Xuyên Đến Bộ Lạc Nguyên Thủy
Chương 163 : vết phồng
Editor: ChieuNinh_dd.lequydon
Giữa trưa trên đường trở về mấy giống cái sóng vai đi, thỉnh thoảng nói giỡn vài câu.
"Hí hí..." Cầm tay mình Kathy dẹt miệng: "Việc này làm mệt mỏi quá, tay của mình đều nổi vết phồng rộp."
Việc nhà nông xác thực mệt người, nhớ rõ năm đó thời điểm Liễu Thư giúp làm việc nhà nông trong nhà, trong lòng âm thầm nói, về sau lớn lên làm gì cũng không làm ruộng. Không phải xem thường, mà là thật sự rất mệt. Ngẫm lại mà xem, một khi khom lưng trồng mầm chính là khom thật nhiều giờ, là ai cũng cảm thấy chịu khổ cực.
"Chảy mồ hôi mới có thu hoạch đi, chờ khi cậu trồng lương thực gặt hái thu hoạch lớn rồi, cậu sẽ cảm thấy hiện tại hết thảy đều là đáng giá." Cũng không thèm để ý Kathy oán giận, ai cũng sẽ có, đi qua đi cầm lấy tay cô nàng, vừa thấy xác thực mọc hai cái bọng nước. Con hàng cũng ngốc, thế nhưng không biết châm vỡ ra, cứ như vậy mà mang vết phồng rộp làm việc, có thể không đau hoảng đi, cũng thiệt thòi cô nàng nhịn đến bây giờ mới rầm rì ra.
"Cậu cái đồ ngu ngốc."
Bị mắng ngu ngốc, Kathy càng tội nghiệp.
Kathy đáng thương hề hề nâng tay mình, bộ dáng đáng thương đó Liễu Thư nhìn mà thở dài, thật sự không đành lòng. Mắt thấy cũng đi đến cửa nhà, chào hỏi mấy người khác, rồi lôi kéo Kathy đi nhà mình, ngày hôm qua cô thoa dược còn có thừa, vừa vặn cho cô ấy dùng.
Vết phồng trên tay đương nhiên là phải châm vỡ trước, khi Liễu Thư lấy ra một cái châm nhọn, sáng loáng đi tới gần, Kathy không hiểu sao mà run lên, nhăn mặt nói: "Cậu, đừng giống như mình nghĩ nha..." Nói xong bước chân còn không dấu vết lui ra sau.
Hơi nhíu mày, xem cô ấy tự cho là không dấu vết, cô nổi ý xấu nhếch khóe miệng, thống khoái gật gật đầu: "Đúng vậy, vốn như cậu nghĩ." Giống như là thấy mình nói xác thực trọng điểm, sợ làm cô ấy sợ, Liễu Thư nhẹ giọng an ủi: "Yên tâm đi, mình sẽ nhẹ tay, rất nhanh, sẽ không qúa đau." Nếu trên khóe miệng của cô chẳng nhếch lên rõ ràng mà nói, tuyệt đối cũng có vẻ có thành ý.
"Mình, mình không cần châm, cứ như vậy là được." Thật sự là lòng có chút ưu tư, ôm tay rồi lui về sau, Kathy tỏ vẻ cô sợ đau. Cái gai nhọn như vậy, bình thường bị đâm trúng đều đau hoảng, bây giờ còn muốn lấy nó đến chọc vết phồng của mình, thì trong lòng khiếp đảm trước. Được rồi, tuy rằng như vậy là có chút không cốt khí, nhưng, cô cũng không phải thú nhân.
Mắt lạnh nhìn thái độ giống cái trước mắt không bạo lực thì không hợp tác, cô âm thầm biết có đứa nhỏ đầu gấu chính là thiếu nợ như vậy, cho nên Liễu Thư cũng lười vô nghĩa với cô nàng, đi nhanh tiến lên một phen bắt lấy tay cô ấy, rồi ra tay đâm xuống.
Liễu Thư hùng hổ ức hiếp lại đây, dọa Kathy sợ tới mức oa oa kêu loạn, tay chân cùng sử dụng muốn giãy dụa. Nhưng mà mới động một chút như vậy, trên đỉnh đầu liền truyền đến giọng nói của âm trầm Liễu Thư: "Lại nhúc nhích lung tung, kim cũng không có mắt, nếu không cẩn thận đâm trúng thì làm sao, hoặc là chui vào thịt trong không nhổ ra được, cũng chớ có trách mình."
Nghe xong lời này, Kathy lập tức bị dọa, không dám nhúc nhích mảy may, chỉ sợ động thì kim trong tay Liễu Thư thật sự như theo như lời cô nói mà đâm đi vào, nhất thời tội nghiệp nhìn cô: "Đừng, đừng nha, đừng xúc động, đó là tay của mình, không phải cái gì gì gì đó..."
Hai cô nháo như vậy, Alice vào cửa thì nhìn thấy, Liễu Thư dùng thân thể nho nhỏ của cô dùng sức đè nặng Kathy, rồi sau đó người thì lại lộ bộ dáng đáng thương hề hề, phí công mà vô lực giãy dụa. Nhìn hai người nháo thành một đoàn như vậy, một phương rõ ràng vẫn là bị ức hiếp, nhịn không được "Phốc xuy" một tiếng nở nụ cười. Dien%^%dan*^*le#*#quy^_^!don~ChieuNinh
"Không muốn bị chọc thành cái sàng, thì ngoan ngoãn." Liễu Thư mới mặc kệ Alice vây xem, tiếp tục cười lạnh nói.
Kathy không biết "Cái sàng" là cái gì, nhưng không ảnh hưởng cô nghe ra trong lời Liễu Thư nói, ác ý nồng đậm. Mắt nhìn thấy Alice đi tới, có lòng muốn cầu cứu, nhưng, nói còn chưa nói ra, thì thấy Alice hình như vô cùng bất đắc dĩ nhún nhún vai với cô, sau đó đi một bên đứng bất động, tư thế rõ ràng Ta là đến vây xem , cô nhìn mà muốn hộc máu.
"Được rồi, cậu châm đi, nhưng mà nhất định phải nhẹ chút." Mắt thấy cứu tinh duy nhất đều phản chiến, Kathy ngừng thấy sống không còn gì lưu luyến, nhân sinh đều hắc ám, liền mặc kệ, tùy ý Liễu Thư nhu ngược.
Tất nhiên là Liễu Thư không làm gì cô nàng, nhìn bộ dáng của cô nàng, ngược lại vừa bực mình vừa buồn cười, nhìn trái nhìn phải thấy cô nàng cũng thành thật, mặc kệ cầm lấy tay khác của cô nàng rồi thật lưu loát đâm hai cái vết phồng rộp.
Đau không, là có chút, dù sao hôm nay ma sát sau một lúc lâu, bọt nước đều bị mài sưng đỏ, còn thiếp tục như vậy cũng sẽ bị mài vỡ ra, nhưng mà dù sao cũng là bọt nước, châm một cái lỗ cho nước thả ra là được. Đợi sau khi xong việc thấy không gì hơn cái này, Kathy đứng thẳng thân mình nhìn xem bọt nước xẹp lép trong tay, lại liếc mắt nhìn Liễu Thư đang ôm ngực đứng thẳng liếc xéo cô một cái, xấu hổ gãi đầu, ưỡn mặt hì hì cười nói: "Vẫn là Tiểu Thư lợi hại, cũng không đau đâu."
Đối với trình độ da mặt dày có hiểu biết mới, Liễu Thư cũng mặc kệ cô nàng, chuyển hướng nói với Alice: "Mình thấy cậu hôm nay cũng không thoải mái, có phải cũng mài ra vết phồng hay không?"
Alice qua đây chính là nguyên nhân này, vốn trong lòng cũng rất đấu tranh, nhưng sau khi nhìn xong vật thí nghiệm phía trước, đã rất thản nhiên, cười gật gật đầu nói: "Đúng vậy, cậu châm giúp mình đi." Nói xong thì ngoan ngoãn đưa tay của mình lên, một chút cũng không cho Liễu Thư khó xử.
Cầm lấy tay Alice, như có như không mà quay đầu liếc mắt nhìn Kathy một cái, hơi hơi nâng khóe miệng, cầm kim nhọn đâm bọt nước.
Kathy thí nghiệm phẩm: "..." Ánh mắt trào phúng này cần rõ ràng như vậy hay không hả, thật quá đáng, ngã ~
Mặc kệ nội tâm Kathy gào thét thế nào, châm xong bọng nước, thoa xong thảo dược cho hai người, nói hạng mục công việc cần chú ý, Liễu Thư cũng không giữ hai người lại, tương đương vô tình ném người ra ngoài cửa rồi phải đi nấu cơm, làm việc nửa ngày thật sự rất đói, oa oa.
Cơm trưa chỉ nấu chút đơn giản, Liễu Thư nhìn sắc trời còn sớm, nấu nước rửa sạch, nằm trên giường chuẩn bị ngủ trưa, phải dưỡng tinh thần mới có thể làm việc được. Cho nên thanh thản ổn định ngủ hơn một giờ, mắt buồn ngủ mông lung rửa mặt một lần, đeo một lon nước khiêng cái cuốc đi xuống đất.
"Vì sao cậu lâu như vậy mới đến hả, nếu không đến mình sắp đi nhà cậu tìm cậu rồi." Mới đến trong đất, Kathy sớm đã tới rồi, hơn nữa làm một hồi công việc thì nhảy tới hỏi, vì sao trì hoãn lâu như vậy.
Liễu Thư cũng không che giấu, rất tự nhiên nói: "Mình ngủ trưa."
"Hả?" Chớp chớp mắt, Kathy cào cào đầu: "Còn có thể ngủ à?"
"Vì sao không thể ngủ?" Vòng qua Kathy, cầm nông cụ bắt đầu xới đất: "Lại không có ai quy định, dù sao chỉ mở nửa mẫu ruộng, chúng ta có rất nhiều thời gian, không vội, đừng lập tức để cho thân thể mệt muốn chết rồi mới là thật. Về sau cơm nước xong trước gột rửa ngủ trưa một chút, cũng đừng ngủ nhiều, chỉ hơn một giờ, mặc dù ngắn nhưng mà tinh thần lại đầy đủ."
"Ừ." Eva đi ngang qua gật gật đầu: "Tiểu Thư nói rất đúng, không nói thì không biết, hiện tại vừa nghĩ như vậy mình cảm thấy rất tốt, hơn nữa buổi chiều thật sự là làm cho người ta mệt rã rời, không bao nhiêu tinh thần." Buổi chiều cô sẽ không mang Lỗ Cách tới, tìm a sao nhàn rỗi hỗ trợ săn sóc một chút, cô cũng an tâm.
"Tốt lắm, từ mai chúng ta đều ngủ trưa như vậy trước."
Cái hoạt động ngủ trưa này, cứ như vậy bị mọi người lơ đãng làm thành thói quen nhỏ trong ngày thường, ừ, từ mai bắt đầu.
Hôm nay nhân số khai khẩn đất đai không ít, thú nhân trừ bỏ tất yếu phải săn bắn, và bảo vệ bộ lạc, toàn bộ đều ở đây. Đương nhiên đầu tiên bọn họ giúp nhà mình làm ra được trước, cho nên nhìn giống cái khác có thú nhân hỗ trợ khai khẩn, các cô cũng chỉ có thể đỏ mắt nhìn.
Giống cái có bạn lữ thú nhân mong thú nhân nhà mình mau trở lại, ái ân đằm thắm chói lọi này nhất định không thể bỏ qua, không có bạn lữ thì cũng yên lặng khẽ cắn môi, tìm bạn lữ hình như lửa sém lông mày nha. Còn những thú nhân độc thân thì từng người mạnh mẽ khí thế ngất trời làm việc, bọn họ đều không hẹn mà cùng vì một cái mục đích, triển lộ mình có khả năng ở trước mặt giống cái, như vậy dễ tìm vợ.
Vì thế cả khối thổ địa đều lộ ra một loại hài hòa không thể nói thành lời, làm cho tộc trưởng đến quan sát mọi người vừa lòng mà gật đầu, các tộc nhân đều thực có sức sống, bộ lạc cũng sẽ càng ngày càng hưng thịnh cường đại, cuộc sống bọn họ cũng sẽ càng ngày càng tốt.
Thời điểm sắp đến chạng vạng, các thú nhân ra ngoài đồng loạt trở về, ngày xưa bọn họ cũng muốn thể hiện mình cường đại một phen —— thể hiện ra bản thân săn thức ăn. Nhưng mà hôm nay, mỗi người ném con mồi chết thấu lên trên đất trống xong thì đồng loạt chạy như bay tới chỗ khai khẩn đất hoang.
"Là bọn họ đã trở lại." Nghe được tiếng hổ gầm đầu tiên, Eva liền dừng động tác trong tay, khóe miệng mỉm cười nhìn về phía thiên không.
"Hôm nay trở về rất sớm nhỉ?" Kathy nói thầm, chợt cười rộ lên: "Xem ra là muốn trở về sớm một chút xem chúng ta khai khẩn thế nào đây?" Nói xong nhìn nhìn ngó ngó thành quả lao động của mình hôm nay, cảm thấy vẫn rất là vừa lòng. Dien%^%dan*^*le#*#quy^_^!don~ChieuNinh
Giữa bầu trời xuất hiện thú ảnh quen thuộc, Liễu Thư ngửa đầu nhìn, khóe miệng câu lên sau đó nâng tay phất phất. Bóng dáng chân trời đó giống như nhìn đến nơi đây không động tác thừa, tốc độ phi hành mạnh mẽ nhanh hơn, gần như là trong nháy mắt công phu, cũng đã đến trước mắt, có thể thấy được trình độ nóng vội. Chung quanh hoặc nhiều hoặc ít truyền đến tiếng cười mang theo thiện ý, Liễu Thư cũng không thèm để ý, vài bước đi đến bên cạnh cái giỏ mình mang theo, lấy ra bình nước bên trong, mới đứng lên thì thú nhân đã hạ xuống hơn nữa lấy hình người đi đến gần.
"Tiểu Thư." Tuy rằng mỗi ngày đều gặp, nhưng mà thú nhân vẫn cảm thấy thời gian ở chung cùng bạn lữ thật sự là rất ngắn ngủi.
"Đã trở lại, mệt mỏi đi, trước uống miếng nước." Nước trong bình đều là nước sôi để nguội, uống như vậy mới sẽ không bị tiêu chảy.
Tiếp nhận bình nước, Allen ngửa đầu uống mấy ngụm to còn dư một ít, may mắn hắn nhớ tới Liễu Thư nên vẫn không uống hết. Tư thế mạnh mẽ ngừng lại, lau nước dính trên khóe miệng rồi đưa bình qua.
Biết ý tưởng của hắn, trong lòng ấm áp dễ chịu, Liễu Thư còn bĩu môi: "Còn thừa chút ấy làm gì, đều uống hết đi, em không khát hơn nữa lập tức thì cũng phải trở về."
Allen cũng không nghe cô, ôm bình kề sát lại, cũng không uống nước này, cứ một cứng rắn đưa cho cô. Bất đắc dĩ, Liễu Thư chỉ có thể lấy lại rồi uống, đồ ngốc này.
Bên này Allen đi tới, địa phương khác cũng giống như nơi này, các thú nhân săn bắn trở về, chuyện thứ nhất chính là đi đến chỡ đất này tìm đến bạn lữ hoặc là thân nhân nhà mình. Liễu Thư lần lượt thấy Oman Abby Ngải Đạt đều đáp xuống, hơn nữa bộ dáng mỗi người đều ghé vào trước bạn lữ nhà mình cọ cọ.
"Allen cũng có nước uống, của ah đâu." Tức giận nhìn Allen ngửa đầu rót nước, Abby đỏ mắt kêu lên.
"Khụ khụ..." Kathy có điểm xấu hổ, cô có thể nói nước mình mang đều uống hết sao, nhưng mà nhìn bộ dạng Abby ủy khuất, mình lại không quá nhẫn tâm, chu miệng lấy ra một trái cây từ trong lòng ra: "Không có nước, chỉ có trái cây, thích ăn hay không." Không ăn thì thôi, hừ.
Vừa rồi vẻ mặt Abby còn không tốt, mặt đen lại, nhìn đến trái cây, nháy mắt hóa thành khuyển. Nếu như hiện tại cái đuôi còn ở phía sau mà nói, cũng đã đung đưa rồi. Một phen đoạt lấy trái cây hồng hồng, trực tiếp ồn ào: "Ai nói không cần, anh cần, ha ha, có phải em đặc biệt để dành cho anh hay không?"
Liếc mắt thú nhân cười ngây ngô, tai Kathy lặng lẽ đỏ lên, cô mới sẽ không thừa nhận mình vừa ra đến trước cửa thì nhớ tới hàng này, mới cố ý đặc biệt cất một trái cây ở trên người đâu.
"Cười cái rắm, em mệt chết, còn không đi làm việc đi."
"Ừ ừ, lúc này đi." Nhìn trên tay bạn lữ quấn da thú, sờ sờ, hơn nữa xốc lên nhìn xem, thấy là châm bọt nước mới thở ra, nhưng vẫn có chút đau lòng, cầm lấy nông cụ không nói hai lời liền bắt đầu làm việc, còn cẩn thận dặn dò: "Anh đến làm, em cứ nghỉ ngơi đi."
"Em cũng nghỉ ngơi, còn lại để anh." Allen nâng Liễu Thư đến một bên ngồi xuống, còn mình thì cầm nông cụ làm việc.
Liễu Thư không có ngăn cản, cứ như vậy ở bên cạnh nhìn hắn, nắng chiều chói chang, giờ này khắc này cô cảm thấy lại càng hạnh phúc.
Rất nhanh chỗ cô ngồi nhiều thêm ba người, Eva Alice Kathy, không thiếu người nào, mà đồng thời thú nhân nhà các cô đang làm việc ở dưới ruộng đất. Bốn người nhìn nhau cười, sau đó quay đầu nhìn người nhà mình, lại cũng không nói gì.
Hết chương 67_Q2.
Truyện khác cùng thể loại
43 chương
10 chương
51 chương
45 chương
46 chương
24 chương
9 chương