Xướng Môn Nữ Hầu
Chương 237
“Tiểu Lâu, muộn rồi sao còn chưa nghỉ ngơi?”
Một âm thanh đột nhiên xen vào, Tiểu Điệp sững sờ xoay người lại, mắt thấy một nam tử bước ra từ ánh trăng, nàng không khỏi kinh hãi.
Ban đầu khi chưa nhìn rõ còn tưởng là gian tặc, nhưng thấy khí độ thong dong và biểu hiện tự tại, dung mạo phi phàm, dù thế nào cũng không thể nghĩ đó là tặc được.
Giang Tiểu Lâu bình tĩnh nhìn hắn, trên mặt không cười nhưng môi lại nhẹ nhàng vung lên: “Từ khi nào mà vương phủ trở thành hậu hoa viên của huynh, không cho người thông báo một tiếng đã xông vào.”
Độc Cô Liên Thành cười khẽ, biểu hiện nhẹ nhàng như nước: “Phu thê chưa cưới không được gặp mặt, cho dù ta thông báo Vương phi cũng không cho ta vào, cho nên không thể làm gì khác hơn là lén lút… Hiếm khi làm gian tặc một lần, cảm giác này cũng không tệ lắm.”
Giang Tiểu Lâu nghe thấy bốn chữ phu thê chưa cưới, làm như hơi ngẩn người, cái ngẩn người này như trong nháy mắt nhưng cũng giống như thật lâu, đợi khi nàng tỉnh táo lại thì dặn dò: “Rót cho Thuần Thân Vương một ly trà.”
“Dạ, tiểu thư.”
Tiểu Điệp đã lau khô nước mắt, xoay người rời đi. Độc Cô Liên Thành nhìn theo bóng lưng nàng, nhẹ nhàng thở dài một tiếng: “Sở Hán đã quyết định rời kinh thành.”
Quả nhiên là vì việc này, Giang Tiểu Lâu khẽ mỉm cười: “Ta biết sớm muộn cũng sẽ có ngày này, chỉ là… huynh đích thân đến, là sợ ta không chịu thả huynh ấy đi?”
“Nàng sẽ tìm đủ cách giữ hắn lại.” Ánh mắt Độc Cô Liên Thành vô cùng sáng sủa, trên môi hiện lên nụ cười nhạt: “Có thể sẽ không tiếc bất cứ giá nào.”
Các người thật hiểu ta… Giang Tiểu Lâu muốn cười, nhưng lại nghiêm mặt nói: “Không, lần này sẽ không. Sở Hán không thích hợp ở lại kinh thành, cũng không thích hợp sống ở Khánh Vương phủ. Huynh ấy quá đơn thuần, suy nghĩ quá đơn giản, trong mắt huynh ấy chỉ có người tốt, người xấu, còn không vừa mắt những thủ đoạn của ta, người như vậy còn sống ở kinh thành sẽ rất nguy hiểm, huống chi…”
Độc Cô Liên Thành hơi cười, ánh mắt như tỏa ánh hào quang: “Chỉ cần nàng gả vào Thuần Thân Vương phủ thì sẽ không cần hắn bảo vệ nữa.”
Hô hấp của Giang Tiểu Lâu hơi dừng lại, đây rõ ràng là một câu rất bình thường, nàng lại thấy trái tim mình nhảy lên.
Gương mặt hắn vẫn yên tĩnh như ngày thường, ý cười bên môi rất ôn nhu, đôi mắt không chớp mà nhìn nàng. Trong nháy mắt nàng, nàng mơ hồ cảm thấy trong ánh mắt kia có một cảm giác ấm áp không tên.
Đó có thể coi là một loại tình cảm ấm áp.
Trong lòng nàng chợt có nghi hoặc, rồi lại cảm thấy mình đã đa nghi. Xưa nay Độc Cô Liên Thành không có thái độ chấp nhất cuồng nhiệt với chuyện gì, hắn mãi mãi ôn hòa như vậy, yên tĩnh như vậy, gia tài bạc triệu của Tạ gia, hoàng quyền chí cao vô thường, tất cả hắn đều không để vào mắt. Thế gian này có thứ có thể khiến hắn thay đổi sắc mặt sao? Giang Tiểu Lâu rất hoài nghi.
“Chuyện của Tạ Ỷ Chu… chắc huynh đã biết hết rồi.” Có lẽ là muốn đánh vỡ bầu không khí ám muội này, Giang Tiểu Lâu mở miệng trước.
Độc Cô Liên Thành hiểu rõ cảm giác của nàng, cũng không vạch trần: “Phải, Tạ Nguyệt đã tới Thuần Thân Vương phủ.”
Tạ Ỷ Chu vốn không giỏi làm ăn, lại ỷ vào tài sản khổng lồ của Tạ gia mà tùy ý đầu tư, chưa tới nửa năm đã thua lỗ mười mấy vạn lượng bạc. Trong tình hình này lẽ ra hắn phải dừng lại, ai ngờ càng làm càng trầm trọng, càng cố tình làm sai. Vì không còn tấm bia Tạ Liên Thành đỡ đạn, Tạ gia phú quý ngập trời lập tức trở thành miếng thịt bị đàn sói nhìn chằm chằm, những kẻ có âm mưu dụ dỗ Tạ Ỷ Chu đi đánh bạc, cho dù là người khôn khéo nhưng hắn cũng đã rơi vào cái động không đáy không thể bò lên được, thua hết tiền bạc không nói, ngay cả điền trang cửa hàng của Tạ gia cũng thua hết một nửa, khi chủ nợ đến nhà đòi tiền Vương di nương mới biết chuyện này, nhất thời nổi trận lôi đình, nghiêm khắc trách cứ Tạ Ỷ Chu một trận. Tạ Ỷ Chu biết mình bị lừa nhưng vẫn không chịu dừng tay, lại lao đầu vào sòng bạc. Xưa nay quan và cướp là một nhà, hắn lập tức rơi vào nhà lao Kinh triệu doãn. Vương di nương khóc lóc cầu xin đến phủ Thuần Thân Vương, cuối cùng Độc Cô Liên Thành cũng giúp đỡ hắn, nhưng đáng tiếc chính là Tạ Ỷ Chu thua hết gia tài nhưng vẫn không từ bỏ hy vọng, vừa thả ra vài ngày lại đánh chết một tên quản sự chuyên lo việc trong cửa hàng. Dưới sự sắp đặt của người khác, Tạ Ỷ Chu bị phán lưu đày Khang Châu, toàn bộ gia sản sung công. Vương di nương ngày đêm khóc lóc, dùng hết tiền bạc cũng không làm được gì, bất đắc dĩ đành để Tạ Nguyệt đến cầu xin. Nhưng mà lần này Độc Cô Liên Thành không muốn nhìn thấy họ nữa.
Một người làm sai, cho một cơ hội đó là nhân tình, nhưng Độc Cô Liên Thành không thể chịu trách nhiệm cả đời Tạ Ỷ Chu được, từ chém đầu đổi thành lưu đày đã là sự khoang dung to lớn nhất rồi. Tạ Nguyệt khóc lóc hai ngày ở Thuần Thân Vương phủ, đầu tiên là cầu xin sau đó là nhục nhã, bất đắc dĩ Độc Cô Liên Thành phải xuất hiện, nhưng từ đầu tới cuối hắn đều thờ ơ không động lòng. Sớm có người không vừa mắt, trục xuất đứa con nuôi của Tạ gia ra khỏi nhà, hành vi đúng là qua cầu rút ván, Tạ Nguyệt tự biết không còn mặt mũi nào van xin nên phải quay trở về, ai ngờ có rất nhiều chủ nợ đến trước cửa đòi nợ, quậy cho Tạ gia trời long đất lở, những cây trúc quý báu, hòn giả sơn, thậm chí hoa trong vườn… tất cả đều bị mang đi. Khi Tạ Nguyệt quay về mới biết Vương di nương đã bị người ta bán đi, Tạ Nhu Tạ Hương cũng bị chủ nợ bắt mất, Tạ Xuân thì không biết tung tích. Nàng hoảng sợ trốn ở hiệu thuốc của Phó Triêu Tuyên, đến nay vẫn làm con rùa rụt cổ không dám gặp ai.
Giang Tiểu Lâu hỏi trực tiếp vấn đề mình muốn biết: “Ngũ tiểu thư đi đâu?” Nàng vẫn cảm thấy Tạ Xuân là cô nương tốt, cho nên cố ý phái người đi đón, ai ngờ khi đến nơi thì Tạ gia đã vườn không nhà trống.
‘Tính tình con bé xưa nay nghịch ngợm, không thích hợp cuộc sống ở kinh thành, Tam đệ đã đưa muội ấy đi, có lẽ là lang bạt giang hồ… lại khiến muội ấy vui vẻ hơn.” Độc Cô Liên Thành suy nghĩ một lúc rồi mỉm cười trả lời.
Giang Tiểu Lâu bình tĩnh nhìn Độc Cô Liên Thành, trong lòng đột nhiên hiện lên một ý nghĩ kỳ lạ.
Giống như hắn đã sớm biết sẽ xả ra chuyện gì, cho nên đã có biện pháp phòng bị từ trước. Tốc độ của mình đã nhanh rồi, nhưng vẫn đi sau hắn một bước.
“Tâm địa Phó đại phu rất tốt, sẽ chăm sóc Tạ Nguyệt đàng hoàng.” Ý cười bên môi Độc Cô Liên Thành rất cạn.
“Nhưng Phó đại phu đã định thân rồi, đại tiểu thư đi đến đó…thì có thân phận thế nào?” Giang Tiểu Lâu nhẹ nhàng nhướng mày.
Phó Triêu Tuyên chần chừ lâu như vậy, cuối cùng cũng không thể tránh được hôn ước do mẫu thân định ra. Mẹ của hắn đã vừa ý một vị Vinh tiểu thư, tổ tiên nhà này đã từng có ba vị Ngự Sử một vị học sĩ, chỉ là ở triều này không có nhân vật xuất chúng, dần dần sa sút. Vị tiểu thư này từ nhỏ có cuộc sống giàu sang sung túc, không chỉ dung mạo mỹ lệ, cử chỉ đoan trang, cầm kỳ thi họa thứ gì cũng tinh thông, là tài nữ trăm người chọn một. Nữ tử như vậy vốn không thể nhìn trúng một vị đại phu bình thường, nhưng tổ phụ nàng từng được Phó Triêu Tuyên chữa bệnh, đã quyết định gả cháu gái mình cho hắn. Phó Triêu Tuyên mãi phản kháng mà không có kết quả, phái người đưa cho Giang Tiểu Lâu một cây quạt trống không, Giang Tiểu Lâu đoán được dụng ý của hắn, cuối cùng hoàn trả lại nguyên trạng, trên mặt quạt không đề chữ nào. Phó Triêu Tuyên hiểu ý của nàng, cuối cùng nản lòng thoái chí, miễn cưỡng đồng ý cuộc hôn nhân này.
Cái gọi là tình yêu, cái gọi là chờ đợi, bất quá chính là vấn đề thời gian. Giang Tiểu Lâu từ lâu đã dự đoán được kết quả này, mặc dù Phó Triêu Tuyên miễn cưỡng chống đỡ, cuối cùng vẫn sẽ phải cúi đầu chịu thua mẫu thân của mình.
Giữa mẫu thân và người mình yêu thương, hắn nhất định sẽ chọn người phía trước, cho dù đau khổ này cứ như đâm nát tim gan.
“Thân phận… ta nghĩ Phó lão phu nhân sẽ không chấp nhận nàng, nhưng tâm địa Phó đại phu rất mềm, có lẽ sẽ không thể từ chối.” Nụ cười của Độc Cô Liên Thành rất ôn hòa, đáy mắt toát ra biểu hiện suy tư.
Phải rồi, Phó Triêu Tuyên bị Tạ Nguyệt quấn lấy, cuối cùng không đành lòng nhẫn tâm từ chối, sau này sẽ gây ra phiền toái lớn. Ánh mắt Giang Tiểu Lâu dừng lại thật lâu trên mặt hắn, tỏ vẻ hiểu rõ.
“Hôm nay huynh đến đây là vì những chuyện này?” Nàng cố nhịn, cuối cùng không nhịn được mà hỏi.
Đôi mắt như hồ sâu của hắn nhẹ nhàng lay động, trong đôi mắt như có hào quang tỏa sáng, phức tạp khiến người ta không thể nhìn rõ.
“Không vì gì cả, chỉ là muốn gặp nàng một chút.”
Giang Tiểu Lâu cảm thấy hơi ngạc nhiên, chỉ im lặng mà nhìn đối phương.
Trong bóng tối, đôi mắt của nàng lấp lánh, dường như có một chút ôn nhu.
Tiểu Điệp bước nhanh đến dâng trà, khi quay lại thì chỉ thấy một mình Giang Tiểu Lâu đứng đó, không khỏi mờ mịt nói: “Tiểu thư, Thuần Thân Vương đâu?”
Giang Tiểu Lâu chỉ hơi cười cười: “Đi rồi.”
“Sao? Đi rồi?” Tiểu Điệp kinh ngạc nhìn bóng đêm mịt mờ, chờ đến khi tỉnh táo lại thì Giang Tiểu Lâu cũng đã đi vào phòng. Nàng không khỏi tràn đầy ngờ vực, rốt cuộc hôm nay Thuần Thân Vương đến đây làm gì?
Sáng hôm sau, Thuần Thân Vương phủ liền phái người đưa sính lễ đến, Khánh Vương phi dặn dò người làm đưa tất cả vào nhà, từng cái rương được mở ra, bên trong là châu báu, bảo thạch, mã não, trân châu, phỉ thúy, vàng bạc, tất cả mọi người đều cảm thấy chóng váng lóa mắt vì số trang sức này.
Khánh Vương phi nâng lên một cái vòng tay phủ thúy, không nỡ buông xuống mà nói: “Cái này còn muốn tốt hơn cái mà Hoàng hậu nương nương ban thưởng, đúng là bảo bối giá trị liên thành. Trong lúc gấp gáp mà Độc Cô Liên Thành cũng chuẩn bị được mớ bảo vật này, đúng là có lòng…”
Giang Tiểu Lâu chỉ nhẹ nhàng nở nụ cười, những châu báu này đều là vật quý giá, tuyệt đối không thể chuẩn bị đủ trong một sớm một chiều, hắn lại có thể chuẩn bị được đầy đủ, từ khi hôn kỳ được công bố đến nay cũng chỉ mới một tháng, cứ như hắn đã biết trước sẽ chuẩn bị cưới vợ vậy. Không, không đúng, những châu báu này đều là kiểu dáng nàng yêu thích, ngay cả màu sắc cũng vậy, không khác biệt so với những gì nàng mong muốn, thật kỳ quái, lẽ nào từ lâu hắn đã đoán được nàng sẽ gả cho hắn sao?
Nàng lắc lắc đầu, mơ hồ có một cảm giác không hiểu và hoang đường. Nàng chưa hề nghĩ tới chuyện thành thân, xưa nay chưa từng có, mục đích ở lại kinh thành chẳng qua là vì báo thù, sao Độc Cô Liên Thành lại có thể chắc chắn như vậy?
Nghĩ thế nào cũng thấy rất kỳ quái…
Mắt Giang Tiểu Lâu hơi cong lên, đáy mắt không có sự hồn nhiên và linh động mà những cô nương tuổi này hay có, ngược lại có rất nhiều sự thâm trầm và yên tĩnh, khóe miệng Giang Tiểu Lâu hơi cong lên, toát ra ba phần ôn nhu mỹ lệ.
Nụ cười này rơi vào trong mắt Khánh Vương phi, trái tim bà cũng lay động một chút: “Tiểu Lâu, có phải con còn lo lắng Hoàng hậu nương nương?”
“Mẫu thân, nương nương sẽ không can thiệp vào hôn sự của con, người không cần lo lắng.”
“Đã như vậy sao con lại không vui? Đã sắp đến hôn kỳ rồi, con nên làm một tân nương vui vẻ mới đúng.”
Giang Tiểu Lâu khẽ cúi mắt: “Con không vui, vì còn một vấn đề vẫn chưa có câu trả lời.”
“Vấn đề gì?”
Giang Tiểu Lâu tùy ý ném cái mũ trân châu sang một bên, khi xoay người lại gương mặt đã có thêm một nụ cười sáng lạn: “Mẫu thân yên tâm, con nhất định sẽ có được câu trả lời cho mình.”
Truyện khác cùng thể loại
8 chương
52 chương
43 chương
11 chương
117 chương
71 chương
424 chương