Xuyên Đến Bộ Lạc Nguyên Thủy
Chương 165 : Thực hủ
Editor: ChieuNinh_dd.lequydon
"Làm sao có thể bị thương nghiêm trọng như vậy?" Nhìn miệng vết thương huyết nhục mơ hồ, Liễu Thư cũng không nỡ nhìn, quay đầu nhìn về phía Vu y, nhịn không được nói.
Hình ảnh khó coi hơn nữa Allen cũng nhìn qua, hắn không có cảm giác gì, nhưng mà đặt ở trên người đồng bạn của mình thì mặt cũng cau chặt lông mày, lại thấy Liễu Thư không khoẻ, bước lên phía trước ôm nửa người cô, cẩn thận vỗ về cô, không tiếng động an ủi.
"Hiện tại đừng nói mấy thứ này." Vu y lại khe khẽ đắp chăn lên, xoay người sắc mặt cũng nghiêm túc lại: "Miệng vết thương của Sander cũng đã bắt đầu hư thối, ta không thể tìm được thảo dược thích hợp, còn tiếp tục như vậy nữa chỉ sợ nó sẽ không kiên trì được."
Cũng không phải vậy sao, bất luận kẻ nào bị thương nặng như vậy cũng không đỡ nổi, cũng may hắn là thú nhân, năng lực đề kháng cao mới chịu đựng nhiều như vậy, kiên trì lâu như vậy. Nhưng nói tới cái này Liễu Thư cũng khó xử: "Cắt bỏ hết chỗ hư thối trên miệng vết thương thì thế nào?" Sau đó lại băng bó một lần nữa.
"Ta cũng nghĩ qua làm như vậy, nhưng mà hiện tại Sander sốt cao hôn mê, vết thương này hiện tại mơ hồ thành một đoàn, muốn cắt bỏ mà nói khẳng định đều phải cắt bỏ, ta e sợ cho đến lúc đó sẽ chảy nhiều máu."
Liễu Thư hiểu được Vu y khó xử, hiện tại Sander hôn mê khẳng định thân thể bị suy yếu, cắt bỏ hư thối trên miệng vết thương, trước không nói hắn có thể gánh vác được khổ này hay không, nếu không cẩn thận xuất huyết nhiều mà nói, một khi máu chảy không dừng được thì hỏng bét, mà nơi này cũng không có dụng cụ truyền máu, lúc này thật sự là muôn vàn khó khăn.
Nhưng hiện tại cũng không thể cứ nhìn như vậy, thoáng đau đầu nhíu mày, có lẽ Vu y cũng biết ca này rất khó, lắc đầu xua tay nói: "Quên đi, đầu tiên chúng ta đi ra ngoài đã, ta trở về làm chút dược, trước làm một ít xử lý, hơn nữa nếu nó hạ sốt thì rất tốt."
Nay cũng chỉ có thể làm như vậy, Liễu Thư đối với việc mình nghĩ không ra biện pháp tốt cũng có chút hổ thẹn, cũng thật là không biện pháp, đây là thời đại lạc hậu nhiều thiếu thốn, rõ ràng vết thương không đến nỗi, nhưng chỉ bởi vì thiếu này thiếu kia mới cứ như vậy mà không kéo qua được.
Đi ra rồi, nhìn ánh mắt chờ đợi của a ba a ma Sander còn có Noreen, trong lòng Liễu Thư càng khó chịu, tuy rằng không đành lòng vẫn phải lắc lắc đầu: "Vu y nói trước nhìn kỹ rồi hẵn nói." Hiện tại mọi người nói cũng không dám nói sẽ chết, chỉ có thể an ủi như vậy.
Ánh mắt Noreen lập tức liền ảm đạm xuống, nhưng mà lần này cũng cố nén không có khóc lớn lên, nhỏ giọng nức nở che mặt tiến vào cửa phòng, xem ra là muốn đích thân đi chăm sóc Sander, như vậy hình như cũng tốt. Cha mẹ Sander thấy vậy do dự một chút cũng không lại đi vào, mà là tiễn từng người đến nhà ra về.
Trên đường trở về trong lòng Liễu Thư nặng trĩu, Allen cũng không biết nên nói cái gì mới tốt, chỉ có thể ở một bên yên lặng an ủi: "Đừng quá lo lắng, có lẽ sẽ tốt."
Biết hắn an ủi mình, Liễu Thư mạnh mẽ xốc dậy tinh thần gật gật đầu, lôi kéo Allen đi về nhà, mặc kệ thế nào cũng còn chưa tới thời điểm buông bỏ, đi về trước ăn một bữa cơm rồi nói sau, đợi ăn no lại cẩn thận suy nghĩ. Bụng đói hơn trong lòng có chuyện, cô cũng không cách nào tập trung tinh thần.
Đợi hít sâu cảm giác tốt hơn một chút Liễu Thư mới phát hiện dưa muối mình vốn là muốn đưa cho Vu y, nhưng mà xảy ra sự việc như vậy bây giờ dưa muối còn ôm ở nàng trong lòng đây. Hiện tại khẳng định không phải thời cơ tốt đưa đi, thôi, đợi việc này qua đi có cơ hội lại đi đưa, cho nên ôm cái bình dưa muối xoay người đi về.
Cũng không còn lòng dạ nào suy tư chuẩn bị ăn ngon cỡ nào, đơn giản xào hai món thức ăn, cắt mấy cái bánh thịt làm cơm trưa của bọn họ. Cơm nước xong bởi vì công biệc trong ruộng đất đều làm xong rồi, Liễu Thư chuẩn bị đi xửa lý ruộng ươm sau hậu viện, cũng đã nhú mầm, chờ qua không lâu là có thể trồng, hiện tại hẳn là phải chuẩn bị.
Có chuyện của Sander, bọn Allen săn bắn cũng đã trở lại trước tiên, hiện tại cũng không tính lại đi nữa, cho nên nửa bước không rời chuyển động đi theo phía sau Liễu Thư, kêu làm gì thì làm đấy, thực trung khuyển. Mà có thú nhân hỗ trợ rất nhanh cỏ dại trong ruộng ươm và đất trồng rau đều bị nhổ hết, còn hái xuống không ít thức ăn trở về, chuẩn bị buổi tối ăn.
Ôm một bó cỏ non trong sơn động, đây là thức ăn cho nhóm gia cầm, đều là động vật tính ăn tạp, phần lớn Liễu Thư chuẩn bị chính là những thứ cỏ non, hơn nữa cũng sẽ thêm cơm chuẩn bị chút thức ăn mặn làm bữa ăn ngon. Ci6 ôm một bó, Allen ở phía sau cũng ôm một bó, hai cái chuồng tiểu thú và chim thầm thì, đều cần cho ăn.
"Tiếp qua không bao lâu nữa thì nhà chúng ta sẽ có thêm thành viên rồi." Nhìn nhóm tiểu thú vui vẻ ăn, ánh mắt Liễu Thư dừng ở trên bụng tròn vo của ba con tiểu thú, tâm tình đột nhiên lên không ít, vui vẻ kêu Allen đến xem: "Đợi đến khi nhóm tiểu thú con sinh ra, thì chúng ta ăn hai con đi." Nuôi lâu như vậy quả thực là có cảm tình, nói ăn mặc dù có chút không nỡ, nhưng không phải nuô dưỡng là vì ăn sao, cho nên vẫn không có áp lực nha.
Nhìn thấy Liễu Thư vui vẻ, Allen cũng nhẹ thở một hơi, hắn ngay cả thở mạnh cũng không dám, nghe vậy thì vui tươi hớn hở nói: "Ừ, em muốn ăn hai con này?"
"Vâng, trước không ăn con mẹ, còn phải cho con con uống sữa nữa." Động vật có vú mà: "Chỉ ăn hai con đực, dù sao em thấy con đực cũng rất nhiều." Ba con, ăn luôn hai con, còn có một con cũng rất tốt, miễn cho thời kỳ động dục ba con lại đánh nhau.
"Được, đến lúc đó ta tới giết." Lúc này Allen vẫn rất nhanh trí.
Lời này nói đến trong lòng Liễu Thư, bản thân cô thật sự vẫn rất áp lực động thủ, nhất thời thưởng một nụ cười tươi thuần khiết, Allen hoảng đến muốn hôn mê.
"Phân trong chuồng cũng tích lũy cũng quá nhiều rồi, thừa dịp hôm nay có thời gian thì quét dọn đi." Đang nói cao hứng, Liễu Thư thấy phân trong hai cái chuồng đều tích rất nhiều, cũng đã có mùi. Mấy ngày nay đều vội vàng việc trong ruộng đất, mỗi ngày có thể nhớ tới cho chúng nó ăn cũng rất không tệ, tẩy rửa chuồng trại gì đó đã sớm quên mất rồi.
"Được." Không nói hai lời, Allen xoay người trở về đi lấy công cụ, Liễu Thư cũng cầm lấy chổi bắt đầu dọn dẹp.
Rất nhiều phân, còn cần hai cái giỏ chứa, đợi quét xong rồi Liễu Thư cầm đòn gánh tới. Lúc trước thời điểm xây nhà ở vận chuyển tảng đá từ sau núi, vào lúc đó đòn gánh được cô tạo ra, trong cuộc sống hằng ngày tỏ vẻ đòn gánh này vẫn có thật nhiều tác dụng hơn.
Một gánh phân đối với Allen mà nói lại quá nhẹ nhàng, tiếp nhận đòn gánh treo giỏ lên dây thừng mỗi đầu rồi gánh đi, Liễu Thư nhìn rồi cũng đi theo, vừa đi còn nói giỡn vài câu với hắn, hiếm khi được thoải mái nói cười.
Hiện tại mỗi nhà mỗi hộ đều có đào hố phân, không nói đi ngoài hằng ngày, hiện tại có đất ruộng coi như Liễu Thư từng nói, cày cấy thì cần phân, mà phân thuần thiên nhiên chính là phân người, hy vọng mọi người không cần ghét bỏ mà lợi dụng thật tốt. May mắn các thú nhân vẫn rất không câu nệ tiểu tiết, sau khi trở về đều đào cái hố phân ở địa phương hẻo lánh chung quanh nhà để dùng.
Hố phân nhà Liễu Thư cũng không xa nhà, dùng một cái cùng nhà Eva Alice Kathy, cho nên ngay từ đầu đã làm lớn ra. Hơn nữa phía trước hố phân còn cất cái lều, đây là nhà xí, cô thật sự không thể ngồi trên mặt đất lộ thiên, vẫn nên có chút che chắn mới tốt.
Allen đổ phân, Liễu Thư ghét bỏ mùi thối nên đứng ở một bên không đi qua, nhưng mà hình như chỗ này cũng bị ảnh hưởng, bụng có chút quặn đau, may mà nói một tiếng chui vào trong nhà xí thả lỏng một chút. Thống khoái xong sử dụng lá cây để sẵn trong nhà xí lau, xong việc rồi, kéo quần áo lên, cất bước đi ra ngoài. Nhưng mới vừa đi vài bước như vậy thì đột nhiên trong đầu linh quang chợt lóe, xoay người vài bước lại chạy trở lại.
Đổ phân xong rồi, Liễu Thư đang phương tiện nên Allen sẽ chờ, cũng đợi một hồi lâu còn không thấy cô đi ra, lo lắng cô có chuyện gì nên đi qua kêu: "Tiểu Thư em đã khỏe không?" Không có đáp lời, điều này làm cho hắn càng lo lắng, vì thế lại kêu một tiếng, ngay tại khi hắn chuẩn bị không quan tâm xốc cửa lên trực tiếp đi vào, thì cửa mở ra, Liễu Thư cũng đi ra.
Bộ dạng Liễu Thư đi ra rất kỳ quái, một tay nắm cái mũi một tay kia cầm một khúc cây nhỏ, đưa về phía trước mà đi tới, Allen thấy thế cũng không hiểu, muốn đi tới nhưng mà mới vừa động thì chợt nghe phía trước hét lớn một tiếng: "Đừng tới đây."
Liễu Thư quát to một tiếng, giống như là nhịn không được mà ném đi khúc gỗ trong tay, chạy qua một bên nôn khan, Nàng chính là đặc biệt đang làm bậy mà .
Allen bị dọa nhảy dựng, nhưng càng làm cho hắn để ý là tình huống hiện tại của Liễu Thư, cũng mặc kệ vừa rồi cô quát bảo ngưng lại, chạy vài bước tới đỡ lấy hai vai của cô, lo lắng hỏi: "Em đây là làm sao vậy, khó chịu ở đâu, hay là ăn cái gì sao?" Theo hắn, bộ dạng Liễu Thư muốn nôn, cảm thấy chính là ăn nhầm đồ hỏng mà hư bụng.
Liễu Thư vốn đã muốn tốt hơn nhiều, sau khi nghe được câu này, sắc mặt thay đổi thoạt xanh thoạt trắng, nghĩ tới Ăn cái gì sắc mặt lại xanh mét một phen đẩy người ngu ngốc bên cạnh ra, ngồi xuống nôn. Lần này cũng không phải là nôn khan, mà thật sự phun sạch sẽ toàn bộ thức ăn giữa trưa.
Đợi thời điểm thật vất vả ngừng lại, Liễu Thư cũng đã mệt lã, thật sâu vì hành vi tìm chết của mình mà phỉ nhổ một phen, chỉ là... Allen cắn chặt răng trợn mắt nhìn, so với sắc mặt của cô còn kém hơn, trong lòng nhất thời phiên cái khinh bỉ. Lúc này không biết còn tưởng rằng phun là hắn đấy, nhưng, cũng biết làm thú nhân sợ, chỉ là thở dài: "Em không sao, chỉ là... ghê tởm mà thôi."
"Làm sao có thể?" Allen vẫn lo lắng, cũng không ghét bỏ Liễu Thư nôn ói, chỉ ôm cô: "Giữa trưa em cũng không..." Ăn cái gì mà?
Câu nói kế tiếp vừa chuẩn bị nói ra đã bị Liễu Thư chặn trở về, cái từ kia trong khoảng thời gian ngắn cô không nghĩ lại nghe lần thứ hai. Cô yên lặng liếc mắt nhìn địa phương vừa rồi mình ném khúc gỗ một cái, lôi kéo Allen nói: "Trước không nói cái này, đầu tiên chúng ta trở về đi, trở về lại nói với anh."
Ánh mắt Allen tốt, cũng liếc mắt nhìn sang địa phương Liễu Thư nhìn một cái, chẳng qua chỉ là nhìn thấy một khúc gỗ nhỏ, bên cạnh là... ừm, mấy con trùng trắng nhỏ? Đó là cái gì? Tuy rằng tò mò, nhưng giờ khắc này hắn thông minh không lại tiếp tục hỏi nữa, gật gật đầu nghe lời lôi kéo cô rời đi, cũng chưa quên gánh hai cái giỏ cùng đòn gánh trở về.
Vừa về tới nhà thì Liễu Thư nấu nước, trước tiên tắm rửa sạch sẽ một lần rồi nói sau. Allen khó hiểu, cho rằng cô vừa nôn ra mới như vậy, cũng không quản chỉ thành thành thật thật nấu nước. Sau khi tắm rửa xong Liễu Thư một thân nhẹ nhàng khoan khoái đi ra, tóc còn ẩm ướt, nhưng hiện tại đã không lạnh, lau một nửa thì vội vàng nói với Allen: "Em nghĩ được làm thế nào trị thương cho Sander, hiện tại chúng ta phải đi tìm Vu y thương lượng một chút."
Allen không biết vì sao đổ phân trở về thì nghĩ ra được biện pháp, nhưng cũng không ảnh hưởng hắn biết tầm quan trọng việc này, không nói hai lời trực tiếp hóa thành hình thú. Liễu Thư cũng không từ chối, co rút khóe miệng rồi sải chân bước lên, thú nhân quả nhiên là chuẩn bị cần thiết cho nhà lữ hành.
Lần này đi tìm Vu y có Allen thay đi bộ nên không cần chim Tiểu Hồng, đợi thời điểm bay đến giữa không trung, chim Tiểu Hồng không biết từ chỗ nào bay ra, nhìn hai người, à, không đúng là một người một thú, vui thích kêu to hai tiếng. Chờ khi bọn họ đồng loạt bay lên nhà gỗ, Vu y đã ra mở cửa nghênh đón bọn họ, có lẽ tiếng kêu của chim Tiểu Hồng không phải vì làm nũng với bọn họ, là vì báo tin mà thôi.
"Các con đây là?" Trong mắt Vu y có vẻ vui mừng, nhưng đồng thời do dự mà không xác định: "Ta chuẩn bị dược xong rồi, đang chuẩn bị đưa tới cho Sander dùng, các con tới là có biện pháp tốt sao?"
Liễu Thư vừa rơi xuống đất thì chạy vội tới, thấy Vu y hỏi như vậy, mím môi gật gật đầu: "Đúng vậy, nhưng mà cái biện pháp này chỉ có thể là một cách tạm thời như vậy, còn rốt cuộc có được hay không, con cũng không nắm chắc quá lớn."
"Có thì tốt rồi." Vu y vui vẻ không thôi: "Nói ra nhanh lên rốt cuộc là cái biện pháp gì, cần phải dùng dược gì, để ta đi chuẩn bị."
"Cái này ..." Nghĩ đến tác dụng cụ thể của biện pháp đó, Liễu Thư yên lặng mạnh mẽ đè ép cảm giác buồn nôn xuống, kiên trì nói: "Không cần thảo dược, chính là cần giòi bọ."
"Hả, giòi bọ... ưm, cái gì? Giòi bọ?" Trừng lớn mắt, Vu y trừng mắt với Liễu Thư, không phải là thứ mình vừa nghĩ tới chứ.
"Vâng." Cười gật đầu, đúng nha, chính là cái kia người nghĩ.
"Rốt cuộc thế nào là cái... cách dùng, nó có chỗ lợi gì?" Có chút gian nan nuốt nước miếng.
"Liệu pháp giòi bọ—— thực hủ."
Hết chương 69_Q2.
Truyện khác cùng thể loại
43 chương
10 chương
51 chương
45 chương
46 chương
24 chương
9 chương