Xuxu, Đừng Khóc!
Chương 49
bọn bạn trong lớp đều im thinh thít, có vài người làm ngơ như ko liên quan gì họ… một vài người thì cúi mặt vào sách vở.. tôi định nhặt cái giẻ lên thì cô dạy Sinh cầm xấp bài kiểm tra tuần trước bước vào.
Long vẫn ko hề di chuyển.
“nếu ko tự thú, tôi vẫn có cách tìm ra, mấy người biết điều đó mà, đúng ko?”
“Long, chuyện gì vậy?” nghe thấy cô giáo hỏi, Long bước xuống bục, sau khi lau dòng chữ trên bằng tay đi dù vẫn còn đằng đằng sát khí, cậu ấy đã hạ giọng nói lễ độ với cô giáo..
“dạ ko có gì ạ.. cô để cuối giờ em phát bài kiểm tra cho..” tôi có thể thấy vẻ tinh ranh nào đó trên mặt Long, nhưng tôi ko đoán ra… cô giáo hơi thắc mắc tí xíu nhưng cũng trao cho Long xấp giấy bài kiểm tra của chúng tôi..
…… suốt buổi học, Long ko thèm nghe giảng, ko chép bài, cậu ấy giở từng tờ bài kiểm tra của mỗi người, xem xét, ngắm nghía..
1 lúc sau thì tôi thấy Long cầm ra 2 bài, rồi liếc sang dãy bàn cuối bên kia..
“cậu làm gì thế?”
“tôi biết ai ghi dòng đó rồi, nó sẽ ko sống yên đâu”
“trời… cậu điều tra nét chữ nãy giờ hả?”
Long ko đáp, chỉ cười 1 nụ cười hơi đáng sợ, tôi ko biết cậu ấy định làm gì nữa…
2 bài kiểm tra có ghi tên Quốc Hùng và Khải Minh..
Khải Minh là lớp phó của lớp tôi, hẳn là ko phải cậu ấy,
ít ra là Minh ko làm gì tôi cả.. còn Hùng… cậu ấy chơi cùng nhóm với Thảo và Thúy Lan, hèn gì mà Long đã sớm biết… cậu ấy mới hướng mắt về đó..
“tớ xin cậu, bỏ qua đi được ko?”
“Ko.”
“làm ơn đi, cậu gây chuyện thì họ chỉ càng ghét tớ thêm…”
“cần gì những người như vậy thích.. Xu hiền và khờ quá thì sẽ bị ăn hiếp mãi.”
“nhưng … nếu họ tẩy chay tớ, tớ có khi phải chuyển khỏi đây đó..”
“cái gì?”
O___o
Long trợn mắt nhìn tôi và vung tay cao như cảnh cáo tôi… cậu khẽ kéo vai áo tôi sát và nói thì thầm..
“Xu chuyển đi đâu, tôi đi theo đấy. đừng hòng thóat khỏi LO LO, hehe”
T___T +___+ như vậy, tôi ko cản được, ko ngăn được.. cuối buổi học Long vọt ngay ra cửa, chẳng biết cậu ấy đi tìm Lãm hay là Hùng hay là cả 2..
“Long tìm ra ai viết rồi hả?”
“uh…”
“cậu ấy lại sắp đánh người ta rồi..”
“đánh áh??”
Hương Kim thở dài, gật đầu.. rồi đưa cho tôi 1 cái khăn xanh quen quen..
“Xuân trả cho Đu Đu cái này giúp mình nghen”
Đu Đu?? à, phải rồi, đây là cái khăn bẩn của Đu Đu hay dùng để lau tay cho tôi, lau nước mắt cho tôi, nó đang ở trong tay Kim, nhưng sạch sẽ và thơm tho chắc cô ấy đã giặt kỹ..
“hôm trước cậu ấy ình mượn lau mồ hôi....rồi quên cầm lại…”
“uh..” hèn gì hôm qua tôi khóc, Đu Đu chỉ bảo tôi tự lau đi, cậu ấy đâu còn cái khăn trong túi nữa để mà giúp tôi..
……
“eh Xu Xu, chị thấy Đu Đu làm ở Vũ Trường Samba đó” tôi đang ngồi học bài trong phòng, chị Huyền mang chè đậu đen vào rồi nói cho tôi điều đó..
Vũ trường?
“…vậy…hả chị? ở đâu… chị dắt em đi xem với..”
“em đi vô đó ẹ em la hả?”
“em chạy ngang coi thôi àh!”
“uhm…” tôi phải năn nỉ mãi, chị Huyền mới chịu chở tôi theo, bọn tôi nói với mẹ là đi nhà sách… cái Vũ trường Samba chị nói nằm ở khu Thương Mại Sài Gòn, từ nhà tôi đi xe đạp điện mất 15 phút.. nó rất là hoành tráng với đèn xanh đỏ chớp nhoáng người ta ra vô rất nhiều, cứ 5 phút thì lại có 1 tốp xe tới..
“Đu Đu đâu hả chị..??”
“nó giữ xe đó.. mặc áo đen đang ngồi cầm sách kìa!” nếu ko nói chắc tôi ko nhận ra Đu Đu, cậu ấy mặc đồng phục bảo vệ, đội nón, và ngồi ôm quyển sách.. vì xa quá nên ko rõ là sách gì..
“chị có chắc là Đu Đu hông?”
“chắc mà, lát nó tan ca em cứ tới xem”
“mấy giờ thì tan chị?”
“10h.” khuya quá… bây giờ chỉ gần 9h… nhưng sự thắc mắc ngờ vực làm tôi muốn chờ xem..
“chị về trước, em ghé vô Internet chơi rồi chờ Đu Đu luôn.”
“mẹ em hỏi thì sao?”
“thì chị nói em đi qua nhà bạn mượn tập.” chị Huyền kêu ca 1 hồi rồi cũng chịu về trước, tôi ở lại nhưng ko vô internet mà ngồi thu lu trước trung tâm giày thể thao Nike, đối diện vũ trường chờ Đu Đu..
10 phút… 20 phút… cậu ấy vẫn ngồi đọc và lẩm nhẩm, có vẻ đang học bài ngày mai.. có khách đến thì cậu lại đứng dậy, dắt xe, ghi số..
30 phút…. 50 phút… woa… tôi thấy buồn ngủ và mệt mỏi….
Tút tút. tin nhắn.. của Lo Lo..
“slept yet, Xu Xu? you b e an obsession of mine…” trời, tiếng Anh… lẽ ra cậu ấy phải biết tôi dở môn này chứ.. slept… quá khứ của sleep… hỏi tôi ngủ chưa… còn câu sau…hiểu chết liền.. hic hic..
“chưa ngủ… obsession là gì… ko hiểu..” tôi trả lời tin xong thì ngẩng lên để theo dõi Đu Đu, nhưng cậu ấy… biến mất tiêu rồi…
10h5.. trời, đi rồi, tan ca rồi..
Truyện khác cùng thể loại
34 chương
31 chương
22 chương
182 chương
21 chương
41 chương
12 chương
19 chương