Xùy Xùy, Các Nam Chính Mau Tránh Ra
Chương 7 : Nghi ngờ
Trong lòng thì nghĩ thế thôi chứ cô cũng mặc kệ, dù sao nữ phụ này cũng mang bộ mặt như hát tuồng thế kia ra đường cũng bao nhiêu năm rồi, cô đi một chút chắc cũng không tới nỗi chết đâu nhỉ, dù sao cô cũng không muốn bị nghi ngờ, ít nhất là không bị tên Phong thiếu gia kia nghi ngờ.
Ai ngờ vừa đẩy cửa phòng ra, điều đầu tiên đập vào mắt cô lại chính là cái bộ mặt như cá chết của Phong Dật Hàn. Có phải không thế, không lẽ tên này không có chuyện gì làm ngoài chuyện suốt ngày đi canh me người khác như vậy hả? Cô thề với lòng luôn là khi hắn nhìn thấy cái bộ mặt như quỷ dạ xoa của cô, trong mắt hắn ngoài tia chán ghét ra còn có một số tia sáng phức tạp và... sát khí!
Đúng, là sát khí, hắn không thèm che giấu tia chết chóc kia trong mắt, cô không hiểu mình đã chọc gì tôn đại thần này để hắn sinh ra sát khí như thế, nhưng cô dám khẳng định một điều, bây giờ mà đi chung với hắn thì người thê thảm nhất chính là cô, con người này không nên dây vào.
Cố gắng nở một nụ cười mà cô cho là mê hoặc nhất, cô cố nén cảm giác nổi da gà khắp người dùng giọng nói ngọt chết người không đền mạng thỏa hiệp với bạn nam mặt lạnh:
"Bây giờ tôi muốn ra ngoài hít thở một chút... nhưng mà... nhưng mà..." bạn nữ nào đó còn đưa cái vẻ mặt thẹn thùng đáng khinh ra, ọe, cô còn phải tự ói trong lòng, không ngờ bản thân có thể diễn sâu như thế. Nhắm mắt nhắm mũi phun ra một câu quyết định:
"Nhưng mà tôi bận một số việc... con gái, không biết... không biết là có thể tự đi ra ngoài một mình được không?"
Đùa, cái mặt này của cô ra đi ra ngoài đường đã muốn làm tâm điểm của sự chú ý rồi, nếu còn có tên mặt mày bặm trợn này đi theo sau lưng, cô không nghĩ là mình có thể quay về trong yên bình đâu.
Nhưng dường như người nào đó không nghe được tiếng lòng của cô, mà cho dù có nghe thì cũng bật chế độ tự động bỏ qua, dùng cái mặt lạnh như tiền, không chút thương tiếc đập nát tia hi vọng cuối cùng của cô:
"Không, nếu là đi mua BVS thì tôi có thể đi cùng, dù sao cũng không phải là chưa nhìn thấy."
Phụt, có cần phải nói thẳng vậy không, tên này có biết ngại ngùng là gì không thế! Có thê dùng cái mặt lạnh lùng không chút cảm xúc để nói mấy chuyện tế nhị như thế, cô thật bội phục a. Nhưng vấn đề quan trọng nhất ở đây chính là... sao hắn không chịu buông tha cho cô!?
Đành ngậm ngùi bước đi, cô không có cách nào trị mấy người mặt dày như bức tường thành giống tên này a!
Mọi chuyện chắc sẽ ổn thôi nhỉ, sẽ ổn nếu... bỏ qua cái ánh mắt sắc như dạo cạo đang nhìn chằm chằm vào lưng cô. Miễn cưỡng bỏ qua cái ánh mắt đó đi, nhưng cô không nghĩ là mình có thể cói sự chỉ trỏ bàn tán không chút che giấu của những người xung quanh như không khí đâu. Dù biết khi nhìn thấy tổ hợp nữ thì bộ mặt như quỷ dạ xoa, nam lại như nam thần lãnh khốc người người mê đắm nó rất kì, nhưng mà mọi người cũng nên lịch sự chút chứ!
Âm thầm gạt lệ trong lòng, cô cố ý quẹo vào con đường vắng người hơn, không thể chịu được vậy thì né đi, không tội gì mà phải đưa măđt ra cho người ta chỉ trỏ, nhưng cô lại gặp một vấn đề to bự hơn nữa a!
Bạn nam nào đó nãy giờ vẫn đi sau lưng cô đột nhiên lại vượt lên phía trước, níu tay cô lại đẩy vào một góc tường gần đó. Đột nhiên cô có cảm giác tự bê đá đập vào chân mình.
Cố nở một nụ cười mê luyến nhìn hắn, giương cái bản mặt ngượng ngùng mà chính cô cũng thấy buồn nôn ra:
"Dật Hàn, không thể... ở đây được a, sẽ có người nhìn thấy!"
Chỉ có cách phát gớm này mới đưa cô thoát khỏi hiểm cảnh được thôi, chả biết tên này phát bệnh gì nhưng nhìn thấy cái mặt này của cô mà không đi ói thì cũng quá trâu bò rồi. Nhưng dường như ông trời không nghe được tiếng lòng của bạn nữ đáng thương, bạn nam mặt lạnh chính là giống loài trâu bò đẳng cấp cao hiếm có khó tìm a~ Lạnh lùng buông một câu tức chết người không đền mạng:
"Cô dẹp cái bản mặt buồn nôn đó vào đi, ở đây không cần phải diễn nữa đâu!"
Cô trừng lớn hai mắt nhìn hắn, diễn? Không lẽ hắn biết cô không phải nguyên chủ? Không thể nào, chuyện này chỉ có thể xảy ra khi hắn không phải loài người. Vậy hắn đang nghi ngờ điều gì ở cô?
"Anh nói gì vậy tôi không hiểu."
"Đừng có giả bộ nữa, khai thật đi, Mạc Nhiên thật đang ở đâu, ai là người phái cô tới." mặt hắn đanh lại, giọng nói tràn đầy uy hiếp như thể chỉ cần cô nói sai một câu thì đừng mong sống yên.
"Tôi chính là Mạc
Nhiên đây này, anh còn muốn ai nữa?" cô nói thật mà, cô chính là Mạc
Nhiên, Mạc nhiên chính là cô, hắn còn muốn gì nữa. Thì ra bấy lâu nay hắn nghi ngờ cái này.
"Cô nghĩ mình diễn giỏi lắm sao, vẫn còn non lắm! Mạc Nhiên thật sẽ không bao giờ trẻ con đi cãi nhau với Dạ Tích Dương, sẽ không bao giờ nói chuyện đàng hoàng với Dạ Tích Phàm, cũng không bao giờ đùa giỡn với Tiểu Mai, tôi đi theo cô ta bao nhiêu năm nay, nhiêu đó thôi cũng nhìn không ra thì cũng quá uổng cơm uổng gạo rồi!"
Không ngờ tên này từ trước tới nay vẫn âm thầm quan sát cô, cũng phải công nhận mắt quan sát của hắn không tầm thường, trực giác cũng rất tốt. Nhưng vậy thì được gì chứ, thân xác này chính là Mạc Nhiên hàng thật giá thật, hắn có điều tra cách mấy thì cũng thế thôi.
"Sau vụ tai nạn đó, một số chuyện tôi đã quên rồi, nếu chỉ vì mấy cái nhỏ nhặt như vậy đã nghi ngờ tôi thì không phải quá vô lí rồi sao?" cô dửng dưng.
"Tất nhiên, mấy thứ đó chỉ là suy đoán của riêng tôi, chưa thể buộc tội được ai, nhưng bây giờ tôi sẽ đưa ra chứng cứ vạch trần bộ mặt thật của cô, để xem cô chối đi đường nào!"
Cô chưa kịp phải
ứng thì một tay của hắn đã bịt chặt miệng cô, tay khác nhanh nhẹn lật người cô lại thành từ thế cô đưa lưng về phía hắn, nhanh nhẹn cởi cúc áo bệnh nhân trên người cô. Cô mở to hai mắt, tên này có ý gì, không lẽ giữa ban ngày ban mặt lại làm chuyện bị ổi thế sao? Không ngừng vùng vẫy muốn thoát khỏi cái gọng kìm kia nhưng khổ nỗi tay hắn cứng như đá ấy, muốn la lên kêu cứu nhưng miệng lại bị hắn bịt chặt, cô chỉ có thể bất lực ư ư vài tiếng xem như kháng nghị.
Cởi tới cái cúc thứ ba thì hắn dừng lại, cô cảm nhận được tầm mắt nóng rực của hắn đặt lên vai cô, rõ ràng nơi đó có thứ gì đó.
Hắn ngẩn người nhìn vết bớt đỏ tươi trên vai cô, không thể nào, sao lại.... hắn đã chắc chắn cô ta là hàng giả, nhưng cái bớt này không thể làm giả được, không lẽ cô ta mất trí thật? Nhưng bác sĩ khẳng định là cô ta không bị gì về đầu mà!
Sắc mặt ngưng trọng, hắn buông cô ra. Lấy lại được tự do, cô chỉnh lại quần áo, sau đó lạnh lùng nhìn hắn. Cô phải cẩn thận với người này, hắn ta không chỉ đơn giản là một cận vệ.
"Xin lỗi đã thật lễ tiểu thư, thuộc hạ chỉ vì an toàn của tiểu thư thôi."
Lời nói rất xúc tích, một lời phủi sạch mọi tội lỗi của hắn nãy giờ. Hắn đã xuống nước như thế rồi thì cô còn bắt bẻ gì được nữa chứ!
"Không sao, anh làm vậy cũng vì tốt cho tôi." cô cũng không thể mặt dày đi bắt tôi hắn được, đánh phải ngậm bồ hòn làm ngọt, cho qua mọi chuyện.
Lạnh lùng bỏ lại một bòng lưng cho hắn, cô phải giữ khoảng cách với người này, tránh ngày bản thân chịu thiệt.
Truyện khác cùng thể loại
1074 chương
51 chương
82 chương
160 chương