Hôm sau, dùng điểm tâm xong, Diêu San Hô cùng Giang Tiểu Lâu đi ra ngoài. Diêu San Hô ngồi yên ổn trên xe ngựa, ngại ngùng nhìn Giang Tiểu Lâu cười, chân thành nói: “Tỷ tỷ bị bệnh đã lâu mà không thấy đỡ hơn, trong lòng muội vô cùng khổ sở, nghe nói Bồ tát trong Niệm Từ Am rất linh thiêng, hy vọng Bồ tát sớm phù hộ tỷ tỷ được khỏe lại.” Đôi mắt hồn nhiên, ôn nhu như nước. Bây giờ Vương Hạc đã là thượng khách của Diêu San Hô, những tâm tư trước kia dành cho Giang Tiểu Lâu bây giờ đều đặt hết lên người nàng, càng phản chiếu rõ hình ảnh đơn côi lẻ loi của Giang Tiểu Lâu, khổ sở đáng thương. Bản thân Tiểu Lâu không cảm thấy gì, ngược lại Diêu San Hô luôn tỏ ra vẻ rất thương cảm nàng, dẫn đến rất nhiều lời trào phúng, đáng thương thì có đáng thương, nhưng cũng đáng cười. Đến Niệm Từ An, tiến vào đại điện, Diêu San Hô đốt lên một lò hương, đang định quỳ xuống, đột nhiên nghe thấy bên ngoài một trận náo động, vừa quay đầu lại đã nghe thấy có người lớn tiếng kêu: “Đào Yêu, cút ra đây.” Bộ dáng Diêu San Hô hốt hoảng lo lắng, kéo tay Giang Tiểu Lâu: “Ty tỷ, bên ngoài xảy ra chuyện gì?” Trên bậc thang, trụ trì của am ni cô vội vã bước ra ngăn lại, ai ngờ đối phương mặc kệ tất cả quất ra một roi, làm trên mặt trụ trì xuất hiện một vệ máu, ngã lăn ra đất không đứng lên nổi, sau đó một đám hộ vệ hung hăng càn quấy đi thẳng đến cửa điện, một cước đá tung cửa. Người mới đến một thân hoa phục, mặt đầy tức giận, vốn dĩ dung mạo xinh đẹp giống như hoa mùa xuân trăng mùa thu lại đằng đằng sát khí, nhìn chằm chằm Giang Tiểu Lâu, ánh mắt đặc biệt tức giận: “Người đâu, trói lại cho ta.” Hai tên hộ vệ không nói lời nào tiến lên trói Giang Tiểu Lâu, Diêu San Hô giống như muốn ngăn cản, lại bị đẩy sang một bên, Bách Hợp vội vàng đến đỡ lấy. Các ni cô trong am thấy tình hình không ổn đã trốn đi từ lâu, hộ vệ của Quốc Sắc Thiên Hương lầu lại không thể vào trong am ni cô, cho dù có bọn họ, thì ai sẽ chịu đứng ra bảo vệ một Đào Yêu đang bị thất thế? Nhóm hộ vệ như hổ như sói trói Giang Tiểu Lâu lại, chạy vội ra ngoài, Giang Tiểu Lâu cảm thấy rất kỳ quái, cũng đi theo bọn họ, không hề lên tiếng. Mãi cho đến bên hồ, Tương Trạch Vũ mới cho người thả nàng ra, nhướng mày cười lạnh nói: “Ôi, mọi người nhìn xem mỹ nhân này là ai?” Giầy của Giang Tiểu Lâu đã rơi mất, lộ ra bàn chân trắng loáng như ngọc, vết máu loang lổ,nàng chỉ đưa mắt nhìn hắn, vẻ mặt không một chút kinh hoảng. “Không nhớ ta sao? Ta đã bị người trêu đùa một trận, bắt ta phải gặm một khúc mía già còn không nói, còn hại ta bị tỷ tỷ mắng nửa ngày.” Nghe xong lời này, Giang Tiểu Lâu liền khẳng định thân phận của vị công tử áo gấm trước mắt này. Trước giờ Thái tử phi giáo huấn đệ đệ rất nghiêm khắc, cho nên Tương Trạch Vũ mới nhân cơ hội này tìm đến trả đũa, nàng cười lạnh: “Ta không biết công tử đang nói gì.” “Đừng giả vờ không biết, hôm đó người cùng với Kim Ngọc hùa nhau chơi xỏ ta, ngươi cho rằng giấu được ta sao?” Hắn đánh giá nàng từ trên xuống dưới: “Nhưng mà bộ dáng như quỷ này của ngươi, bây giờ tặng không cho ta cũng không thèm, chỉ là món nợ này phải tính cho hết! Dám to gan lừa ta, thì sẽ không có kết quả tốt. Hừ, Đào Yêu, đừng trách ta không cho ngươi cơ hội…” Vừa nói, Tương Trạch Vũ vừa lấy cung tiễn trong tay tên hộ vệ, lại sai người đem một trái táo đặt lên đầu Giang Tiểu Lâu, cười hì hì: “Như vậy đi, nếu như ta bắn trúng quả táo, ngươi có thể bình an vô sự rời đi.” Nói cách khác, nếu như bắn không trúng, vậy Giang Tiểu Lâu chắc chắn phải chết. “Đây là kinh thành, dưới chân thiên tử, ngài dám công khai đe dọa nữ tử vô tội, Tương công tử thật là khí phách lớn, thật sự không sợ tấu sớ hạch tội của Ngự Sử sẽ chất cao như núi hay sao?” Ánh mắt Giang Tiểu Lâu lạnh lùng, âm thanh như châu ngọc. Thủ lĩnh hộ vệ sững sờ, nhỏ giọng nhắc nhở: “Thiếu gia, Thái tử phi đã dặn dò, nếu lại xảy ra sự cố gì… bọn thuộc hạ cũng khó giữ được tính mạng.” “Ngươi không cần lấy tỷ tỷ ra ép ta.” Tương Trạch Vũ lửa giận đầy bụng, lập tức bắn tên, gió thổi vù vù bên tai, mũi tên lập tức xuyên qua bên tai Giang Tiểu Lâu, vèo một tiếng đóng ở trên cây, mũi tên còn rung rung một lúc, làm rơi xuống rất nhiều lá cây. Tương Trạch Vũ bắt đầu cười ha hả. Giang Tiểu Lâu bỗng nhiên nheo mắt lại, đột nhiên đưa tay ném trái táo xuống đất. Nàng đi chân trần, từng bước từng bước đi về phía đối phương, giọng nói cương quyết: “Tương công tử, ta đứng ở đây, ngài cứ thoải mái dùng tên bắn vào tim ta. Nhớ kỹ, vị trí của tim là ở đây, lệch một phân cũng không chết được." Tương Trạch Vũ đột nhiên biến sắc, con ngươi giận đến tái đi. Nữ tử mặt đầy vết ban đỏ này, chỉ là một kẻ xuất thân thấp hèn, sao lại dám nói chuyện với hắn như vậy, Hộ vệ tiến lên móc ra trường kiếm, lập tức gác lên cổ Giang Tiểu Lâu. Giang Tiểu Lâu thờ ơ không chút biến sắc, lại tiến về phía trước một bước. Trường kiếm của hộ vệ đã chăn lại cổ họng nàng, âm thanh tức giận: “Lui về phía sau.” Trường kiếm kia sắc bén, lóe sáng, đại diện cho hung hăng bá đạo, đại diện cho ỷ mạnh hiếp yếu. Giang Tiểu Lâu không lùi mà tiến tới, trên cổ trắng nõn có thêm một vệt máu. Nếu đổi thành nữ nhân khác, chỉ sợ từ lâu đã xanh mặt, hai chân run lên, quỳ xuống cầu xin, nhưng ngược lại Giang Tiểu Lâu không hề có tâm ý lùi bước: “Cầm cung tên thì có thể bắn giết nữ tử vô tội ngoài đường, không một chút úy kị luật pháp quốc gia, thiên lý sáng tỏ! Nếu như vậy, thì ta ở ngay đây, ngươi cứ lập tức giết ta đi.” Giờ khắc này, hai mươi mấy hộ vệ cường tráng cao to, trong tay cầm trường kiếm, bao vây chung quanh Giang Tiểu Lâu. Xa xa, vô số thường dân đang nhốn nháo, nhìn ngó khắp nơi, nghị luận sôi nổi. “Ngươi thật sự không sợ chết?” Ánh mắ Tương Trạch Vũ âm lạnh. Giang Tiểu Lâu nở nụ cười, vẻ mặt lạnh lùng kiêu ngạo: “Trước mắt mọi người ngươi bắt ta đi ra từ Niệm Từ am, nếu như ta chết, tấu chương của các Ngự Sử sẽ ghi rất rõ ràng Tương đại thiếu gia vô cớ giết người. Trong sạch của Tương gia từ nay sẽ dính líu đến một thanh lâu nữ tử xuất thân thấp hèn, tin tức này nhất định náo động toàn thành, tin rằng đến khi đó Thái tử phi cũng sẽ lấy làm vinh dự.” Tương Trạch Vũ nhìn nàng mặt mũi bình tĩnh, lập tức nhớ đến bộ dạng tức đến nổ phổi của Thái tử phi, trong lòng hận cực kỳ, tức giận nói: “Giết ả, lập tức giết ả.” Nhưng bọn hộ vệ không nhúc nhích, ai cũng không nhúc nhích. Giang Tiểu Lâu nói không sai, nếu để cho đại thiếu gia giết người trước mắt mọi người, Ngự Sử nhất định sẽ huyên náo không ngừng, đến khi đó chắc chắn đại thiếu gia sẽ không có chuyện gì, nhưng đám người bọn họ nhất định sẽ bị đẩy ra làm kẻ thế mạng. “Các ngươi điếc hay sao?” Tương Trạch Vũ tức giận đến choáng váng đầu óc. Đôi mắt Giang Tiểu Lâu chuyển sang nghiêm khắc: “Tương công tử, Tương gia là đại gia tộc trăm năm, dòng dõi cao quý, gia phong thuần khiết. Thái tử phi thân thể ngàn vàng, tám tuổi đã được phong cáo mệnh, mười tuổi được bệ hạ phong là Thập toàn quý nữ (nữ nhân quý giá hoàn hảo), mười lăm tuổi trở thành Thái tử phi, nhưng nếu hôm nay ngài giết ta ở đây, ngày mai Thái tử phi sẽ trở thành trò cười trong thiên hạ. Ngài là em vợ của Thái tử, tiền đồ tương lai không thể nói trước, tại sao phải dây dưa với một nữ tử xuất thân thấp hèn? Đồ sứ tinh mỹ và gạch vụn va vào nhau, thì ai sẽ vỡ trước? Ta khuyên ngài suy nghĩ cho kỹ, cái mạng thấp hèn của ta ở ngay đây, muốn lấy thì cứ lấy! Quan trọng là, ngài có bằng lòng vì nó mà trả giá xứng đáng hay không?” Nghe xong lời này, gương mặt Tương Trạch Vũ nổi giận cực điểm, đáy mắt mang theo tàn nhẫn, tiện nhân này lại dám uy hiếp hắn. Bầu không khí lạnh lẽo, tất cả hộ vệ đều tiến lùi không xong. Thái tử phi cho bọn họ đi theo Tương thiếu gia, chỉ là bảo vệ, không phải giúp hắn giết người. Tương gia xưa nay trong sạch cao quý, lão Thái phó xem danh tiếng như mạng, nếu hôm nay Tương Trạch Vũ giết người ở đây, Thái phó có thể tức chết tại chỗ. Quả thật họ có thể giết nữ nhân này, như hậu quả thì sao, ai gánh chịu? Thái tử phi dặn dò họ đi theo, nhưng có nói trước là không được cho Tương Trạch Vũ làm ra chuyện hoang đường. Giết người giữa đường, lại giết một nữ tử thanh lâu, không khỏi sẽ dẫn đến rất nhiều lời đồn không hay, cộng thêm chuyện trở thành trò cười cho toàn thành, còn không đủ hoang đường sao? Khắp nơi yên tĩnh không một tiếng động, hô hấp của mọi người đều dừng lại. Nhất thời Tương Trạch Vũ không biết nói gì, tức giận đến mặt trắng bệch. Trong chớp mắt ánh mặt trời lướt qua, để lại những vòng sáng loang lổ trên mặt đất, gương mặt mỹ lệ của Giang Tiểu Lâu bị những vết ban đỏ che kín, tóc đen dưới ánh mặt trời như được dát lên một lớp ánh sáng vàng. Nàng như một bức tượng điêu khắc hoàn mỹ, lẳng lặng đứng đó, bình tĩnh mà chờ đợi tử vong. Nàng đem quyền quyết định trao cho Tương Trạch Vũ, nhưng căn bản không hề cho hắn lựa chọn thứ hai. Muốn báo thù, có thể, mạng của nàng ở ngay đây, không sợ thân bại danh liệt thì cứ đến lấy.