Các nàng về đến Quốc Sắc Thiên Hương lầu, vừa vào cửa liền thấy Lý Hương Lan đang được Phỉ Thúy đỡ, bước đi nghênh ngang: “Ôi, không phải Đào Yêu cô nương đây sao?” Vẻ mặt Diêu San Hô tươi cười, sóng mắt trong trẻo lưu chuyển: “Hương Lan tỷ tỷ sao lại đến đây?” Lý Hương Lan cũng không thèm nhìn tới nàng, chỉ nhìn chằm chằm Giang Tiểu Lâu nói: “Từ khi nào Quốc Sắc Thiên Hương lầu lại chứa kẻ xấu xí thế này?” Diêu San Hô che lại ý trào phúng trong mắt, Lý Hương Lan càng ương ngạnh, càng hiện rõ sự ngu xuẩn, miệng lại hòa nhã đáp:”Kim Ngọc tỷ đã đồng ý rồi…” “Ôi, đang lấy Kim Ngọc ra dọa ra sao?” Lý Hương Lan liếc xéo nàng, bộ dáng lười biếng: “Nơi này mỗi một tấc đấc cũng phải dùng tiền để mua, San Hô muội muội thật hào phóng, lại chịu nuôi người ăn ở không.” “Hương Lan tỷ…” “Diêu San Hô, ta khuyên ngươi đừng chen vào chuyện của người khác, miễn cho tương lai bị chó điên cắn càn.” Lý Hương Lan cười lạnh nói. Từ đầu tới cuối, trên môi Giang Tiểu Lâu luôn có một nụ cười như có như không, đôi mắt buông xuống, không nói một lời. “Còn nói cái gì viên minh châu long đong, rõ ràng là nữ nhân xấu xí.” Lỗ mũi Lý Hương Lan thở ra một hơi mạnh, “Ta lại muốn xem thử ả làm sao để khôi phục lại gương mặt đẹp đẽ trước kia.” Diêu San Hô nhút nhát cười theo, kéo Giang Tiểu Lâu rời đi. Lý Hương Lan còn thấy chưa đủ, trong lòng giận dữ, thấp giọng nói với Phỉ Thúy đứng bên cạnh, dặn dò: “Đi tìm một người…” Giang Tiểu Lâu vẫn ở tại Vãn Nguyệt lâu như trước, chỉ là ở trong phòng của tỳ nữ. Bách Hợp thường xuyên lười biếng không làm việc, đẩy hết việc cho Giang Tiểu Lâu, nàng cũng không bao giờ từ chối. Diêu San Hô muốn ăn khuya, Giang Tiểu Lâu đi vào hoa viên, lúc đi ngang một khóm hoa, một bóng người lập tức kéo nàng vào giữa màn đêm, lực đạo mạnh mẽ. Cả người nàng ngã nhào xuống đất, bị đè chặt, một luồng khí xa lạ ghê tởm phả vào mặt, nam nhân cười gằn: “Thì ra đệ nhất mỹ nhân Quốc Sắc Thiên Hương lầu là ở chỗ này…” Sau phút kinh hoảng Giang Tiểu Lâu tỉnh táo lại: “Ngươi không biết dung mạo ta còn xấu hơn quỷ sao?” Người nọ cười gằn đưa tay nắm cằm của nàng: “Ngoan ngoãn đi, ngươi thông minh như vậy sao lại không hiểu được, nếu không có người bỏ tiền nhờ ta giải quyết xui xẻo, sao ta chịu chạm vào một con quỷ xấu xí?” Như một gáo nước lạnh tạt vào, đầu óc nàng trở nên tỉnh táo, gương mặt Giang Tiểu Lâu nấp trong bóng tối: “…thả ta ra.” Đối phương càng hung hăng: “Ngươi còn tưởng mình đáng giá lắm sao? Đừng giả ngốc, với bộ dạng này không ai thèm nhìn ngươi đâu! Nên thành thật một chút đi…” Vừa nói vừa đưa tay đến xiêm y của nàng, ngay cả miệng cũng không bịt lại, hoàn toàn không hề e sợ. Một luồng ánh sáng lạnh trong tay áo Giang Tiểu Lâu rơi xuống, thân thể này không có sức công kích, chủy thủ dĩ nhiên chính là đồ vật phòng thân tốt nhất. Cơ hội chớp mắt là qua, nàng nhất định phải nắm chặt thời cơ. Ngay khi lưỡi doa sắc sắp cắm vào bên hông hắn, đột nhiên người nọ gào một tiếng, sau đầu bị vật nặng đập vào một cái. Hắn miễn cưỡng đứng dậy muốn tìm người đánh lén, đầu lại bị đánh mạnh mấy cái, nhất thời tuôn ra mấy dòng máu ở hai mắt, chỉ có thể ôm đầu lăn lộn trên đất. Nhân lúc không bị chặn lại, Giang Tiểu Lâu được một đôi tay lạnh lẽo kéo chạy đi. Nàng lập tức quay đầu lại liếc mắt nhìn, nam nhân cuộn mình trên đất vẫn đang ôm đầu chảy máu kêu la không ngừng, một mảng đất thấm đầy máu nhìn mà kinh hãi. Người mới đến vẫn kéo nàng chạy đến nơi vắng vẻ mới dừng lại, theo sau đó là một trận ho sặc sụa. Âm thanh của nàng như là con diều bị rách nát, phần phật phần phật, sau một lát như muốn ngừng thở. Trong nháy mắt Giang Tiểu Lâu nhận ra người này – Ly Tuyết Ngưng. “Là tỷ…” Cuối cùng Ly Tuyết Ngưng cũng ngẩn đầu lên, trên mặt tái nhợt không chút hồng hào: “Những người kia không phải dễ động vào, muội phải cẩn thận.” “Tỷ nói Lý Hương Lan?” “Không riêng nàng ta, ta nghĩ người thật sự phải đề phòng là ai, muội hiểu rõ hơn ta.” Ly Tuyết Ngưng nghiêm túc nói, đôi mắt mang bệnh lâu ngày có một quầng đen hiện rõ. Giang Tiểu Lâu lại nở nụ cười: “Trước kia khi ta đang đắc ý tỷ không chịu dệt hoa trên gấm, bây giờ ta thảm như vậy tỷ lại như người đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết, tỷ thật là người thú vị.” Ly Tuyết Ngưng khẽ lắc đầu, nàng thật sự không hiểu sao Giang Tiểu Lâu lại bình tĩnh như vậy, chờ nhìn thấy chủy thủ trong tay áo, nàng mới chậm rãi thở phào nhẹ nhõm: “Xem ra là ta nhiều chuyện rồi.” Giang Tiểu Lâu gật đầu: “Đúng, tỷ nhiều chuyện, nếu để Lý Hương Lan biết tỷ cứu ta, tỷ sẽ vì vậy mà gặp phải bất hạnh.” Ly Tuyết Ngưng mím mím môi: “Nếu như vì sợ mà không làm chuyện mình nên làm, vậy thì ta sống không còn chút ý nghĩa nào.” Dệt hoa trên gấm cũng không đáng là gì, đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết mới thật sự là báo đáp. Gương mặt tái nhợt của nàng mơ hồ có một nụ cười, khiến trong lòng Giang Tiểu Lâu thấy ấm áp. Hai người nhìn nhau cười, có ý tứ tán thưởng lẫn nhau. “Muội nên mau chóng nghĩ cách rời khỏi Quốc Sắc Thiên Hương lầu đi.” Ly Tuyết Ngưng không yên tâm nhắc nhở. “Không, ta sẽ không đi.” Giang Tiểu Lâu nhẹ nhàng cười, trong âm thanh êm dịu lộ ra một loại kiên định. Cơ hội ngàn năm một thuở sắp đến rồi, làm sao nàng lại vô cớ rời đi. Dưới ánh trăng, mi mắt nàng ngước cao, tuy rằng trên mặt đầy vết ban đỏ, cũng không ngăn được thần thái nơi đáy mắt, gương mặt thanh lệ khi cười lên giống như đóa hải đường nở rộ, phong lưu tùy ý, quyến rũ cực điểm, câu mất hồn phách người khác không một tiếng động. Ly Tuyết Ngưng không khỏi sửng sốt, người khác đều nói gương mặt nàng bị hủy, không còn chút sức quyến rũ nào, đúng là quá nông cạn. Nữ tử này, mỗi tiếng nói cử chỉ, không gì không lộ ra sự xinh đẹp từ trong xương tủy… Trong phòng bày một bình phong chạm trổ bằng gỗ tử đàn, mùi đàn hương lượn lờ chung quanh. Vương Hạc cùng Diêu San Hô đang chơi cờ, Vương Hạc thắng liên tiếp, lông mày Diêu San Hô nhíu chặt, lộ ra nét khổ não: “Vương công tử, sao lại không chịu nhường ta?” Vương Hạc cười ha hả: “Trước kia Đào Yêu chưa từng yêu cầu như vậy, đều là nàng ấy nhường ta.” Khăn tay của Diêu San Hô âm thầm bị siết chặt, nụ cười trên mặt lại không chút thay đổi: “Đào Yêu tỷ tỷ là cao thủ chơi cờ, ngay cả Vương công tử cũng phải chịu thua sao.” Trên mặt Vương Hạc lóe qua một tia không dễ chịu, Diêu San Hô nở nụ cười, ánh mắt nhẹ nhàng lay động, trong giọng nói có chút mềm mại: “Nếu hôm nay Vương công tử thua, thì ngài muốn gì?” Trong lòng Vương Hạc nhất thời hơi động, nhẹ nhàng cười: “Nếu như ta thắng, thì đêm nay San Hô phải…” Diêu San Hô nhướng mắt lên, như đang chăm chú lắng nghe. Vương Hạc cười tiếp tục nói: “Phải nói chuyện với ta suốt đêm.” Diêu San Hô cười đến ôn nhu, đáy mắt có sự e thẹn: “Vậy đêm nay ta để mặc Vương công tử tùy ý đó.” Vương Hạc nhìn thấy bộ dáng đó, trái tim sớm đã liêu xiêu. Diêu San Hô mỉm cười, đứng lên lấy cớ phải thay y phục nên đi ra cửa, nhìn thấy Giang Tiểu Lâu đang đứng ở cửa như một tỳ nữ, kinh ngạc nói: “Tỷ tỷ sao lại ở đây? Lại là nha đầu Bách Hợp lười biếng, đúng là không có quy củ.” Giang Tiểu Lâu nhẹ nhàng cười, nếu không có vị chủ nhân như người đồng ý, nàng làm sao dám, chẳng qua là muốn để cho mọi người thấy là Đào Yêu bây giờ chỉ là hạ nhân của ngươi mà thôi. Hai người vừa xuống cầu thang, nhìn thấy Kim Ngọc đang đứng cười khanh khách nói chuyện với một người: “Cái mà Quyền đốc công muốn, sao ta dám không tận tâm tận lực, Vệ công công xin yên tâm, tuyệt đối không có sai sót.” “Công công yêu nhất là tranh hoa lan, chuyện lần này nếu bà chủ Kim làm tốt, nhất định sẽ được thưởng không ít.” Nam nhân trung niên mặc trường bào màu xanh nhạt có vóc người vừa phải, quần áo đặc biệt mộc mạc, nhưng khí thế bức người tuyệt đối không cho phép người khác sai sót. “Nhất định sẽ làm tốt.” Kim Ngọc liền vội vàng khom người khẳng định, trong giọng nói mang theo ý cung kính chưa từng thấy. Diêu San Hô sững sờ, công công? Không lẽ là thái giám trong cung? Vệ công công này nụ cười ôn hòa, mặt mày hiền lành, dĩ nhiên là người ở trong cung. Giang Tiểu Lâu đi sau một bước, nàng có thể nhìn thấy lúc Vệ công công cười cái cằm khẽ nâng lên, mang theo kiêu căng. Đến khi nghe rõ những gì họ nói, nàng nhẹ nhàng nở nụ cười. Kim Ngọc tự mình đưa Vệ công công rời đi, sau khi phục hồi tinh thần lại phát hiện Diêu San Hô đang đứng trên hành lang nhìn, hướng về nàng khẽ gật đầu, ánh mắt rơi vào trên người Giang Tiểu Lâu, giọng điệu hết sức trịnh trọng: “Đào Yêu, tuy rằng dung mạo ngươi bị hủy, nhưng ta vẫn giữ ngươi lại cho ăn cho ở, để ngươi không đến mức không còn chỗ đi, bây giờ đã đến lúc ngươi báo đáp ta rồi.” Giang Tiểu Lâu nhìn Kim Ngọc, ánh mắt chân thành: “Không biết Kim Ngọc tỷ cần ta làm gì?” Vẻ mặt Kim Ngọc nghiêm túc chưa từng thấy: “Quyền đốc công muốn một bức tranh hoa lan.” Giang Tiểu Lâu chậm rãi thở phào nhẹ nhõm, ở Quốc Sắc Thiên Hương lầu nhẫn nhịn lâu như vậy, cuối cùng nàng đã  chờ được.