Tạ Khang Hà sững sờ, chăm chăm nhìn Giang Tiểu Lâu, một lúc sau mới gật gật đầu: “Vấn đề này quấy nhiễu ta nhiều năm, tại sao lúc ta bần cùng Tử Hư lại thân thiết như vậy, chờ ta phát đạt rồi, muốn cùng hắn chia sẻ, hắn lại bỏ chạy?” Đôi mắt Giang Tiểu Lâu mang theo ý cười: “Phụ thân cảm thấy số tiền đó nên thuộc về bá phụ, cho nên mới biến mất như vậy.” Tuy Giang Tiểu Lâu không có mặt ở đó, nhưng nói rất chính xác, ngay cả Tạ Khang Hà cũng không thể không phục: “Con đúng là rất hiểu phụ thân con, không sai, sau hôm bán hết cá chình, ta liền mang theo toàn bộ tiền đi tìm hắn. Nếu không có hắn trạch tâm nhân hậu, kiên trì đòi mai táng cô nương đó, căn bản sẽ không có chuyện tốt từ trên trời rơi xuống, số tiền đó hẳn là thuộc về hắn.” Ánh sáng rực rỡ phát ra từ đôi mắt Giang Tiểu Lâu: “Không, số tiền đó là thuộc về Tạ bá phụ, phụ thân chắc chắn như vậy, nên mới tránh mặt không để bá phụ tìm được. Điều này nói rõ người rất hiểu tính tình cố chấp của bá phụ, tình nguyện từ nay về sau không qua lại, cũng phải ép bá phụ nhận lấy số tiền này. Quan trọng nhất là, nếu như không có bá phụ cứu phụ thân, người cũng sẽ không có mạng mà giúp đỡ bá phụ…Tất cả đều là nhân quả tuần hoàn, thiện có thiện báo.” Tạ Khang Hà không khỏi kinh ngạc, nửa ngày cũng không nói ra lời. Thái Vô tiên sinh gật gật đầu: “Tiểu Lâu nói không sai, tất cả đều có nhân mới có quả, huynh mang trong lòng hảo ý, gieo xuống thiện quả, cho nên ông trời mới cho huynh của cải.” Tạ Khang Hà lại thở dài nói: “Không tìm được hắn, ta dùng tất cả tiền đi làm ăn, ban đầu chỉ là một cửa hàng nhỏ, sau đó làm ăn càng lúc càng lớn, từ từ mở rộng đến các châu huyện, thế là ta bắt đầu phái người đi tìm phụ thân con. Cuối cùng ta biết trước kia hắn cũng không thật sự rời khỏi Liêu Châu, chỉ là thay đổi nơi ở, ta tìm đến trước cửa nhà, nhưng cho dù ta đến bao nhiêu lần, Tử Hư cũng không chịu gặp ta. Có một lần ta nhốt hắn trên thuyền, hắn thà từ đuôi thuyền nhảy xuống sông, làm cho ta dở khóc dở cười, rõ ràng là ta thiếu nợ hắn, sao hắn lại bỏ chạy như vậy chứ…” Giang Tiểu Lâu mỉm cười, Tạ Khang Hà quá mức cố chấp, hắn trăm phương ngàn kế tìm được phụ thân, chính là vì báo ân, vì hắn cho rằng của cải có được là nhờ có phụ thân. Phụ thân từng nói, tiền tài dùng cũng hết, giao tình ăn không hết. Cho nên người khác để dành tiền, người lại để dành tình nghĩa. Để dành bao nhiêu tiền thì cũng chỉ là núi vàng biển bạc, còn tình cảm thì nhiều hơn cả trời. Dĩ nhiên không phải ai cũng đáng để tin tưởng, cũng không phải mỗi lần thi ân đều có thể khiến người khác ghi nhớ, phải gặp được một người thật lòng uống nước nhớ nguồn, thì đến lúc quan trọng mới dùng được. Phụ thân tránh mặt Tạ Khang Hà, không chịu lui tới với hắn, một mặt cảm thấy khoản tài phú này hẳn là thuộc về Tạ gia chăm chỉ lương thiện, mặt khác phụ thân cũng có suy tính của mình. Tạ Khang Hà nhiều năm tâm niệm là phải báo ân, đến thời khắc mấu chốt, hắn nhất định sẽ có công dụng rất lớn. Phụ thân là người tốt rất kỳ lạ, một mặt người làm việc tốt không cần báo đáp, vừa thầm quan sát mỗi người, phát hiện bản tính của họ, cố gắng lợi dụng. Mà trong hai người con, chỉ có Giang Tiểu Lâu kế thừa cá tính và đặc điểm này, cho nên nàng mới có thể nhìn một cái là thấu hiểu ý của phụ thân. Dĩ nhiên, cũng có lúc người nhìn nhầm, ví dụ như Tần gia… “Tuy gia phụ không nhắc đến Tạ bá phụ trước mặt Tiểu Lâu, nhưng đến lúc lâm chung, lại kéo tay Tiểu Lâu nói, nếu sau này gặp phải khó khăn, không thể duy trì được nữa, có thể tới tìm bá phụ. Người đã nói, Tạ bá phụ là người trung thành chính trực, nhất định sẽ tận lực giúp đỡ Tiểu Lâu” Giang Tiểu Lâu mỉm cười, nói một cách thành khẩn. Phụ thân tin tưởng Tạ Khang Hà, vì họ là bằng hữu, nhưng đã nhiều năm không gặp, Tạ Khang Hà vẫn còn giữ bản tính đó sao? Giang Tiểu Lâu không thể tùy tiện tin tưởng, cho nên nàng mới dùng Ly Tuyết Ngưng đến thăm dò. Biện pháp tuy hơi thô lỗ, nhưng hữu hiệu lại trực tiếp, chỉ có phản ứng đầu tiên mới có thể biểu hiện ra cá tính chân thực của một người. Nhưng chuyện này cũng có cái hại, nếu Tạ Khang Hà là người thật sự thông minh, thì chưa chắc hắn sẽ tiếp nhận của cải Ly Tuyết Ngưng tặng, vì hắn không thể xác định tương lai có bị người ta vạch trần hay không, danh tiếng sẽ bị hủy trong chốc lát. Nhưng mà, Giang Tiểu Lâu lại nghe thấy hắn mua đất xây mộ. Lúc Giang gia gặp rủi ro, tất cả mọi người đều vạch rõ ranh giới, nhưng mộ phần của phụ thân và đại ca luôn có người quét dọn, không có cỏ dại, trên đất còn có dấu vết tế bái. Người nào lại không ngại hiềm nghi mà làm như vậy? Bây giờ nàng có thể khẳng định, người đó chính là Tạ Khang Hà, hắn không chỉ đến thăm bằng hữu đã mất, thậm chí còn định mua đất xây mộ cho bằng hữu, để người đó không bị quấy rầy sau khi qua đời. Cho dù là đến lúc này, Giang Tiểu Lâu vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng hắn, bởi vì hắn cũng có thể làm vậy để mua danh. Đừng trách nàng đa nghi, không có ai đáng để tin tưởng hoàn toàn cả, cho dù là Tạ Khang Hà mà phụ thân luôn tin tưởng cũng vậy. Cho nên nàng mới dẫn dụ Tạ Khang Hà kể ra quá trình hắn và phụ thân kết bạn. Nếu trong lời kể của Tạ Khang Hà có chút gì giả dối hay che giấu, Giang Tiểu Lâu đều mơ hồ có thể nhận ra được. Nhưng hắn lại vô cùng thành thật, đồng thời không chút nào che giấu. Bao gồm những chuyện khi hắn đang thất chí, nghèo túng, không một xu dính túi, những trải nghiệm của hắn và Giang Thừa Thiên, và lý do giúp hắn phát đạt… Một người chú trọng danh tiếng, nhất định sẽ chọn lựa che giấu quá khứ không vẻ vang của mình, hận không thể để khắp thiên hạ biết sự phú quý hiện giờ của mình, nhưng ngay cả chuyện muội muội mình chết đói hắn cũng nói ra, trực tiếp thừa nhận xuât thân mình. Nếu như hắn muốn chiếm lấy khoản tài sản này, hoàn toàn có thể chiếm hết công lao làm của mình, hoàn toàn không cần nói ra, nhưng hắn không có. Cho tới lúc này, Giang Tiểu Lâu mới tin tưởng hắn. “Tiền lập nghiệp của ta là nhờ Tử Hư trợ giúp, nếu không có hắn, bây giờ ta vẫn còn là một ngư dân. Vì lẽ đó, tất cả gia sản của ta, một nửa là nhờ ta nỗ lực, một nửa phải thuộc về Tử Hư. Nếu hắn đã qua đời, vậy sẽ do con cái của hắn kế thừa.” Tạ Khang Hà trịnh trọng nói. Lúc trước bán đi tất cả cá chình miêu, tiền thu được đều đem đi đầu tư, nếu không có số tiền đó hắn sẽ không cóngày hôm nay, cho nên hắn nghĩ của cải của mình có một nửa là thuộc về Giang Thừa Thiên, lời này vốn dĩ cũng không sai. Nhưng hôm nay hắn đã là cự phú, gia tài ngàn vạn, số tiền phải chia ra đâu phải chỉ một ít như trước kia? Nhìn thấy hắn không chút do dự mà quyết định như vậy, tất cả mọi người đều kinh ngạc đến ngây người. Ngay cả Giang Tiểu Lâu cũng thấy kinh ngạc: “Bá phụ, con đến gặp người chỉ vì phụ thân từng nhắc đến người, con chỉ hy vọng gặp được người bằng hữu mà phụ thân đến lúc lâm chung cũng không quên được, tuyệt không có ý tứ gì khác. Số của cải kia là do người nhiều năm vất vả làm ra, gia phụ còn không có chút công lao nào, huống chi là con? Con cảm kích lòng tốt của bá phụ, nhưng chuyện này tuyệt đối không thể.” Nếu Tạ Khang Hà chỉ là diễn trò, thì có thể dừng lại ở đây, vì hắn đã thành công khiến Giang Tiểu Lâu tin tưởng. Nhưng hắn không hề có ý dừng lại, mà nhìn Giang Tiểu Lâu nói: “Tiểu Lâu, năm đó ta không thể báo đáp cha con, khi con cái của hắn gặp khó khăn ta cũng không ra tay giúp đỡ, khiến lương tâm ta vô cùng bất an. Nếu con có thể tiếp nhận những thứ này, sau này khi ta chết, mới thật sự không thẹn với lòng.” Tạ Khang Hà không phải đang diễn trò, lại càng không phải đang làm dáng, hắn là thật lòng. Giang Tiểu Lâu vừa muốn cự tuyệt, Tạ Khang Hà đã nhẹ nhàng phất tay nói: “Tiểu Lâu, đây là cố gắng cuối cùng của ta vì Tử Hư huynh, nếu như con không cần, có thể mang cho người khác hoặc quyên góp, đều tùy con. Nhưng ta rất kiên trì, mong con đừng từ chối lễ vật của bá phụ.” Cho dù Giang Tiểu Lâu miệng lưỡi sắc sảo, cũng không nghĩ tới Tạ Khang Hà lại quyết định như vậy, cho nên trong nhất thời nàng cũng không biết nên nói gì, ngẩn người một lúc lâu. Tạ Khang Hà chuyển qua Thái Vô tiên sinh bên cạnh: “Tiên sinh, cháu gái ta ở đây là khám bệnh sao, bệnh tình của nó đã khá hơn chưa?” Thái Vô tiên sinh lộ ra vẻ đắc ý: “Có ta thì còn sợ gì? Yên tâm đi, không có gì đáng ngại, chỉ cần cố gắng điều dưỡng, sau này không được lao lực.” Tạ Khang Hà nghe vậy không chút do dự nói: “Vậy thì Tiểu Lâu, theo bá phụ về nhà đi.” Về nhà, hắn muốn đưa nàng về nhà? Tiểu Lâu choáng váng, trong kế hoạch cùa nàng quả thật là bắt đầu từ Tạ gia, như vậy nàng sẽ dần dần tiếp cận được trung tâm tài phú của kinh thành, nhưng nàng không ngờ mình chưa kịp tiến hành bước tiếp theo, Tạ Khang Hà đã chủ động mời. “Nhưng thân phận con đặc thù, nếu tùy tiện đến quý phủ quấy rầy…” nàng có chút do dự. Tạ Khang Hà cười nói: “Không cần bận tâm, con là con gái của vị bằng hữu tốt nhất của ta, cũng là khách quý của ta, ai sẽ dị nghị chứ?” Ánh mắt Giang Tiểu Lâu như dòng nước chảy, chậm rãi lướt qua Ly Tuyết Ngưng. Tạ Khang Hà thấy nànng nhìn Ly Tuyết Ngưng, bèn nói: “Nếu Ly cô nương không ngại, có thể cùng đi Tạ phủ, làm bạn với Tiểu Lâu” Nhìn thấy Giang Tiểu Lâu vẫn do dự, hắn không khỏi cười lên: “Tạ gia sẽ có thêm một chủ nhân, chứ không phải khách. Tiểu Lâu, bất kể sau này con muốn làm gì, đi đâu, bá phụ đều không có dị nghị, nhưng lúc nãy Thái Vô tiên sinh đã nói, con phải cố gắng điều dưỡng. Trước khi thân thể hoàn toàn khôi phục, theo bá phụ về nhà đi.” Giang Tiểu Lâu bình tĩnh nhìn vào mắt Tạ Khang Hà, đôi mắt hắn vô cùng chân thành, giọng điệu thần thái đều là quan tâm, mặc dù là tâm địa sắt đá cũng phải cảm động. Nàng khẽ mỉm cười nói: “Bá phụ, thịnh tình như vậy, Tiểu Lâu cung kính không bằng tuân lệnh.” Rốt cuộc Tạ Khang Hà thở phào nhẹ nhõm, mặc kệ đứa bé này có muốn tài sản của hắn hay không, hắn đều sẽ tìm cách khiến cho nàng nhận lấy, lúc này mới tạm quên tâm sự nhiều năm của mình. Thiếu nợ Giang gia, sau này hắn làm sao còn mặt mũi đi gặp bạn cũ. Giang Tiểu Lâu vẫn chưa lập tức rời đi, nàng yêu cầu ở lại dược đường nửa tháng, xử lý xong chuyện riêng của mình, Tạ Khang Hà không ép, hắn cũng cần về nhà chuẩn bị. Khi mọi chuyện xử lý xong, sáng sớm, Giang Tiểu Lâu tự mình đi bái biệt Thái Vô tiên sinh, hắn lại phất tay, nói: “Đi thôi đi thôi, ta biết sớm muộn gì ngươi cũng đi.” Giang Tiểu Lâu cười nói: “Xin nhờ tiên sinh thay ta nói lời từ biệt với Phó đại phu, xin nói những gì huynh ấy giúp cho Giang Tiểu Lâu, ta rất cảm tạ, mong huynh ấy bảo trọng.” Thái Vô tiên sinh nghe vậy, không khỏi nhìn lại nàng: “Cô nương, lần này đi là không quay lại được, thật sự không hối hận sao?” Câu này không đầu không đuôi, người khác nghe không hiểu, nhưng Giang Tiểu Lâu lại hiểu. Nếu nàng chọn Phó Triêu Tuyên, tương đương với chọn lựa cuộc sống êm ấm, nàng sẽ có một trượng phu chịu bảo vệ nàng, một gia đình an toàn đầm ấm, có thể có con… Nhưng nàng lựa chọn từ chối Phó Triêu Tuyên, rời đi nơi này, có nghĩa là nàng từ chối cuộc sống như vậy, lựa chọn tương lai sóng gió tứ bề, vạn phần mạo hiểm. Đứa bé này, thật khiến người ta không biết nói gì. Giang Tiểu Lâu lần nữa nở nụ cười, âm thanh quyết đoán: “Phải, ta không hối hận, tiên sinh, xin bảo trọng.” Nói xong, nàng liền xoay người lại bước đi. Thái Vô tiên sinh nhìn bóng lưng của nàng, cuối cùng thở dài một hơi: “Đi ra đi, sáng sớm đã đến, tại sao lại muốn tránh mặt?” Phó Triêu Tuyên từ sau thân cây đi ra, sắc mặt thẫn thờ. Thái Vô tiên sinh lườm hắn một cái: “Thật là không có tiền đồ, chẳng trách người ta không thích ngươi, nếu là thích thì dũng cảm tranh thủ, bộ dáng này thì có ích gì?” Phó Triêu Tuyên cười khổ lắc đầu: “Sư phụ, không phải người không đồng ý con với nàng sao?” Thái Vô tiên sinh không nhịn được thở dài, tiếc rẻ nói: “Tất cả đều là mệnh, không theo ý mình được, lẽ nào ta không đồng ý là ngươi bỏ qua sao?” Phó Triêu Tuyên cười: “Đúng vậy, lẽ nào sư phụ không đồng ý, con sẽ bỏ qua sao?” “Nó đến Tạ gia, ta không biết nó định làm gì, nhưng ta thấy lần gặp mặt này quá trùng hợp, Tạ huynh cao hứng quá, có lẽ không nhận ra, nha đầu này…quá tinh ranh.” Phó Triêu Tuyên nhíu mày: “Ý sư phụ là…” Trong lúc bọn họ nói chuyện, xe ngựa càng đi càng xa, từ từ biến mất trong tầm mắt. Xe ngựa một đường đi thẳng, Giang Tiểu Lâu ngồi bênn cửa sổ, ánh mắt nhìn về những bá tánh bên ngoài, Ly Tuyết Ngưng nhìn nàng, suy tư: “Tiểu Lâu, sao muội muốn vào Tạ gia?” Giang Tiểu Lâu khẽ mỉm cười: “Tỷ nhịn cả một quãng đường, đợi đến giờ mới hỏi, xem như là rất giỏi chịu đựng.” Tạ Khang Hà sau khi phát tài thì không đánh cá nữa, đầu tiên hắn mua một tiệm gạo, tiếp theo phát triển đến tiệm tạp hóa, quán rượu, ban đầu vì thiếu kinh nghiệm mà bị lừa gạt không ít tiền, sau đó có được kinh nghiệm, lại thêm con người hắn thật thà, rộng rãi kết thiện duyên, chuyện làm ăn càng lớn, mở cả xưởng tơ lụa, đồ cổ, châu báu, các ngành các nghề đều có mặt hắn. Hắn cũng không quên gốc, cố ý mua lại ngàn mẫu ruộng tốt, tự mình trồng gạo, ngũ gốc, mở rộng làm ăn đến các châu huyện, trở thành một phú hào chân chính. Giang Tiểu Lâu vốn là báo thù mà đến, nàng chọn Tạ gia, nhất định là có lý do, rốt cuộc đó là gì? Giang Tiểu Lâu không những vào Tạ gia, còn bán đi nông trang, đồng thời để Ly Tuyết Ngưng và nha hoàn Tiểu Điệp đi theo. Ly Tuyết Ngưng rất thông minh, nàng mơ hồ nhận ra một chút, rồi lại không nói ra được cụ thể, dù sao tâm tư Tiểu Lâu quá sâu, khiến người ta không thể đoán được. Sau khi bán đi nông trang, Giang Tiểu Lâu còn là một chuyện kỳ lạ, nàng lấy một số tiền lớn mua heo chết, ngay cả heo bệnh chết cũng mua, gần một trăm con. Ly Tuyết Ngưng cho rằng nàng phát điên, nhưng Giang Tiểu Lâu rất kiên trì. Không chỉ như vậy, nàng còn thuê một chiếc thuyền, tự mình giám sát, đưa thuyền chứa đầy heo chết ra mặt đông kênh đào, đi dọc theo sông. Ban đầu Ly Tuyết Ngưng nghĩ nàng đem heo đi bán, nhưng Giang Tiểu Lâu thuê người dùng lưới đánh cá, bện thành túi rồi trói heo vào trong, quấn chặt miệng lại, bỏ hết xuống sông. Nhưng nàng không bỏ hết tất cả heo xuống cùng lúc, cũng thay đổi nhiều địa điểm khác nhau, mỗi lần thả heo lại thuê những người khác nhau, như là đang che giấu cái gì. Ly Tuyết Ngưng không hiểu Giang Tiểu Lâu muốn làm gì, nàng chỉ thấy Giang Tiểu Lâu dùng cây lớn đánh dấu những nơi thả heo xuống, còn vẽ một tấm bản đồ chỉ có nàng mới hiểu. Khi làm xong, Giang Tiểu Lâu như trút được gánh nặng. Giang Tiểu Lâu không trả lời, chỉ là lột một trái nho đưa đến trước mặt nàng: “Cái này rất ngọt, tỷ ăn thử đi.” Ly Tuyết Ngưng tiếp nhận trái nho, ánh mắt càng nghi ngờ. Giang Tiểu Lâu cũng ăn một trái, thật sự rất ngọt, nụ cười càng sâu: “Ta đến Tạ gia, dĩ nhiên có dụng ý của ta, tỷ không cần lo lắng.” Rốt cuộc cũng là không chịu nói, Ly Tuyết Ngưng thở dài. Tạ gia không tranh đất trong kinh thành với các quan to quý nhân, chỉ xây một tòa nhà ở ngoại ô phía nam, diện tích rất lớn, sau khi vào cửa mới thấy phòng ốc, sương đình đạt đến hơn một trăm gian, hành lang chồng chất, lầu các liên miên, đây là phong cách mà người Liêu Châu thích ở. Tạ Khang Hà là người hoài cổ, Giang Tiểu Lâu tươi cười đi theo hướng dẫn của Tạ Khang Hà. Vừa đến phòng khách, nàng ngẩn đầu nhìn, ở giữa treo một tấm biển to chữ vàng “Thận tư đường”, câu đối hai bên vô cùng ngay ngắn. Giang Tiểu Lâu ngưng thần nhìn chốc lát, nói: “Câu đối này của bá phụ viết rất hay.” Bọn người Ly Tuyết Ngưng cũng dừng lại, liếc mắt nhìn câu đối, đó là: Học hành cũng được, cày ruộng cũng được, chăm chỉ là được; lập nghiệp khó khăn, giữ thành khó khăn, biết khó sẽ không khó. Tạ Khang Hà nhìn Giang Tiểu Lâu, thần sắc nhiều hơn mấy phần ôn nhu: “Câu đối này là dùng để tự xét lại, lúc nào ta cũng tự nhắc nhở mình mới không quên nguồn cội.” “Lão gia, ngài trở về rồi” Đang khi nói chuyện một giọng nữ ôn hòa vang lên, một mỹ nhân hoa phụ đứng ở cửa đại sảnh, phía sau một đàn ma ma lớn tuổi đứng chen chúc. “Tiểu Lâu, tới gặp Vương di nương đi.” Tạ Khang Hà cười nhẹ. Hắn nói là di nương, mà không phải bá mẫu, điều này rất khác biệt. Giang Tiểu Lâu nhạy bén phát hiện ra điểm này, chỉ hơi mỉm cười tiến lên nói: “Vương di nương.” Vương Bảo Trân là thiếp của Tạ Khang Hà, vì hiểu biết chữ nghĩa, cư xử lão luyện, Tạ Khang Hà hay mang nàng ra ngoài làm ăn. Nàng cũng không phụ lòng hắn, chuyên tâm việc nhà, sắp xếp nhân sự, chuyện gì cũng đều giúp hắn hiến kế. Năm rộng tháng dài, không chỉ về phương diện làm ăn Tạ Khang Hà không rời được nàng, ngay cả sinh hoạt hàng ngày trong nhà cũng toàn nhờ nàng. Giang Tiểu Lâu biết thương nhân làm ăn đều có hai dạng nữ nhân, một là phu nhân ở trạch viện, một là ở bên ngoài giao thiệp. Người khác không biết đến chính phu nhân, có thể sẽ xem người hay đi theo bên ngoài là phu nhân. Tuy rằng nói là thiếp, nhưng địa vị của Vương Bảo Trân ở Tạ gia cũng không kém nguyên phối phu nhân, những tiểu thiếp khác càng không thể so sánh. Chẳng qua nàng rất hiểu quy củ, không chịu để mọi người gọi mình là nhị phu nhân, chỉ chịu xưng hô là Vương di nương. Vương Bảo Trân nhìn thấy Giang Tiểu Lâu, hơi sững sờ: “Thì ra vị này chính là Giang tiểu thư, màu mời vào.” Vương di nương cười rạng rỡ. Mọi người vào phòng khách, Vương Bảo Trân mới cười nói: “Phu nhân quanh năm ăn chay lễ Phật, hôm nay là sinh nhật Bồ Tát, nàng ở Phật đường cúng bái, buổi trưa sẽ đích thân mời tiệc Giang tiểu thư. Hồng ma ma, còn ngây ra đó làm gì, mau mời mấy vị tiểu thư đến đây gặp khách quý.” Thái độ của nàng vô cùng nhiệt tình, ánh mắt rơi vào trên người Giang Tiểu Lâu cũng rất ôn hòa, thậm chí có thể nói là ân cần. Tạ Khang Hà khá hài lòng biểu hiện của nàng, nhưng cố ý sửa lại: “Không phải mời khách, từ nay về sau Tiểu Lâu sẽ ở lại Tạ gia, là chủ nhân.” Vương Bảo Trân vẫn chưa lộ ra vẻ giật mình: “Vâng, là thiếp nhanh miệng nói sai.” Nàng chủ động kéo tay Giang Tiểu Lâu, đầy mặt ôn hòa: “Đến đây rồi thì là người nhà, mọi thứ ăn mặc chi dùng đều nói với di nương, đừng khách sáo.” Rõ ràng tự xưng là di nương, nhưng lại nói lời chỉ có chủ mẫu mới nói, Giang Tiểu Lâu không hề trả lời, chỉ đứng cười, trong nụ cười có chút ngại ngùng. Ly Tuyết Ngưng cúi đầu cụp mắt, thỉnh thoảng nhìn Giang Tiểu Lâu một chút, lại cúi đầu, không khỏi nở nụ cười. Nha đầu này, rất giỏi ra vẻ, diễn tuồng ”một thiếu nữ mới đến nơi xa lạ đang căng thẳng”y như thật. Tạ Khang Hà cười: “Nhìn nàng kìa, làm Tiểu Lâu sợ…” Vương Bảo Trân cười ha ha: “Tính của thiếp nóng nảy, lão gia cũng biết mà, sau này Tiểu Lâu cũng biết thôi.” Giang Tiểu Lâu cúi đầu cười. Không lâu lắm, các tiểu thư của Tạ gia đến, từng người sáng sủa xinh đẹp, tụ tập một chỗ không khác gì trăm hoa đua nở. Các nàng rất kính nể Tạ Khang Hà, từng người cúi đầu chào, chờ đi đến trước mặt Giang Tiểu Lâu mới mỉm cười ngẩn đầu lên. Các thiếu nữ này trên người đều có mấy phần hàm súc khiêm cung, lại như hoa bách hợp, có khí độ nhàn nhã cần có của một thiên kim tiểu thư. Tuy rằng chỉ là thương gia, rõ ràng Tạ Khang Hà cũng khá nghiêm khắc với các nữ nhi. Đại tiểu thư Tạ Nguyệt có gương mặt giống hệt Vương di nương, gương mặt trái xoan, đôi mày tinh tế, mắt phượng dài xinh đẹp, vô cùng sáng của nhi mị, nàng lặng lẽ kéo tay Giang Tiểu Lâu, thấp giọng nói: “Muội muội thật đẹp.” Ngữ khí của nàng tràn ngập ước ao và vui mừng, mười phần chân thành. Giang Tiểu Lâu ngại ngùng cười, hơi mang theo vẻ cảm động. Tuy rằng Tạ Nguyệt xinh đẹp, nhưng lại đeo cây trâm thủy tinh có tua rua thật dài. Theo quy củ Đại Chu, chỉ có một khả năng, nàng đang thủ tiết. Giang Tiểu Lâu cẩn thận suy nghĩ một chút, không có nghe Tạ bá phụ nhắc tới chuyện này, hay là Tạ Nguyệt vẫn chưa thât sự xuất giá. Vậy thì chỉ còn một khả năng: vọng môn phương. Chữ “phương” theo mê tín mà nói thì bởi vì cô nương này có mệnh quá cứng, chưa xuất giá đã khắc chết hôn phu, sau đó thì rất khó tìm được nhà chồng, người ngoài mới gọi nàng là vọng môn phương. Nói như vậy, vị tiểu thư thiên kiều bá mị này thật rất đáng thương, nghĩ tới đây, nụ cười trên mặt Tiểu Lâu càng ôn hòa hơn. Nhị tiểu thư Tạ Nhu bộ dáng nho nhã, mắt dài nhỏ, miệng nho nhỏ, dung mạo không quá xuất sắc, nhưng cũng có phong cách, tính cách điềm đạm, chỉ đứng xa xa nhìn Giang Tiểu Lâu. Mặc dù có chút không hào phóng nhưng lại điềm đạm đáng yêu. Giang Tiểu Lâu còn nghi ngờ, nếu gió to một chút không chừng sẽ thổi bay vị tiểu thư này đi. Tam tiểu thư Tạ Hương đứng bên cạnh đại tỷ, lông mi đen bóng cong vút, đôi mắt trắng đen rõ ràng, trong trẻo như nước hồ mùa xuân, khóe miệng không cười cũng nhấc lên, dung mạo vui tươi, tràn đầy tò mò nhìn Giang Tiểu Lâu: “Ngươi từ đâu tới đây?” Sóng mắt nàng lóng lánh, mang theo thăm dò, vốn là thuần khiết lại phai nhạt ba phần. Giang Tiểu Lâu nở nụ cười nói: “Ta…” Tạ Khang Hà lập tức nói: “Tiểu Lâu từ Liêu Châu đến.” Tạ Khang Hà không muốn nói chuyện của Giang Tiểu Lâu ra, tránh phiền phức. Tạ Hương ồ một tiếng, liếc mắt nhìn về đại tỷ Tạ Nguyệt. Tạ Nguyệt sợ tam muội không biết nói chuyện làm khách tức giận, mới đảo mắt: “Muội cứ hỏi này hỏi kia, thật không có phép tắc.” Tứ tiểu thư Tạ Du đứng một bên, nàng vai thon cổ dài, màu da trắng nõn, đôi mắt đen thăm thẳm. Cô gái này, rõ ràng quần áo mộc mác nhưng lại rất rực rỡ, mỹ lệ vô cùng làm người khác phải chú ý. Giang Tiểu Lâu để ý thấy,khi nàng bước vào, cả người nhẹ như chim yến, như liễu rủ trong gió, phong tình vạn chủng, lại không có chút nào khinh bạc. Trước khi vào Tạ gia, Giang Tiểu Lâu từng nghe nói, Tạ Du không giống các tiểu thư khác, nàng là dưỡng nữ, mẫu thân nàng từng là ca kỹ, phụ thân là bạn tốt của Tạ Khang Hà, bởi vì mẫu thân không được phép bước vào Liêu phủ, Tạ Khang Hà mới thu nhận Tạ Du. Tạ Khang Hà nhận nuôi một cô gái không cùng huyết thống với mình, còn xem nàng như con ruột, phần khí độ này đủ làm người ta biến sắc. Tạ Du mỉm cười đứng cạnh nhị tiểu thư Tạ Nhu, càng làm lu mờ dung mạo tầm thường của Tạ Nhu. Nàng dùng ánh mắt thăm thẳm nhìn Giang Tiểu Lâu. Dung mạo là điểm các cô gái xinh đẹp hay so sánh với nhau, đặc biệt xưa nay nàng luôn nghĩ mình rất đẹp, nhưng Giang Tiểu Lâu lại không hề thua kém nàng, mùi vị chua xót trong lòng không thể nói rõ, chỉ đứng một bên quan sát. Đám người Tạ Nguyệt đều chú ý đến Giang Tiểu Lâu, đối với Ly Tuyết Ngưng không thèm nhìn tới. Chỉ có ngũ tiểu thư Tạ Xuân, nàng thấy mọi người chen chúc nhìn Giang Tiểu Lâu, liền chủ động đi tới bên cạnh Ly Tuyết Ngưng, cười nói cùng nàng. Tạ Xuân nhỏ tuổi nhất, tóc mai phất phơ, hoa thược dược cắm trên đầu không phải hoa giả, mà là mới hái trong vườn, còn có một con bướm lượn chung quanh, nhìn bộ dạng rất buồn cười. Quả nhiên, Tạ Hương thổi phù một tiếng, cười nói: “Tiểu ngũ, trên đầu muội có gì vậy?” Tạ Xuân nghiên đầu qua chỗ khác, lắc lắc đầu nói: “Cái gì?” “Muội không thấy một con bướm lớn bay trên đầu sao? Tỷ đã nói bao nhiêu lần rồi, đừng lấy mấy thứ hoa linh tinh cài lên đầu, ngay cả bướm cũng đến rồi, làm khách sợ là không hay đâu.” Trên mặt Tạ Hương mang theo ý bỡn cợt. Tạ Xuân không tinh xảo như các vị tiểu thư khác, nhưng mày rậm mắt to, mặt như trăng tròn. Nghe xong lời Tạ Hương nói, liền nhìn lên đầu, quả nhiên thấy một con bướm bay tới bay lui, nàng hì hì cười, không nhịn được mà bắt lấy con bướm trong tay, vừa tính thả đi lại nghe Vương Bảo Trân cười nói: “Ngũ tiểu thư, Tiểu Lâu còn ở đây, đừng làm nàng sợ.” Tạ Khang Hà nhíu mày, nổi lên vẻ thiếu kiên nhẫn hiếm thấy: “Không được làm loạn.” Tạ Xuân có dung mạo giống Tạ Khang Hà nhất, nhưng xem bộ dạng của hắn lại không hẳn là thích nữ nhi này, Giang Tiểu Lâu vừa nhìn qua cũng hiểu được đại khái. Tạ Xuân không phản đối mà thả con bướm ra, chỉ nhìn Giang Tiểu Lâu một chút, lầm bầm: “Tỷ ấy đâu phải được làm từ bùn, gió thổi một cái là tan mất, sao lại dễ bị kinh sợ như vậy.” Tuy rằng oán giận, nhưng vẫn rất ngây thơ. Sắc mặt Tạ Khang Hà trầm xuống: “Tạ Xuân.” Gọi ra cả họ tên, rõ ràng tức giận vô cùng. “Được rồi, lần nào về cha cũng giáo huấn con, con chỉ là thấy hoa đẹp nên hái xuống cài lên đầu, cũng không phải cố ý chọc giận cha.” Tạ Xuân vội xin tha. Lúc này, Tạ Du mở miệng nói câu đầu tiên: “Giang tiểu thư bản tính thiện lương, sao lại vô cớ tức giận chứ? Phụ thân lo xa rồi.” Âm thanh uyển chuyển êm tai như chim hoàng oanh, khiến lòng người run lên. Nhìn như giải vây cho Tạ Xuân, thật ra còn có ý khác. Quả nhiên, sắc mặt Tạ Khang Hà càng không vui: “Thấy không, sau này học hỏi tứ tỷ nhiều một chút, còn không quy củ như vậy, ta sẽ đưa con cho ma ma giáo dưỡng quy củ.” Dường như chuyện Tạ Xuân bị quát mắng là bình thường, cũng không chút nào để ý,cười hì hì cho qua. Tạ Nguyệt nhiệt tình nhất, lập tức chuyển đề tài: “Tiểu Lâu lần đầu đến kinh thành sao? Sau này rảnh rỗi, ta mang muội ra ngoài đi dạo, kinh thành rất náo nhiệt, muội sẽ rất thích…” Giang Tiểu Lâu chỉ cười cười, vô cùng ôn nhu, nhìn như một cô nương ngại ngùng, Vương Bảo Trân thầm quan sát nàng, nhìn thấy như vậy vô cùng hài lòng. Tạ Khang Hà coi trọng Giang Tiểu Lâu, nàng đương nhiên hy vọng cô nương này dễ chung sống, nếu tính tình hung hăn, thì sẽ không dễ xử lý.