Xuxu, Đừng Khóc!
Chương 30
ra về, tôi gặp Lãm trên xe búyt, khi Lãm bước lên, cậu ấy đã sớm nhận ra tôi ngồi ở hàng ghế đầu, nên sẵn tiện cậu ấy cũng ngồi xuống bên cạnh.
“Long…đã trả cậu sợi dây chưa?”
“Rồi. Xuân không thích gặp tôi à?”
“đâu có… sao cậu hỏi vậy?”
“vậy sao phải nhờ nó trả giúp?”
“thì tại cậu ấy cầm lấy nên tớ bảo….”
“nó hoạnh họe tôi cả buổi đấy.”
Lãm nói, rồi nhe răng cười, không hiểu sao tôi không thấy đó là nụ cười thực sự của cậu ấy.. có cái gì đó khó diễn tả lắm.
“sao vậy?”
“chuyện vớ vẩn ấy mà. Nó nghĩ tôi giành Xu Xu của nó.”
“giành… tớ á?” lại là 1 nụ cười bí hiểm, nhưng lần này có vẻ xuề xòa hơn, tôi thấy sợi dây đã được đeo lại vào cổ cậu ấy, nó nằm yên lặng và thanh bình..
“cậu theo đạo lâu chưa?”
“… ah, từ bé.”
“cậu đeo cái này từ bé luôn à?”
“uh..”
“cậu có gặp… Chúa chưa?”
“gặp ?”
Lãm nhìn tôi nghiêng nghiêng, dưới ánh nắng buổi xế trưa hắt qua cửa sổ đôi mắt của cậu ấy long lanh và đen láy, có lẽ đó là điểm đẹp nhất trên gương mặt gầy của Lãm..
“chưa, nhưng rồi sẽ có lúc gặp được..ở thiên đàng..”
?? nghe cứ như tiểu thuyết vậy.. tôi gật gù làm ra vẻ hiểu thấu, nhưng thực ra, tôi mơ màng về nơi gọi là thiên đường..
“thiên đường chắc là đẹp hen?”
“uh… Xuân có muốn nhìn thử không?”
“nhìn .. thử?? ở đâu?”
“nhà thờ.” có lẽ tôi thích cái mà Lãm vừa mới nói – “nhà thờ”, hơn là chốn thiên đường kỳ ảo mà tôi đang tưởng tượng.. tôi muốn vào nhà thờ xem 1 lần, mỗi khi ba chở đi ngang, nghe chuông trong đó, cứ thấy lòng thanh thản làm sao.. vì vậy, tôi đồng ý theo Lãm..
…………. cách trạm xe búyt đầu ngõ nhà tôi khoảng 2km, là con đường dẫn vào nhà thờ Thánh An khuôn viên trước của nhà thờ không lớn lắm, chỉ đặt 1 bức tượng Chúa Giê-xu trên cây thánh giá và xung quanh là 1 vườn hoa nhỏ.. khi chúng tôi bước qua cổng của Giáo đường,
1 vị nữ tu nở nụ cười hiền lành chào đón…
“Paul dẫn bạn về chơi à?” trong khi tôi còn thắc mắc Paul là ai, thì Lãm đã gật đầu lễ phép, giới thiệu tôi với seur ấy
“đây là Trường Xuân, Seur Anna” tôi cũng vội cúi người khoanh tay chào, thì seur Anna đáp lại, bằng 1 vẻ mặt trong lành và đôn hậu…
Lãm kéo tôi vào bên trong, qua 1 cánh cửa hông của Giáo đường, chúng tôi đến 1 khu vườn nhỏ có mái vòm cao trên đầu, bằng kính, với thật nhiều dây leo.. trong góc có 1 cái hồ nhỏ, nước chảy róc rách.
“đẹp quá.”
“có giống thiên đường không?”
“huh?? ah… tớ thấy không giống…”
“hihi…dĩ nhiên rồi, nó chỉ là khu vườn thôi..” nói xong Lãm lại dắt tôi đến 1 căn phòng nhỏ, có cửa sổ trông ra khu vườn đẹp..
“phòng tôi đấy.”
“p..hòng hả?”
“uh. tôi sống ở đây mà”
“ah……. còn ba mẹ đâu?”
“không có, trẻ mồ côi.”
Lãm nói buồn buồn, khiến tôi thấy mình thật vô ý, hóa ra tôi hạnh phúc hơn bao nhiêu người, hơn Đu Đu, hơn Lãm…
“sao bí xị vậy? tôi đùa đó. hồi nhỏ tôi súyt chết 2 lần, nên cha mẹ đưa vào nhà thờ nhờ Chúa nuôi giùm.”
“ủa vậy hả?? đùa gì kỳ cục >_
Truyện khác cùng thể loại
34 chương
31 chương
22 chương
182 chương
21 chương
41 chương
12 chương
19 chương