Editor: ChieuNinh_dd.lequydon Liễu Thư cũng không giải thích, tay chân lưu loát đứng lên, liền xoay người chạy ra bên ngoài sơn động, chỉ để lại một câu: "Đợi tôi một chút." Mọi người khó hiểu, còn đang ngây người, vẫn là Vu y có vẻ bình tĩnh: "Alice lại đi hầm chút canh thịt bưng lại đây." Hiện tại cũng không thể để cho Eva thoát lực. Bên này Vu y lên tiếng, từng người đều tự động đứng lên, Kathy ngồi xổm ở bên cạnh Eva tận lực an ủi động viên cô, để cho cô lại kiên trì một hồi. "Kathy, mình đau quá, hu hu... Oman." Eva nghĩ nghĩ thì bi ai trong lòng, bên mình đã thống khổ sinh đứa nhỏ, bạn lữ còn không ở bên cạnh, hơn nữa còn phải đi đọ sức sinh tử. Ngay cả bên cạnh có nhiều người quan tâm như vậy, nhưng thế này làm sao có thể so sánh được, càng nghĩ càng ủy khuất không thôi. "Ừ ừ, đúng đúng đúng, vì Oman cậu cũng phải tiếp tục kiên trì, hừng đông Oman sẽ trở lại, đến lúc đó là có thể nhìn thấy cậu và tiểu ấu tể." Kathy vuốt mồ hôi một cái ra sức nói. Vu y còn đang thử xem có thể thả chân đứa nhỏ trở lại hay không, nhưng mà thế nào cũng không thành công, giống như ấu tể tiểu thú nhân trong bụng cảm thấy một cái chân đi ra rồi, đợi không kịp nữa, ngược lại chân nhỏ càng lòi ra. Bà gấp đến độ cả đầu đầy mồ hôi, như vậy làm sao mà sinh đây, là một giống cái còn có thể nhìn xem, nhưng mà tiểu thú nhân quá lớn, căn bản không được. "Đến đây đến đây." Liễu Thư thở hổn hển chạy vào, cũng không quản những người khác, lập tức đi đến bên cạnh Vu y, ở trên tay cô còn cầm một nhánh cây gai. "Tiểu Thư, con đây là..." Vu y chỉ vào nhánh gai không biết nên nói cái gì, đây là muốn làm gì vậy. Liễu Thư không vội giải thích, đã đứng lên đi qua nhổ xuống cây gai, sau đó thì trực tiếp đâm một cái đến chân nhỏ vươn ra, ánh mắt cũng không chớp. Vu y đầu tiên là cả kinh, tiếp theo đúng là giận dữ, muốn ngăn trở nhưng mà Liễu Thư động tác quá nhanh, đã là không thể, nhất thời giận dữ: "Tiểu Thư, con làm gì?" "A, chân, chân đi vào..." Alice bưng canh thịt tới đang đi ngang qua, vừa vặn trông thấy một màn này, nhưng khiến cho cô kinh ngạc cũng là toàn bộ cái chân nhỏ đỏ rực bị Liễu Thư châm một cái thì lui trở về, lập tức cả kinh thiếu chút nữa làm đổ cả canh thịt, may mắn kịp lúc ổn định lại. "Cái gì?" Vu y quay đầu vừa thấy, chân của tiểu ấu tể quả thực đi vào, nhất thời đã biết dụng ý vừa rồi của Liễu Thư, sau đó chính là xấu hổ ngượng ngùng, vừa rồi bà còn mắng Tiểu Thư nữa. "Vu y mau chỉnh lại thai vị đi." Liễu Thư không để ý mấy thứ này, hiện tại cô chỉ hy vọng Eva có thể thuận thuận lợi lợi sinh đứa nhỏ ra, cái này là vạn sự êm đẹp rồi. "À à, được, được." Cũng biết hiện tại là lúc đặc biệt, Vu y buông việc này, vội vàng động thủ nâng thai vị, hai a sao khác cũng tới đây hỗ trợ, mà Eva kêu đau lại vặn vẹo cả người. Sợ Eva bị đau quá sẽ làm bị mình thương, Liễu Thư cuốn khối da thú nhét vào trong miệng của cô, dặn dò: "Cắn, đừng cắn bị thương chính mình." Kế tiếp Liễu Thư Alice và Kathy đều không thể giúp được cái gì, chỉ ở một bên quan sát, thuận tiện bưng nước chuyển đồ, trấn an Eva. Ước chừng qua hơn mười một mười hai phút, giọng hưng phấn của Vu y truyền đến: "Thai vị đúng rồi, có thể trông thấy đầu đứa nhỏ." Những lời này giống như là cho Eva thêm khí lực, nếu không đổ mấy bát canh thịt, cô đã sớm thoát lực, cho dù là như thế thì nhìn cô cả mặt mồ hôi. Ngay cả tiếng kêu cũng sắp không thể nghe thấy, bộ dạng cũng kiên trì không được bao lâu, nghe lời nói này thì nhất thời không biết khí lực từ đâu ra, mạnh mẽ dùng sức một cái. Diendanlequydon~ChieuNinh "Tốt tốt tốt, cứ như vậy, dùng nhiều lực đứa nhỏ sẽ đi ra rất nhanh." Vu y tiếp động viên cho Eva cố lên, động tác trên tay nghiêm túc từng chút. Mấy người Liễu Thư khẩn trương không thôi, ánh mắt cũng không chớp một cái. "A..." Sau một tiếng kêu đau vang dậy, trong sơn động vang lên tiếng khóc lớn chờ đợi đã lâu. "Oa oa oa..." Ép buộc lâu như vậy mới sinh ra được đứa nhỏ, vừa tiếp xúc với không khí giống như cảm giác không thoải mái bằng cơ thể mẹ, nhất thời mở cái miệng nhỏ nhắn ra khóc phải nói là rung động đến tâm can. "Ha ha ha, sinh sinh rồi, tiểu thú nhân, là một tiểu thú nhân." Trong bộ lạc mỗi một ấu tể sinh ra đều là một sinh mệnh nối tiếp, mà mỗi khi đỡ đẻ đứa nhỏ đến trên đời này Vu y ôm hôn mang theo phấn chấn đều đã không lời nào có thể diễn tả được. Rốt cuộc thì đứa nhỏ cũng sinh ra, mẹ con bình an, mọi người đều thở ra một hơi thật mạnh, lại bắt đầu bận rộn. Vu y cầm da thú lau vết bẩn cho ấu tể tiểu thú nhân mới ra lò, Liễu Thư dẫn theo Kathy Alice làm sơ thu dọn cho Eva. Đợi hết thảy bình tĩnh lại, hai a sao hỗ trợ cũng mệt mỏi một đêm đều trở về nghỉ ngơi, người bên ngoài biết sinh xong rồi, thấy không có việc gì cũng dần dần tản ra. Trong sơn động trừ bỏ Eva nằm ở trên giường mê man thì chỉ còn lại bốn người Liễu Thư, ừm, còn có một tiểu bao tử (tiểu bao tử: bánh bao nhỏ, bọc nhỏ, bảo bảo, bảo bối… là những từ ngữ thương yêu dành cho trẻ nhỏ). "Thật xấu." Kathy bới cái bọc quấn tiểu thú nhân đã được tẩy sạch ở bên cạnh nhìn, sau khi xem xong phát biểu cảm khái: "Eva tỉnh nhất định sẽ rất thương tâm, tiểu thú nhân nhà cậu ấy thật xấu." Vu y nghe vậy vừa bực mình vừa buồn cười, rửa sạch xong rảnh tay lại đây gõ trán Kathy một cái, cười nói: "Xấu cái gì mà xấu hả, tiểu ấu tể sinh ra đều như vậy, chờ thêm vài ngày lớn lên thì trở nên trắng trẻo mập mạp, đáng yêu không thôi, con thì có biết cái gì nha." Kathy ngượng ngùng sờ sờ chỗ bị gõ không nói gì, tiếp tục ngồi quan sát tiểu bao tử. Thần kinh khẩn trương một khi buông lỏng xuống thì trở nên mệt mỏi, cả đêm vừa lo lắng cho các thú nhân lại sinh đứa nhỏ, cũng bận rộn xoay quanh, hiện tại Liễu Thư an vị ở bên đống lửa bắt đầu ngủ gà ngủ gật. "Muốn ngủ thì trở về ngủ, ở đây cẩn thận bị cảm lạnh." Vu y đi tới, phủ thêm một tấm da thú cho Liễu Thư, ấm giọng nói. "Ưm, Vu y..." Buồn ngủ mông lung mắt thấy là Vu y thì mở ra, khi nói chuyện trong giọng có nồng đậm ủ rũ. "Hôm nay ít nhiều có con." Nói lên chuyện hôm nay, Vu y còn có chút ngượng ngùng: "Ta rất lỗ mãng." "Vu y ngài đừng nói như vậy, con nhất thời không có giải thích rõ ràng, ngài lo lắng cũng là đúng thôi." Liễu Thư cũng không ngại, đây cũng là chuyện thường tình con người mà thôi. "Ài." Khe khẽ thở dài, Vu y quay đầu nhìn về phương hướng phía cửa sơn động, hồi lâu sau lại từ từ thở dài: "Không biết bọn họ thế nào rồi?" "Nhất định không có việc gì." Liễu Thư mím khóe môi nói. "Ừm." Không biết lời này là đáp lời Liễu Thư hay là nhận định các thú nhân. —— Lúc bình minh, các thú nhân tụ lại cùng một chỗ. "Thế nào rồi?" Tộc trưởng bắt đầu tổng kết kết quả chiến đấu. Các thú nhân bắt đầu hưng phấn nhất nhất báo cáo tình huống của mình bên kia, sự thật chứng minh thành quả chiến đấu rất là không tệ. "Tộc trưởng cạm bẫy này dùng rất tốt, một đám sói ngốc ngốc hồ hồ lủi vào bên trong." Có thú nhân hưng phấn cười ha ha nước miếng bay tứ tung. Tộc trưởng mỉm cười gật đầu, nhìn quanh bốn phía, trầm giọng nói: "Có ai bị thương không?" Phách Nhĩ tiến lên từng bước: "A ba, bả vai Lí Đạt bị cắt bị thương, miệng vết thương có chút lớn, hiện tại xử lý đơn giản, nhưng con cảm thấy nên nhanh chóng đưa anh ấy về bộ lạc đi." "Không cần, tôi có thể chống đỡ." Lí Đạt là thú nhân lần trước được một chén canh gừng mà vô cùng cao hứng chạy về cho bạn lữ uống. "Không cần cậy mạnh." Tộc trưởng cũng là uy nghiêm không cho phép phản bác: "Đưa hắn trở về." Dien*dan*le*quy*don Chieu#^#Ninh Lí Đạt còn muốn nói cái gì, nhưng mà một khi khẽ động thì miệng vết thương trên vai xé rách đau đớn làm cho hắn thở hổn hển hít từng hơi khí lạnh, nói cũng nói không được đầy đủ. "Thương thế của anh ở trên vai, đối với chi trước cũng có tổn hại, nếu còn khăng khăng, đến lúc đó kết quả không phải anh có thể thừa nhận đâu." Phách Nhĩ nghiêm túc nói. "Tôi..." Muốn tranh thủ một chút, nhưng cũng biết Phách Nhĩ nói có lý, hắn khẽ thở dài: "Tôi trở về một mình, không cần người đưa tôi." Hắn không muốn đi, nghĩ đến cuối cùng, như vậy tâm tình thú nhân khác cũng giống như vậy. "Dây dưa cái gì, tôi và cậu cùng nhau trở về, đưa cậu đến bộ lạc rồi tôi trở lại, vừa vặn có thể đuổi kịp." Thú nhân mở miệng lúc trước tùy tiện đứng ra: "Vừa vặn còn có thể về thăm bộ lạc." Lí Đạt phản bác không có hiệu quả rối rắm một chút thì cũng thuận theo, hắn không có hóa hình thú, bằng không miệng vết thương sẽ tăng thêm, trực tiếp lấy hình người ngồi trên lưng thú nhân kia. Trừ bỏ miệng vết thương của Lí Đạt coi như là nặng ra, cũng có thú nhân khác bị thương, nhưng phần lớn đều là bị thương da thịt không ảnh hưởng nghiêm trọng lắm đến hành động, đều ha ha cười cười bỏ qua. Không ai tử vong đây là tộc trưởng thích nghe ngóng nhất, một khuôn mặt nghiêm khắc lúc này đều tràn ra nụ cười. "A ba, sói đầu đàn đã triệu tập bầy sói đi trở về, chúng nó hẳn là sẽ có hành động." "Ừm." Tộc trưởng trầm ngâm một tiếng, sau đó đột nhiên nhớ tới, quay đầu nhíu mi: "Allen và Oman bọn họ đâu, thế nào lại chưa có đến?" "Ặc..." Phách Nhĩ nhất thời nghẹn lời. "Tộc trưởng, con ở đây..." Một người lên tiếng, mọi người nhìn qua. "Noah, thế nào chỉ một mình con?" Cái này càng nghi hoặc. "Con là qua để báo tin." Khi Noah nói chuyện thì có chút hổn hển. Tộc trưởng đột nhiên có dự cảm không lành, quả nhiên... "Allen bọn họ đi lãnh địa sừng tê giác thú, để cho con tới nói với tộc trưởng, phải chuẩn bị sẵn sàng." Noah một hơi nói xong, sau đó nín thở nhìn tộc trưởng, hắn cũng rất mẫn cảm có được không, hiện tại mặt tộc trưởng thật đen nha, hẳn là tức giận đi, vì sao là hắn đi qua để báo tin hả, cuộc sống thật gian nan, hu hu.... "Được, được lắm." Tộc trưởng đen mặt, nhưng giọng điệu cũng không nhấp nhô chút nào. Phách Nhĩ lặng lẽ lui ra phía sau hai bước, lấy kinh nghiệm của hắn đến xem, đây tuyệt đối là điềm báo a ba hắn tức giận, Allen, tôi thực sự xem trọng cậu, cậu thành công chọc giận một con Hổ Vương, mặc niệm một chút. "Tộc trưởng..." Cẩn thận kêu một tiếng. "Đều nghe được, hiện tại toàn bộ bắt đầu hóa thành hình thú lên không, không cần dừng lại trên mặt đất. Còn nữa, đều phải xoa nhựa trắng lên người để che giấu hơi thở, không thể bị sừng tê giác thú phát hiện tung tích của chúng ta." Dien*dan*le*quy*don Chieu#^#Ninh Không nghĩ tới tộc trưởng tương đối bình tĩnh bắt đầu hạ lệnh, điều này làm cho Noah lặng lẽ thở dài một hơi, nhưng trong lòng lại càng lo lắng, không phải tộc trưởng đây là chuẩn bị tính sổ sau chứ. "A ba, nhựa trắng không đủ cho chúng ta dùng." Oman mang đến chỉ hơn mười bọc, mấy trăm thú nhân dùng, vốn dùng xong không ít, hiện tại khẳng định là không đủ. "Có có, Allen đã sớm cân nhắc xong rồi, cho em mang theo không ít lại đây." Noah vội vàng tỏ vẻ, lúc này mọi người mới phát hiện trong tay hắn còn cầm một cái gói da thú to, nói vậy bên trong chính là nhựa trắng rồi. Nếu đã có tin tức như vậy thì việc này không nên chậm trễ, vội vàng hành động. Các thú nhân di chuyển đâu vào đấy, đầu tiên là từng người lĩnh đủ nhựa trắng dùng để xoa gần toàn thân, sau đó hóa thành hình thú bay lên không, sau đó ở dưới sắc trời bình minh mờ tối che giấu mà chậm rãi tụ lại chỗ bầy sói tụ tập. Tộc trưởng Lôi Đức tính kế rất tốt, đợi cho bầy sói gặp tai hoạ là lúc, các thú nhân núp ở chỗ tối đi ra cho chúng nó một kích trí mệnh, hai mặt thụ địch chúng nó chắc chắn không còn tinh lực đánh chú ý tới bộ lạc. Bên này một mình tộc trưởng dẫn dắt toàn bộ thú nhân, Phách Nhĩ hiệp trợ từ trong, không hổ là trên chiến trường phụ tử binh, hai cha con hợp tác rất tốt, tộc trưởng hạ lệnh, Phách Nhĩ chấp hành, không loạn chút nào. Nhìn con trai nhà mình biểu hiện xuất sắc, tộc trưởng rất vừa lòng, kỳ thực tộc trưởng thú nhân đều không phải là cần ruột thịt kế thừa, ai có năng lực, thì làm tộc trưởng. Chẳng những chỉ có thể lực mạnh mẽ, quan trọng là đầu óc cũng phải vận dụng linh hoạt. Cho tới bây giờ tộc trưởng vốn không có cho rằng Phách Nhĩ là người kế thừa duy nhất, ông quan sát con trai của mình, cũng nhìn thú nhân khác. Giờ này khắc này ông cảm thấy hiện tại phải trọng điểm bồi dưỡng con trai, trong đám tiểu tử trẻ tuổi lần này, năng lực của Phách Nhĩ rất không tệ, đương nhiên, thú nhân khác cũng tốt, ví dụ như Allen. Tộc trưởng cảm thấy có chút đáng tiếc, đáng tiếc là Liễu Thư, Liễu Thư rất thông minh đây là có thể khẳng định, nếu như Phách Nhĩ làm tộc trưởng, có cô phụ trợ tuyệt đối như hổ thêm cánh, đáng tiếc bây giờ, người ta đã có chủ. Ông sờ sờ cằm, kỳ thực Allen cũng không tệ, chỉ là lỗ mãng một chút, xúc động một chút, ừm, việc này cứ như vậy trước đi, mai này thì xem bản lĩnh đám tiểu tử kia rồi nói sau. Dừng lại ý tưởng trong lòng, tộc trưởng tiếp tục đặt toàn bộ tinh lực chú ý ở trên một trận chiến đấu khác sắp tới. Tộc trưởng ở đây tất cả đã sẵn sàng, mà Allen đang chuẩn bị "gió đông" thì xuất hiện chút tình huống.