tôi chạy ù ra ngoài và thấy 1 cảnh hỗn độn, chiếc xe ba gác chỏng chơ nằm đè lên xe Long… cái xe ko biết hiệu gì ấy…là của Long mà, xung quanh toàn là gạch, cuối đường có căn nhà đang xây.. chẳng thấy cậu ấy đâu cả.. “Long ơi… cậu đâu rồi?? Long!…” tôi chui xuống chỗ xe ba gác và xốc mấy cục gạch, ko biết có điên ko khi tôi nghĩ Long bị đè dưới đống ấy..T__T “tìm gì vậy nhỏ?” anh chạy xe kéo áo tôi hỏi, rồi bảo tôi tránh ra xa, để anh ta chất lại gạch lên xe.. “bạn của em đâu rồi…huhu… anh đụng chết bạn em rồi…” “chết gì? có thấy đứa nào đâu, tự nhiên dựng xe ngay cua quẹo à…đang muốn gặp nó chửi nè.” “sao..?” tôi bị anh ấy đẩy mạnh ra, mắt tôi ngấn nước, phần vì sợ Long bị tai nạn, mà lại ko tìm ra cậu ấy… phần vì cảm thấy mình đã làm Long tổn thương… rồi thêm buồn Đu Đu nữa.. “lại khóc sao, Xu Xu?” tiếng Long hỏi ngay kế bên, trời ạh, cậu ấy đứng tỉnh queo và hoàn toàn lành lặn, ko có gì cả, lại còn cười cười nữa.. “cậu… cậu ở đâu chui ra vậy?” “trong nhà Xu chứ đâu. tớ quên cứ mang dép nhà Xu về nên quay vô đổi đôi giày…” “trời…vậy mà tớ tưởng…” “thấy hết rồi nhá, Xu Xu phát khóc vì tớ!!^_^” “thôi 2 cô cậu tránh đường dùm!! cậu đó, lần sau dựng xe đàng hòang nghe chưa! may mà gạch bể ko nhiều, chứ ko là tui bắt đền rồi..” anh ba gác nói quày quả mấy câu rồi đạp xe tiếp, tôi đưa tay dụi mắt, để giấu giọt nước mắt trên khóe chực trào.. hóa ra tôi cũng sợ mất Long như thế.. “cậu làm tớ sợ quá..” “sợ tớ bị tông à?” “uhm…bây giờ, cậu ko sao thì về đi, mai còn thi nữa..” “có khi tớ bị tông thật thì tốt hơn… còn ko sao lại bị đuổi về..” mặt Long xụ xuống và cúi đầu thất thểu leo lên xe, nổ máy, chạy lạng quạng và… đâm vào tường…trời ơi.. tôi vội chạy tới.. “cậu chạy đàng hoàng đi mà…” “kệ tớ… Xu Xu về chơi với thằng Đu Đu đi, để tớ bị xe tông chết cho rồiiiiii” “ack ack, cậu nhõng nhẽo với tớ àh??” Lo Lo nhăn răng cười.. thì ra là cậu ấy đùa.. xem ra chuyện ban nãy trong phòng, cậu ấy đã quên đi, lại là Long vui vẻ và nghịch ngợm.. tự nhiên tôi thấy Long đáng yêu… “hai người vui vẻ nhỉ?” giọng của Đu Đu làm tôi giật thót, quay phắt theo hướng phát ra tiếng nói, cậu ấy đang ngồi trên xe đội mũ sụp tối mặt, ngước nhìn 2 chúng tôi. “eh, qua đây, đứng đó làm gì?” Long ngoắc gọi Đu Đu và cậu ấy cũng chạy chậm tới, tôi chỉ đứng như con bù nhìn rơm. “chiều tối rồi còn đội nón chi vậy?” “tao bị cảm … hắccc…hắc…xi``````````lạnh… mày đi đâu qua đây? hắc..xì…” cứ nói được vài câu là Đu Đu lại hắc xì, làm tôi và Long phải né để tránh “văng miểng”.. nhưng giọng cậu ấy đúng là bị cảm.. chắc hồi trưa cởi áo dầm mưa.. “cậu bị cảm sao ko ở nhà còn đi đâu?” “đi làm, ko nghỉ được.” “trường mình thi xong chưa?” “mai bữa cuối…hắc..xi``” “vậy giống bên tụi này.. mày hắc hắc hoài, thôi nghỉ 1 bữa đi, chết ai đâu” “chết tao chứ chết ai. thôi, 2 người đi chơi vui vẻ, chào nhé.” “đi chơi đâu mà đi chơi…chứ..” Đu Đu ko nghe hết tôi, cậu ấy chỉ giơ tay bye bye rồi đạp đi luôn, Long nhìn theo 1 hồi rồi bỗng ra giọng suy ngẫm.. “có lẽ tớ cũng nên đi làm thêm như nó..” …………………… buổi tối sau khi học xong phần Long đã dặn, tôi leo lên giường bấm tin nhắn cho Đu Đu.. cũng như Long, tôi sớm quên câu chuyện về “nhường nhịn” hồi chiều, vì tôi luôn tin rằng mình có 1 chỗ trong lòng Đu Đu, như cậu ấy ở trong lòng tôi vậy… “cậu hết cảm chưa..?” tin nhắn gửi đi lúc 10h kém mà mãi tới hơn 11h tôi mới nhận được tin hồi âm. “chẳng sao cả. ngủ đi, Xu khờ” thế đấy, cộc lốc và đơn điệu.. đó là “phong cách” của Đu Đu rồi. tôi chán nản ko nhắn thêm và ngủ luôn tới sáng.. ………. nhờ buổi ôn tập chiều qua mà tôi làm bài Anh văn khá ổn, so với tụi bạn thì ko giỏi hơn nhưng nếu với chính mình, thì đã là 1 thành công lớn khi ko bỏ trống câu nào.. cả cái phần hôm qua Long dặn học, cũng được cho trúng tủ luôn.. hihi… môn Toán tôi thi như dạo chơi, đề thi quy định 90 phút mà tôi chỉ cần gần 40 phút thôi.. ngồi chờ hết giờ ko được, tôi nộp bài sớm, Lo Lo vẫn đang cặm cụi làm bài.. tranh thủ thời gian tôi bắt xe sang Gia Định, dù sao thì cũng là buổi thi cuối , ko biết Đu Đu làm bài thế nào.. khi tôi tới thì trường cũ cũng vừa gõ chuông hết giờ. tôi đứng chờ ngòai cổng.. “eh, bà XU! XU XU” nhỏ Hoài Anh thấy tôi và kêu í ới, tôi cũng đi tới chỗ nó, nó đang cầm xấp đề bài thi trên tay..