Editor: ChieuNinh_dd.lequydon Hai hôm sau tộc trưởng lại tìm tới Liễu Thư và Allen, thời điểm khi nhìn thấy tộc trưởng Vu y đều tới thì cô biết chuyện đã thành. Kỳ thực cất nhà ở tuy nói không khó, nhưng mà hiện tại nhân thủ bộ lạc chính là mấu chốt, chẳng những có nhân viên phải đi săn bắn, còn có thu thập, phân công xong mà nói thật sự không bao nhiêu. "Ta và Vu y đã thương lượng, quyết định trước thử cất một căn nhà, đợi nhìn hiệu quả, mới tập trung nhân thủ, nếu không, nếu không được thì đều uổng công bận rộn." Đây là kết quả sau khi luôn mãi cân nhắc, như vậy không thể tốt hơn, nhân thủ cũng sẽ không lãng phí, cũng có thể xem trước thế nào. Đối với câu trả lời này, mặc dù có chút thất vọng, nhưng mà vừa nghĩ lại một chút thì Liễu Thư vui vẻ, tộc trưởng cũng đồng ý, đến lúc đó nếu căn nhà đầu tiên rất tốt mà nói tự nhiên tất cả mọi người đều muốn, vì thế vội vàng nói: "Tộc trưởng cân nhắc như vậy không thể tốt hơn, con tin tưởng mọi người nhất định sẽ thích cất nhà ở." Tộc trưởng cười gật gật đầu, sau đó nói: "Tiểu Thư, con thích như vậy, hơn nữa này nhà ở cũng là con đề xuất, không bằng căn nhà đầu tiên sẽ cho con, thế nào?" "Thật sự sao?" Liễu Thư cao hứng trên mặt đều sắp cười ra một đóa hoa, nhưng mà lập tức sửa sang lại biểu tình trên mặt một chút: "Cái này... Không tốt lắm đâu, lần trước giường đất cũng là nhà con đầu tiên, không bằng cái này đổi cho những người khác đi." Cô vẫn có chút ngượng ngùng. "Không có việc gì, cái này vốn chính là thử xem, có lẽ cất xong thì khó coi đấy, đến lúc đó thì con mệt." Đối với Liễu Thư cự tuyệt, tộc trưởng khoát tay: "Những thứ đó đều là con mang tới đây, vốn là con nên được, con vì bộ lạc làm ra cống hiến đáng giá như thế." Thú nhân là thuần phác nhất, cảm kích người khác vĩnh viễn khắc trong tâm khảm. "Đúng, tộc trưởng nói đúng, cứ như vậy đi, chúng ta sẽ đưa vài nhân thủ đến cất nhà, con ấy chỉ để ý hỗ trợ chỉ huy là tốt rồi, còn lại thì đều giao cho chúng ta là được." Vu y vẻ mặt ý cười nói. Nếu mọi người thịnh tình không thể chối từ, như vậy Liễu Thư cũng không làm kiêu nữa, suy tư một lát rồi điều chỉnh sắc mặt, gật đầu nói: "Được, cứ như vậy, hiện tại con đi về xem, nhà của con sẽ cất ở địa phương nào." "Cất nhà ở cần cọc gỗ tảng đá bùn lầy, cọc gỗ phòng ở cần cái đinh, cái này rất phiền toái, chúng ta cất nhà đá, cần bao lớn đây, lớn một chút cũng tốt, như vậy không gian cũng lớn, ánh sáng cũng tốt." Sau khi trở về, thì Liễu Thư luôn nói quy hoạch của mình ở bên tai Allen. Một khi nói là không ngừng, cũng không ngại mệt, mà Allen thì lại là vẻ mặt dịu dàng nhìn cô, thường xuyên gật đầu phụ họa một chút, hoàn toàn là bộ dáng trung khuyển, nói cái gì là cái đó, một chút cũng không phản bác. "Allen, anh nói nhà của chúng ta cất ở đâu thì tốt?" Kỳ thực đất trống trong bộ lạc rất lớn, ý tưởng của Liễu Thư là không muốn cách sơn động hiện tại quá xa. Dù sao vườn rau của cô đều ở đây, ở cách xa cô cũng không chăm sóc được, vẫn là cách gần một chút. Hơn nữa cô còn muốn nguồn nước, ở đây có thể rửa sạch đồ cũng thuận tiện hơn. "Em muốn cất làm sao?" Allen một chút ý kiến cũng không có, hơn nữa ở thời điểm nghe Liễu Thư nói "nhà của chúng ta", thì tươi cười trên mặt cũng khỏi phải nói có bao nhiêu choáng váng, dáng vẻ em toàn quyền làm chủ, tôi sao cũng được. Quả thật Liễu Thư nhìn vừa bực mình vừa buồn cười, liếc trắng mắt cũng không thèm nói với con hàng này, còn không bằng tự mình cho rồi. "Là thế này đi, cách gần nước, cách cũng gần sơn động, rất tốt." Cuối cùng Liễu Thư lựa chọn địa phương cách sơn động chỉ có mấy chục thước xa. Chọn nơi này có mấy cái nguyên nhân, một phần trong đó là con sông trong bộ lạc chảy xuôi qua đây, hình thành một dòng suối nhỏ, ở gần dòng suối thì tẩy rửa đồ cũng tiện hơn rất nhiều, mà còn cách sơn động không xa. Cô luyến tiếc nhà ở thời gian dài như vậy, còn có chuồng thú và vườn rau cô vất vả dựng lên. Ấn theo ý tưởng của cô, một khi nhà cất xong, sơn động bên này thì giống như hậu viện, nghĩ như vậy thì có bao nhiêu là tốt đẹp. Muốn cất nhà ở, Liễu Thư liền hướng tộc trưởng xin phép tạm thời không đi thu thập, cái này tự nhiên là được đồng ý. Chuyện cất nhà chỉ có Liễu Thư hiểu được, cô không có mặt thì cái gì cũng làm không được. Đồng thời tộc trưởng cũng phân phối người đến, tổng cộng có mấy thú nhân, những người này tính toán cũng đủ rồi, tộc trưởng cũng hào phóng. Lần này nhân thủ cất nhà không giống như xây giường đất là Liễu Thư phụ trách thức ăn. Dù sao nhiều người như vậy, thức ăn đều để cho một mình Allen làm thật sự là không đủ sức. Huống chi đây là chuyện lớn của bộ lạc, tộc trưởng liền vung tay quy định xuống sẽ do những người khác chia đều gánh vác, không ai có ý kiến, đều hưng trí bừng bừng muốn xem lần này cất nhà xong thì sẽ có tác dụng tốt thế nào. ChieuNinh~dien~dan~lequydonD^d^l^q^d "Thật sự muốn cất nhà, mình muốn nói với tộc trưởng mình cũng cần." Từ ngày ấy sau khi nghe Liễu Thư nói quy hoạch nhà cửa, Kathy thực sự hướng tới, nhất là trong nhà có thể phân ra vài căn phòng nhỏ, có thể cho đám ấu tể ở, thì lòng vẫn luôn thấy ngứa ngáy. Mai này cục cưng của cô và Abby có thể có gian phòng của riêng mình, bọn họ có căn phòng lớn. Loại ý tưởng này không khỏi khiến cho cô nàng khí thế ngất trời, trong lòng mạnh mẽ kích động, làm cho Liễu Thư cũng xấu hổ, cô cũng không có hưng phấn thành như vậy có được không. "Trước đợi chút rồi nói sau, nếu căn nhà này cất thành công mà nói, tộc trưởng mới có thể để cho mọi người đều xây cất, hiện tại chỉ thử xem thôi, đừng kích động như vậy." Nói là nói như vậy, nhưng trong lòng Liễu Thư đã quyết định là căn nhà này không được cũng phải được, mà ý tưởng của Kathy đối với Liễu Thư có loại sùng bái mù quáng thì không hiểu sao có chút trùng hợp, 囧! Nhân thủ, sân bãi đều đầy đủ, tiếp theo chính là tài liệu cất nhà, đây đều là có sẵn. Liễu Thư tách ra một nửa nhân thủ, một nửa người đến phía sau núi khai thác đá, một nửa khác đi trong rừng chặt cây. Chuẩn bị tài liệu xong, mà bản thân Liễu Thư thì ở tại chỗ vẽ đường nền, và thiết kế căn nhà. Cô không học qua lớp thiết kế nhà cửa chuyên nghiệp, chỉ có thể dùng than củi vẽ ra bản vẽ mặt phẳng trên da thú. Liễu Thư khoanh tròn sân bãi rất lớn, nhìn ra có khoảng hai trăm mét vuông. Ở trong kế hoạch, Liễu Thư muốn tính là một gian nhà có ba phòng ngủ một phòng khách phòng bếp khác. Hơn nữa thú nhân hình thể lớn, phòng ở cũng phải làm lớn một chút, trước cứ như vậy, nếu như về sau lại dựng lại là được. Thú nhân tốc độ rất nhanh, bên kia chặt cây đã chồng chất không ít cây tròn thẳng, chạc cây đều được loại bỏ. Liễu Thư phải làm là căn nhà đá, cọc gỗ cũng dùng không bao nhiêu, nhiều như vậy cũng đủ rồi. Nhân thủ còn lại lại chia làm hai phần, vài người bắt đầu đi tham gia khai thác đá, tảng đá phía sau núi còn nhiều mà, thú nhân khai thác đá không cố sức chút nào, duy nhất chính là muốn gọt tảng đá làm cho bằng phẳng. Cũng may mà các thú nhân nanh vuốt lợi hại, nếu không vẫn thật sự là vấn đề nan giải đây. Người còn lại, thì bắt đầu đào nền, đào nền là muốn đào đất, cô vốn định dùng tảng đá làm vài cái cuốc, nhưng mà khi nhìn thấy mấy thú nhân đó một đám hóa thân thành thú, cùng sử dụng bốn móng vuốt đào đất rồi, thì yên lặng nuốt lời này trở về. Quên đi, thú nhân quả nhiên là vật phẩm cần thiết cho mọi nhà. Tộc trưởng phân cho nhiều nhân thủ xây nhà như vậy, nhưng mà không thiếu có rất nhiều người đi tới hỗ trợ. Đây là xây nhà, căn nhà đầu tiên, sự kiện trọng đại trong bộ lạc tuyệt đối là sẽ được ghi vào lịch sử bộ lạc. Hơn nữa người khác ngóng đợi cũng hy vọng căn nhà này có thể xây tốt. Vì thế các thú nhân săn bắn trở về sẽ có đôi ba người tiến lên hỗ trợ, nhóm giống cái thì sẽ đến hỗ trợ nấu cơm. Hết thảy đều làm cho Liễu Thư cảm động không thôi, giảm bớt áp lực của cô thật nhiều. Ở trong này, một ít đứa nhỏ choai choai của bộ lạc cũng sẽ tới đây, tiểu hài tử nên Liễu Thư sẽ không để cho bọn nó làm cái gì. Nhưng mà chú Buck mang theo một đám thú nhân cô đơn tuổi già tàn tật tới đây làm cho cô bất ngờ, đó là tình huống gì. "Chú Buck, ngài đây là?" Phụ thân của Carl, chú Buck vốn là Dực Báo tộc, bởi vì cánh tay trật khớp không có được trị liệu kịp lúc vẫn chậm trễ nhiều năm như vậy. Làm thú nhân tàn tật nhiều năm, vẫn là Liễu Thư tốt nhất chữa trị tốt, loại tình cảm cảm kích của Buck đối với Liễu Thư cũng không thể nào nói nên lời. "Tiểu Thư à, tộc trưởng nói con chuẩn bị cất nhà ở, tuy rằng chú không biết cất nhà ở, nhưng mà cũng biết nhân thủ không đủ, cho nên chúng ta tới rồi." Nói xong chú Buck cười ha ha, chỉ chỉ một ít người ở phía sau: "Những người đó đều là thú nhân vì bị thương mà tàn tật." Nói tới cái này chú Buck thở dài một tiếng, hắn làm người tàn tật nên chua xót trong đó ai có thể biết. "Tuy rằng chúng ta không săn bắn được, nhưng đủ khả năng làm chút chuyện cho bộ lạc, ví dụ như cất nhà thì tuyệt đối có thể. Tiểu Thư, con cũng đừng ghét bỏ, tộc trưởng nói lo cơm, con cứ yên tâm đi." Từ lúc cánh tay khỏe lại, cảm xúc của chú Buck cũng sáng sủa rất nhiều, trước kia chân không ra khỏi cửa, hiện tại đã có thể đi bộ chung quanh. Chỉ là cánh tay vì bị trì hoãn nên vẫn lưu lại di chứng, săn bắn mà nói thì đã lực bất tòng tâm. May mà con trai Carl lớn lên, hắn cũng yên tâm, ở lại trong bộ lạc, thường xuyên làm chút chuyện cần hỗ trợ cho mọi người, mọi người đều nhất trí khen ngợi. Nhìn các thú nhân hoặc là độc tay tàn chân, lòng Liễu Thư chua xót. Ở trong mắt bọn họ cô nhìn thấy một loại ánh mắt chờ đợi, cô biết những thú nhân này sống thật không tốt, chẳng những là trên cuộc sống, quan trọng nhất là tinh thần. Từ thú nhân tùy ý biến thành như thế, mới là đả kích tàn khốc nhất, cùng với nói bọn họ hy vọng khỏi hẳn, còn không bằng nói bọn họ muốn được tán thành. "Chú Buck, mọi người có thể đến con cao hứng còn không kịp đâu, nhân thủ thật sự là không đủ mà con thì tới lúc gấp rút, các chú đến đây thì con thoải mái hơn." Nhoẻn miệng cười, Liễu Thư nhiệt tình mời tất cả mọi người đi theo, kỳ thực cô cũng từng nghĩ tới mấy thú nhân này, nhưng mà đều là người tàn tật, cô cũng ngượng ngùng, hiện tại đến đây thì rất tốt. Phía sau núi khai thác đá đã rất nhiều, nhưng làm sao chuyển trở về thì là một chuyện, không thể để cho các thú nhân vác từng khối từng khối trở về. Vì thế Liễu Thư liền dẫn theo nhóm chú Buck cùng nhau bện giỏ mây, dùng giỏ mây để đựng tảng đá không thể tốt hơn, cái đề nghị này tự nhiên là được tán thành. Mà các chú thú nhân được để cho bện giỏ thì mỗi người cũng hưng trí bừng bừng, ngay từ đầu Liễu Thư còn có thể dạy chỉ điểm, sau đó nhìn ngón tay bọn họ tung bay, thì yên lặng lui đi trở về, ghét nhất cái gì mà trò giỏi hơn thầy mà hậu sinh khả uý. ChieuNinh~dien~dan~lequydonD^d^l^q^d Bện giỏ mây xong thì từng giỏ đá đã được vận chuyển trở lại, nền cũng đào xong rồi, kế tiếp chính là bùn lầy, không có xi măng thì bùn nhão là đồ dùng tốt nhất. Phải nói Liễu Thư quả nhiên là vận khí tốt, bùn đất trong bộ lạc đều không phải là đất thuần, còn có chứa hạt cát. Hỏi Vu y một chút mới biết được, nơi này ban đầu đều là núi, sau đó mới hình thành bộ lạc, cho nên có cát đá sẽ không kỳ quái. Xây nhà ở có bùn lầy có cát đá mới càng dính, thì nhà càng rắn chắc, cái này toàn bộ được giải quyết, cô hết sức vui vẻ mỹ mãn, trực tiếp hô lên vận khí phá đỉnh rồi. Cho nên đều chuẩn bị sắp xếp, phía dưới chính là đổ xà nhà, Liễu Thư phân chia tính toán xong thì làm ba phòng một sảnh, vẽ một gian trống rỗng ở một bên tính làm phòng bếp. Cô tự cảm thấy mình còn chưa tới tình trạng cật hóa, nhưng dân dĩ thực vi thiên, Liễu Thư vẫn là rất coi trọng phòng bếp, không gian cũng không nhỏ, tuyệt đối có thể thi triển hết toàn bộ thân thủ. Nghĩ đến về sau có phòng bếp, thì đều làm ra hết dụng cụ phòng bếp khác, tránh cho lãng phí. Hết thảy đều ở trong kế hoạch, nhìn căn nhà của mình biến hóa từng ngày, tâm tình Liễu Thư cũng khỏi phải nói có bao nhiêu kích động. Mỗi ngày đều đã dính lấy Allen mặc sức tưởng tượng nói hết tương lai, một khi đã nói đến thì sẽ không cách nào thu thập. Nhưng Allen sủng cô không biên giới mỗi lần đều vẫn thật sự nghe, thường xuyên nói ra ý tưởng quan điểm của mình. "Tiểu Thư..." "Hả...?" Cô cũng không ngẩng đầu lên, cô đang may da thú, mùa xuân đến, quần áo đều phải thay đổi. "Sau khi cất nhà xong thì chúng ta khế ước được không?" Nổi lên dũng khí, rốt cục thì Allen nói ra ý tưởng trong cảm nhận mình chờ đợi, sau đó thì ngóng trông nhìn chằm chằm Liễu Thư, muốn biết giống cái của mình rốt cuộc là ý tưởng gì, không hề chớp mắt nhìn, chỉ sợ bỏ qua cái gì đó. Liễu Thư rất bình tĩnh, ngẩng đầu nhìn Allen vẻ mặt bộ dáng khẩn trương, trong lòng khó chịu một trận, sau đó đầu óc trống rỗng. Thời điểm đó ý tưởng gì cũng không có, chỉ có cặp thú đồng hơi hơi phiếm đỏ của thú nhân, cô chỉ nghe thấy mình nói như vậy. "Được, xây nhà xong, cũng chuẩn bị cho tốt, chờ thời điểm chúng ta chuyển nhà mới thì khế ước." Sau đó chính là Allen kích động không thôi, duỗi dài cánh tay ra ôm cô vào trong ngực, hắn dùng cằm kiên nghị không ngừng cọ đỉnh đầu Liễu Thư, trong miệng thì thào: "Ừ ừ, đều nghe lời em." Thú nhân nói những lời này cô không biết đã nghe bao nhiêu lần, nhưng mà lần này làm cho lòng cô đặc biệt chua xót. Bởi vì kháng cự của cô, làm cho hắn bị ủy khuất, tên ngốc này, cũng không biết nói chút yêu cầu sao? Không biết vẫn như vậy thì cô một thuần nhân loại là sẽ bị làm hư sao, cô cũng không phải người nguyên thủy, nhân loại là ích kỷ. Hết chương 32_Q2.