Xùy Xùy, Các Nam Chính Mau Tránh Ra
Chương 29 : Điều kiện
"Tôi đồng ý, nhưng với một điều kiện!"
Người bên kia đầu dây nghe thấy giọng nói tràn ngập chắc chắn của cô thì có chút ngỡ ngàng, nhưng rất nhanh sau đó lại trầm tĩnh giống như hắn đã lường trước được chuyện này vậy, trong giọng nói của hắn chứa đụng sự nghiêm túc như có như không.
"Cô nói thử xem nào."
Là thương nhân thôi, hắn cũng không muốn làm chuyện vô ích hay lỗ vốn, lần này nhờ tới cô ta cũng là do có mục đích nhất định. Ban đầu hắn định lựa chọn Mạc Linh Nhi, bởi vì hắn nhìn ra cô ta cũng tương đối có đầu óc, rõ ràng chỉ với vài câu nói cũng khiến người ta cuống theo những gì cô ta sắp đặt, tất nhiên là hơn hẳn vị hôn thê hờ Mạc Nhiên không có gì đáng để bàn cãi rồi.
Nhưng khi Mạc Nhiên xuất hiện thì lại khác, cô gái này vừa có thể khiến mọi người đi theo sự sắp đặt của mình chỉ bằng vài câu nói, vừa không khiến hình tượng ngu ngốc của mình bị phá vỡ, nếu đứng trên phương diện của một người mua hàng mà nói, Mạc Nhiên này có phần hơn.
Bất chợt hắn nhớ lại tin tức Mạc gia đại tiểu thư làm chấn động cả giới tài chính nhiều năm trước, dường như hắn đã hiểu lờ mờ một chút chuyện rồi.
Một đại tiểu thư cao quý tài năng của Mạc thị lại biến thành cô gái thiếu não đanh đá chỉ trong một thời gian ngắn thì quả là một chuyện khó có thể giải thích, nhưng nếu nhìn ở góc khác thì mọi chuyện cũng không quá khó hiểu.
Sự thay đổi của
Mạc Nhiên chỉ xuất hiện sau cái chết của cha mẹ mình, nếu vậy sự thay đổi kia là do quá sốc trước thảm cảnh gia đình hay là sự ẩn nhẫn cho một âm mưu trả thù to lớn?
Nếu là trước kia có lẽ hắn sẽ nhếch mép khinh thường mà lựa chọn cái đầu tiên, nhưng sau khi nhìn thấy biểu hiện của Mạc Nhiên vào đêm dạ tiệc đó, hắn lại chắc chắn với nhận định sau.
Không thể không bội phục tài năng diễn kịch của cô ta, một cô nhóc chưa tới tuổi mười tám lại có thể diễn xuất sâu như vậy, ẩn nhẫn như vậy chịu bao tủi nhục cay đắng, chắc chắn kẻ thù kia cũng không phải hạng vừa tí nào, mà hắn cũng lờ mờ đoán ra là ai rồi.
Những điều đó đã khiến hắn đưa ra quyết định lựa chọn Mạc Nhiên, hắn cần một bạn hợp tác có đầu óc, đồng thời cũng biết chuyện gì nên làm chuyện gì không nên làm.
Mạc Nhiên chỉ chờ câu nói này của hắn, cô nhẹ nhàng đáp:
"Tôi muốn góp vốn vào dự án MIKE mà anh đang âm thầm đấu thầu."
Nguyên chủ này cũng quá lợi hại rồi, ngay cả chuyện Dạ Tích Phàm âm thầm bỏ tiền túi ra đấu thầu một dự án lớn hai tháng trước mà cũng biết. Bản thân nguyên chủ cũng có ý muốn chen một chân vào nhưng không có cơ hội, nay, ông trời lại cho cô một cơ hội ngàn vàng thế này, ngại gì mà không thử chứ?
Một khi đấu thầu thành công dự án này, lợi nhuận của nó phải nói là không biết đếm sao cho hết, nếu có thể thành công, cô có thể đặt một chân vào lĩnh vực du lịch đầy tiềm năng, từ đó thực hiện được bước đầu trong kế hoạch trả thù của mình.
Nhưng nói dễ hơn làm, muốn thuyết phục Dạ Tích Phàm hợp tác không phải là chuyện dễ, ai mà không muốn độc chiếm miếng bánh ngon lành kia một mình chứ, huống chi là một con cáo già trên thương trường như Dạ Tích Phàm.
Nụ cười nghiền ngẫm trên môi của Dạ Tích Phàm càng sâu, hắn không chọn nhầm người, rất biết nhỉn xa trông rộng, nhưng muốn hắn cho cô ta chen chân vào à, đâu có dễ như thế!
"Tại sao tôi phải tin ở cô nhỉ? Lỡ cô trở thành một gánh nặng khiến tôi không thể dành được dự án này thì sao? Làm sao tôi biết được năng lực của cô tới đâu chứ."
Hắn cũng chưa mất trí, ai mà biết thiên tài kinh thương của nhiều năm trước có bị lụt nghề sau ngần ấy năm giả ngu, chưa kể tới chuyện năm đó cô ta là thiên tài có phải là do người ta nói quá không nữa kìa.
Dường như biết trước phản ứng của Dạ Tích Phàm, cô chỉ tự tin cười nhẹ, động tác gõ trên màn hình điện thoại không chút ngơi nghỉ.
"Anh chờ tôi thêm mười lằm phút nữa đi, tôi sẽ khiến anh không thể nghi ngờ năng lực của tôi."
Đừng coi thường nhau thế chứ! Từ sau khi tiếp nhận kí tức của nguyên chủ, cô còn tự cảm thấy giật mình nữa là. Nguyên chủ dù gì cũng chỉ là một cô nhóc mười sáu tuổi không hơn không kém, thế nhưng năng lực thì không hê dừng lại ở con số mười sáu.
Từng mưu tính, từng suy nghĩ trong đầu cô bé này không phải ai cũng có thể nghĩ ra. Bây giờ cô có thể chắc chắn một điều, cái chết của cô bé này trong nguyên tác không chỉ đơn giản là một sự trả giá cho những lần gây chuyện với nữ chủ, chắc chắn nó nằm trong một âm mưu đen tối nào đó và cô chính là nạn nhân.
Sau khi gõ xong con số cuối cùng, cô lập tức bấm gửi cho người ở bên kia đầu dây.
Hắn thật tò mò cái gọi là không thể nghi ngờ năng lực mà Mạc Nhiên đề cập tới, hắn muốn xem thử cô ta sẽ làm gì để thuyết phục hắn đây, hắn càng muốn xem thử thiên tài năm đó có bản lĩnh ra sao.
Nhận thấy màn hình điện thoại reo lên từng hồi báo hiệu có tin nhắn gửi tới, hắn thong thả lướt ngòn tay thon dài của mình trên màn hình điện thoại, mở tin nhắn.
Trầm ngâm một lúc lâu, trong mắt hằn càng lúc càng hiện lên tia kích động rõ ràng, động tác trên tay càng lúc càng gấp gáp, từng con số trên màn hình điện thoại như xoáy vào mắt khiến máu trong người hắn sôi lên sùng sục.
Những con số nhìn có vẻ đơn giản lại nói lên toàn cục của cuộc tranh giành lần này, cái nhìn rất trực quan nhưng không hề phiến diện chút nào, phân tích từng ưu, khuyết điểm của từng nhà đầu tư, thậm chí còn chỉ ra được thiếu sót mà hắn đang trăn trở.
Giỏi, đúng là rất giỏi, cái này là do một cô bé mười sáu tuổi làm thật sao?
Đúng là nhân tài thì không đợi tuổi. Nếu lần này hợp tác với Mạc Nhiên, hắn tin chắc dự án kia sẽ về tay bọn họ.
Điện thoại rung lên từng hồi báo hiệu có cuộc gọi tới. Là Mạc Nhiên!
Kiềm chế kích động mà nhấc máy, bên kia đầu dây truyền tới giọng nói ngọt ngào.
"Thế nào, anh thấy sao? Nhiêu đó đủ sức thuyết phục rồi chứ?"
Cô không tin mình đã làm tới như thế rồi mà hắn còn ậm ừ, hơn nữa tình thế bây giờ của hắn cũng không mấy tốt lắm. Theo trí nhớ của nguyên chủ kia thì ngay từ đầu Dạ Tích Phàm đã gặp phải bất lợi bởi hắn lấy danh nghĩa cá nhân bí mật đầu từ nên không có chỗ dựa về mặc gia tộc, vì thế hiển nhiên sẽ bị mấy lão già có quyền thế gia tộc đè nặng.
Nhưng người này cũng không phải hạng thường, có thể cầm cự tới hôm nay vẫn chưa rơi vào thế hạ phong chứng tỏ hắn cũng là một con cáo già. Cô tin chỉ cần mình thuận tay đẩy thuyền một chút thôi, hắn và cô sẽ thành công.
Dạ Tích Phàm cười nhẹ một tiếng, giọng nói vẫn ôn nhu như vậy, "Đã đủ.
Thật không ngờ Mạc đại tiểu thư kiêu căng đanh đá thiếu não nổi tiếng lại có bản lĩnh như thế. Thật khiến người ta bất ngờ a!"
Bây giờ hắn đã không còn lí do gì để từ chối Mạc Nhiên nữa rồi, cô ta quả là một đối tác hoàn hảo.
"Tôi không dám nhận lời khích lệ này của Dạ tổng đâu a, chỉ mong sau này anh chiếu cô tôi nhiều một chút, chúng ta hợp tác vui vẻ là được rồi, đúng không nào?"
Cô cũng không biết tên này khen thật hay khen đểu đây, dù sao quan hệ hợp tác đôi bên cùng có lợi của hai người đã được thiết lập, cũng nên sống hòa nhã với hắn một chút, nếu không cô cũng không biết bị con sói đội lốp cừu kia hố lúc nào đâu.
"Ha ha, tất nhiên rồi, hi vọng hai ta có thể hợp tác vui vẻ, Mạc đại tiểu thư."
P/s: ha ha, mọi người thấy Phàm ca của ta đủ ngầu chưa a~
Truyện khác cùng thể loại
82 chương
192 chương
44 chương
24 chương
34 chương