái nóng lòng muốn thử, hiện tại nhìn thấy bộ dạng những người khác sốt ruột lo lắng vì bọn họ, lập tức làm cho cậu thoáng hiểu rõ mình đang phạm phải căn bệnh ngốc nghếch của thiếu niên rồi. Sau nửa giờ lên núi, ngước mắt nhìn lên đã có thể trông thấy tuyết trắng xóa một cách rõ rệt, nhưng mà dọc theo đường đi ngay cả bóng người cũng không thấy, thời gian càng lâu, càng làm cho trong lòng người ta bất an không yên. "... Ở đây, mau tới." Một vị dân Tạng đột nhiên chỉ vào một chỗ cây cối mọc thấp kêu lên. Mọi người chấn động, vội vàng nhìn lại, chỉ thấy chung quanh cây cối mọc thấp là một chuỗi dấu chân hỗn độn. Đoàn người tìm lên núi, chủ yếu vẫn đi theo một chút dấu vết hai người Vương Thiếu lưu lại mà tìm người, nhưng mà trong Tuyết Sơn này cũng có không ít động vật còn có người yêu thích leo núi khác cùng lên núi với dân Tạng. Cho nên có chút dấu vết đều bị phá hủy, tìm kiếm thật sự khó khăn, rất phiền toái, thời gian liền bị trì hoãn, hiện tại dấu chân rõ ràng làm cho người ta đều quá đỗi vui mừng. Liễu Thư chạy tới nhìn, kéo người dân Tạng rồi hỏi: "Có phải bọn họ hay không?" "Hẳn là vậy, đây là dấu chân gần giống với cỡ giày các cô cung cấp, hiện tại chúng ta vào bên trong xem." Gật gật đầu, năm người cẩn thận gạt cây cối, theo dấu chân đi phía trước, chỉ là qua hai ba phút, đột nhiên họ dừng bước. Phía trước là một chỗ cây thấp bị đè nghiêng ngã, từ chỗ cây thấp ngã đổ có thể nhìn thấy ngay phía sau là một dốc núi đứt đoạn. ChieuNinh~dien~dan~lequydonD^d^l^q^d Đúng vậy, sau cây thấp đã cùng đường, nếu như người không biết tình huống tiếp tục đi tới phía trước, một khi không cẩn thận bị té xuống, không tan xương nát thịt thì cũng khó bảo đảm không thiếu cánh tay gãy chân. "Bọn họ sẽ không bị ngã xuống dưới chứ?" Liễu Thư hoảng sợ kêu lên, vội vàng chạy đi tới phía trước, nhưng mà bước chân cũng rất cẩn thận. Nghe vậy những người khác cũng phản ứng kịp, đều đi tới dọn bụi cây thấp, hẻm vực rõ ràng hiện ra ở trước mắt mọi người, đây là một dốc núi đứt đoạn dựa vào bên trái Tuyết Sơn, một mặt khác núi lớn um tùm, có thể tưởng tượng độ cao của nó. "Người, người ở đây..." Bởi vì nhớ rõ màu sắc quần áo hôm nay trên người hai người Vương thiếu, cho nên chỉ là nhìn thoáng qua đã nhìn thấy ngay bóng người ở bên dưới hẻm vực cách khoảng năm sáu thước. Hai người Vương Thiếu thật sự rớt xuống đúng như Liễu Thư dự đoán xảy ra điều không may trước đó, chỉ là may mắn trong bất hạnh, người chưa hoàn toàn ngã xuống mà treo lơ lửng ở trên một chạc cây của gốc cây mọc lan tràn ra hẻm vực. Nhưng tình huống cũng không tốt được chỗ nào, hai người đều treo trên một nhành cây đó, thân nhánh cây cũng không vững chắc là bao, hiện giờ đang đong đưa. Huống chi nhìn bộ dạng hai người treo ở đàng kia cũng không phải trong thời gian ngắn, bọn họ cũng đã kiên trì không nổi nữa, nhìn thấy người cứu viện tới, cho dù vui mừng thì cũng không dám nói một câu. Nhiệt độ không khí ở đây thấp, hai người lại treo giữa gió lạnh, cũng coi như vất vả cho bọn họ rồi. Đã tìm được người rồi, nhưng vẫn còn đang ở trong tình huống nguy hiểm, mấy người lập tức bắt đầu công tác cứu viện, cũng may đã sớm chuẩn bị đầy đủ, dây thừng công cụ gì đó đều mang theo đủ. Đầu tiên buộc dây thừng lên một cây đại thụ, một người trong nhóm dân Tạng buộc dây an toàn trên lưng mình, thật cẩn thận đi tới hẻm vực chỗ hai người cần cứu viện. Quá trình thực mạo hiểm, nhưng vị dân Tạng này cũng quen thuộc hoàn cảnh nghề nghiệp, không phạm sai lầm mà an toàn tiếp cận hai người họ, lấy một dây an toàn khác cột lên trên người một người cách anh ta gần nhất. "Vì sao... sao, cứu cậu ta trước... Trước, cứu tôi trước, tôi cho anh một trăm vạn... Không, không, năm trăm vạn..." Vốn hết thảy đều tiến hành thuận lợi, nhưng mà những lời nói này làm cho người ta thật sự cạn lời. Khoảng cách Vương Thiếu và người bạn của cậu ta đang treo lơ lửng không giống nhau, nói như thế nào cũng là bạn của cậu ta cách gần nhất, cứu cậu ấy trước không có gì đáng trách. Có lẽ lần đầu tiên tính mạng bị uy hiếp, làm cho Vương Thiếu đã ở bên bờ sụp đổ, hiện tại thấy không cứu mình trước, mặc dù giọng nói run run, bên trong lại ngầm có vẻ nghiêm khắc. Liễu Thư ở phía trên hẻm vực nhìn, vừa lo lắng, vừa thầm oán hai người kia tự làm tự chịu, nhưng nếu người này thật sự xảy ra chuyện, mình tuyệt đối chịu không nổi, hiện tại vừa nghe được lời nói của Vương Thiếu thì cơn tức trong lòng lập tức bùng lên. "Đại ca nhanh chóng cứu người trước đi, đừng để ý tới cậu ấy." Liễu Thư làm như không nhìn thấy ánh mắt oán hận của Vương Thiếu bắn lên, thúc giục. Đại ca dân Tạng nghe vậy thì đẩy nhanh động tác, hơn nữa có những người khác hỗ trợ, thuận lợi cấp cứu người đầu tiên lên, tảng đá lớn trong lòng cuối cùng rơi xuống một nửa. Tiếp theo chính là Vương Thiếu, có người thứ nhất thì người thứ hai cũng nhanh, chỉ là tại thời điểm vừa mới cột chắc dây an toàn cho cậu ta thì ngoài ý muốn phát sinh. ChieuNinh~dien~dan~lequydonD^d^l^q^d Đó là nhánh cây đại thụ chịu áp lực lớn cuối cùng không chịu nổi sức ép mà bị đứt gãy, một màn nguy hiểm này làm cho người ta thiếu chút nữa quên cả hô hấp, cũng may là dây an toàn cột chắc, người chỉ hưởng thụ một chút "bay tự do trong không trung", không nguy hiểm đến tính mạng. Mười phút sau, hai chân Vương Thiếu rốt cục bình an rơi xuống đất, hai bắp đùi run run, đi đứng đều phát run lên, vừa rồi một màn đó làm cho cậu đời này đều khó quên. "Tốt rồi tốt rồi, rốt cục đã cứu người lên đây." Liễu Thư thở phào nhẹ nhõm, chỉ cảm thấy sức cùng lực kiệt. "Vương Thiếu không có việc gì đi." Trương Vũ tiến lên thân thiết hỏi. "... Không sao." Vương Thiếu chỉ nói hai chữ này, ánh mắt bình tĩnh nhìn Liễu Thư. Cảm nhận được ánh mắt của Vương Thiếu, nhưng Liễu Thư hồn nhiên không thèm để ý, cô đã quyết định lần này sau khi trở về thì không làm nghề này nữa. Phí sức lao động thì cũng đành chịu, còn phải thường xuyên ứng phó loại tình huống này, lại thêm vài lần nữa thì thật sự là cô chịu không nổi. Lau mồ hôi lạnh trên trán, còn chưa kịp buông tay xuống, trong tầm mắt cô liền xuất hiện một bàn tay, tiếp theo trên người cũng cảm giác được một lực đẩy mạnh, ngay sau đó là thân mình bay lên trời. Bên tai truyền đến tiếng kinh hô càng ngày càng xa, cùng với tiếng gió lạnh gào thét, trong lòng Liễu Thư chỉ yên lặng mắng tiếng mợ (chửi thề). Hướng dẫn du lịch quả thật không phải là việc dành cho người làm, chẳng những làm bà bảo mẫu bận trước bận sau, còn phải ứng phó lửa giận và bất mãn của khách hàng. Không chỉ như thế, lúc này ngay cả mạng nhỏ cũng phải thêm vào, không biết ngày mai đầu đề tin tức báo chí có thể là "Một du khách và hướng dẫn viên du lịch phát sinh tranh chấp, dẫn tới lỡ tay đẩy xuống sườn núi" hay không. Cuối cùng sau đó, Liễu Thư hung bạo chửi tục một câu, mắng vị Vương Thiếu kia lòng dạ còn nhỏ hơn lỗ kim, mà tâm địa lại ngoan độc từ trong ra ngoài một lần, tiếp theo, cô mất hết tri giác. Hết chương 1.