Trần Khai Sinh mỗi người mỗi mệnh nói rất ít, cũng rất lịch sự. Ông cảm ơn mọi người năm đó đã chăm sóc mình, rồi cảm ơn mọi người đã bớt chút thời gian đến chúc mừng con gái mình. Ông bảo mọi người ăn uống thỏa thích rồi hẵng về. Con gái ông càng súc tích hơn, đơn giản nói một câu “Cảm ơn”. Khi màn hình tối đen, Tôn Ngữ Đàm vẫn còn nghĩ gia đình này thật là đẹp. Đặc biệt là vợ của Trần Khai Sinh, đẹp đến nỗi khó có thể quên được. Cô bóc quả quýt nhỏ, cũng muốn thở dài nói câu mỗi người mỗi mệnh. Điều khiến cô ngạc nhiên là, nhà Trần Khai Sinh lại cầm chén rượu đến thẳng bàn bọn họ. Cô dáo dác nhìn quanh, xác định họ đi về phía mình thì có chút hoảng loạn. Cô tự hỏi liệu có phải họ nghe thấy mấy lời bậy bạ của đám người đằng sau nên tới đây trả thù không. Cô kéo nhẹ tay áo của bố mình, rồi kéo tay áo của ông nội ở phía bên kia. Bố cô thấy người tới cũng vội vàng đứng dậy, cô cũng đứng theo. Ông nội vừa buông đũa, Trần Khai Sinh đã nắm lấy tay ông, mỉm cười hô một tiếng: “Anh Tôn!” Từng Hâm Quân cũng gọi theo, mỉm cười rất nhẹ. Trần Đình lễ phép: “Chào chú Tôn.” Nhìn gần cô mới phát hiện, Trần Đình rất giống Trần Khai Sinh, đặc biệt là đôi mắt hai mí to tròn. Chỉ là biểu cảm của cô ấy càng giống mẹ hơn, xa lánh và kênh kiệu. Bố Tôn Ngữ Đàm đợi họ chào hỏi xong mới gọi “Chú Trần”. Trần Khai Sinh nhìn qua, cười nói: “Cò lớn nhanh quá.” Tôn Ngữ Đàm kinh hãi. Cò là biệt danh mà bố cô bỏ từ lâu, thỉnh thoảng mẹ mới lôi ra gọi đùa, với cả dùng “lớn nhanh quá” với người đàn ông trưởng thành có hơi kỳ kỳ. Hình như bố cô cũng cảm thấy vậy, nên vội vỗ vai Tôn Ngữ Đàm, “Vâng, con gái cháu cũng lớn từng này rồi. Đàm Đàm, mau chào ông Trần đi.” Tôn Ngữ Đàm hào phóng gọi to, “Cháu chào ông Trần ạ.” Nhưng cô không gọi nổi bà với dì đứng đằng sau, chỉ mỉm cười gật đầu với họ. “Lát nữa mọi người chờ tôi ở cửa.” Trần Khai Sinh nói, “Tôi chở mọi người về nhà.” “Không cần đâu.” Tôn Bình liên tục xua tay, “Chúng cháu cũng đi xe đến mà.” “Vậy thì đợi tôi một lát, chúng ta cùng lái xe về, tôi có chuyện muốn nói.” Tôn Bình đồng ý. Ba người Trần gia rời đi trước, không hề ngó nghiêng, như thể không biết đám người đang đuổi theo chào hỏi ở phía sau. Tôn Ngữ Đàm cũng không biết họ nói chuyện gì, cô không có về nhà ông nội mà đợi ở cửa một lúc rồi tìm bạn thân đi xem phim. Xem phim xong, cô ra phố ăn cơm, rồi mới bắt taxi về nhà. Nhà của cô nằm gần bờ sông, có một gác xép. Khi hình ảnh mấy căn nhà được đặt trước mặt Tôn Ngữ Đàm học lớp 2, cô nhất quyết chọn ngôi nhà này, vì cô rất thích gác xép nhỏ. Sau đó, khi cả gia đình chuyển vào, căn gác dĩ nhiên trở thành khu vực riêng của cô, bố cô cũng rất chiều ý con gái, mua cho cô một hàng rào gỗ xinh xắn, bao quanh các món bảo bối mà cô đã tích góp trong nhiều năm. Tuy nhiên, sau khi lớn Tôn Ngữ Đàm ít khi lên đây, lúc đi lên cũng không ngớ ngẩn đi mở khóa cổng nữa, hàng rào giờ đã quá nhỏ đối với cô, bước cái là qua. Cô thấy thật buồn cười, không biết hồi trước mình khóa hàng rào để chống trộm gì. Hôm nay cô hứa sẽ tìm một cuốn truyện cũ cho bạn mình, nên mới trèo lên tìm đồ. Cô ngồi khoanh chân dưới mặt đất, thích thú ngửa đầu nhìn, lại thiếp đi lúc nào không biết. Cô tỉnh dậy vì tiếng cãi vã của bố mẹ. Cô nằm trong khoảng tối, ngước mắt nhìn bầu trời đêm bên ngoài cửa sổ hình tam giác, nhớ ra tại sao mình ngủ thiếp đi trên mặt đất. Tiếng cãi vã vẫn còn, cô nghe một lúc mới hiểu ra. Hóa ra Trần Khai Sinh có một đại lý độc quyền sản phẩm ở Hải Thành, nhờ bố cô qua đó làm quản lý cửa hàng. Ban đầu bố không đồng ý, nhưng Trần Khai Sinh rất chân thành, cũng đưa ra điều kiện… Mẹ Tô Nam ngắt lời bố, ý là đưa điều kiện gì cũng không đi, nhà ta không thiếu đống tiền ấy… Rồi họ nhắc đến cô, bảo Đàm Đàm vừa mới đỗ cấp 3, ba năm sắp tới rất quan trọng, đến Hải thành lạ nước lạ cái, phải thích nghi lần nữa, thế thì không kịp. Bố thở dài, nói nếu không vì Đàm Đàm thì tôi sẽ cân nhắc chắc. Chú Trần nói, trường học bên kia tốt hơn Thiệu thành. Thành tích học tập của Đàm Đàm rất tốt, cứ ở Thiệu thành thì biết đến bao giờ mới khá được, nếu chuyển đến Hải thành, giữ vững tiến độ thì có thể thi đỗ vào trường đại học có tiếng. Mẹ cô im lặng một lúc, vẫn bướng bỉnh cãi, tôi biết con gái tôi, Đàm Đàm đâu có hiếu thắng, đỗ đại học là được rồi, quan trọng gì trường có tiếng với không tiếng. Bố cô nói, Đàm Đàm không hiếu thắng thì chúng ta có thể dễ dàng bỏ qua cơ hội tốt như vậy sao, tôi thấy là bố là mẹ thì phải biết suy nghĩ chu toàn cho con. “Con đến đó cũng được mà.” Tôn Ngữ Đàm thăm dò đi tới, mỉm cười nhìn bố mẹ mình. Bố mẹ cô giật mình. Tô Nam mắng: “Ở nhà mà im ỉm thế à, mẹ tưởng con còn chưa về, đã cơm nước gì chưa?” “Con ăn rồi ạ.” Tôn Ngữ Đàm dẻo miệng nói: “Bố giỏi quá đi, còn được ông lớn mời đi làm. Nhưng Hải thành là thành phố lớn, càng nhiều người giỏi, sao lại dễ thi hơn Thiệu thành chứ? Chúng ta đang ở đây thoải mái, sao phải đến đó nhìn sắc mặt người ta mà sống, đúng không mẹ?” “Không, phải đi.” Mẹ cô đột nhiên đổi ý định, bà nhìn Tôn Ngữ Đàm, “Đàm Đàm, con ngồi xuống đây, mẹ kể cho nghe.” Tô Nam tóm tắt lại việc năm đó Trần Khai Sinh nghèo khổ, ông nội đã giúp đỡ thế nào. Tôn Ngữ Đàm là lần đầu nghe kể, suy nghĩ một lát rồi hỏi: “Hôm nay lúc ông Trần về thăm ông bà nội, vợ và con gái ông ấy có đi cùng không ạ?” Tôn Bình: “Họ có việc nên về Hải thành trước.” Tôn Ngữ Đàm phất tay, nói: “Thế không phải đơn giản sao, cứ để chuyện quá khứ qua đi, năm đó ông nội giúp ông ấy, giờ chúng ta đi đòi lại, lẽ thường tình mà.” Ánh mắt của mẹ hiện lên vẻ khen ngợi, nhưng bố lại nóng nảy phân trần: “Sao lại là đi đòi ân huệ, chú Trần nói đừng nghĩ theo hướng đó, cũng đừng từ chối vì lý do này, ông ấy tin nhà chúng ta là người ngay thẳng, mà bố cũng thấy công việc này phù hợp với mình. Dù sao đi nữa…” Ông cắn răng nói, “Bố cũng ký hợp đồng rồi.” Tô Nam: ” … ” Tôn Ngữ Đàm: ” … ” Tôn Bình: “Lúc đó, ông bà với Tôn An đều khuyên bố đồng ý. Chú Trần cũng đã lo liệu xong xuôi, buổi tối ông ấy còn phải lên máy bay, bố đành chấp thuận. À đúng rồi, chú Trần còn để xe lại cho bố, bảo bố lái xe sang đó.” Ông lấy chiếc chìa khóa Porsche trong túi ra. Hai mẹ con lại cạn lời lần nữa.