Cố Lưu Niên cưỡi tuấn mã như một con rồng lao vun vút thẳng đến Khánh Vương phủ, khi đến trước cửa phủ mới ghìm lại dây cương, con ngựa đỏ thẫm mạnh mẽ hí lên một trận vang dội, hai chân trước đưa lên cao, khiến các hộ vệ đều lộ ra vẻ kinh ngạc, vội ra ra nghênh đón. Vốn bọn họ muốn ngăn cản người này ngang ngược trước cửa vương phủ, ai ngờ hắn bước xuống ngựa, chỉ nhẹ vỗ đầu thì trong nháy mắt con ngựa liền khôi phục yên tĩnh, chỉ là phì mũi ra một hơi, kiêu ngạo lắc lắc đầu. Nam tử tiện tay quăng dây cương cho hộ vệ, hộ vệ theo bản năng mà tiếp nhận, lúc này mới đổi sắc mặt, từ khi nào mà mình trở thành nô bộc dẫn ngựa rồi, thật to gan. Đang muốn ngẩn đầu trách móc, chờ khi nhìn rõ mặt người kia thì cứng đơ tại chỗ. Bọn hộ vệ đã quen gặp khách quý, giờ khắc này đều ngơ ngác nhìn hắn, chỉ cảm thấy phong thái của vạn vật trên đời đều bị hắn cướp đi, bất kể người này đứng ở đâu đều khiến cho người khác có cảm giác thua kém. “Đi bẩm báo Minh Nguyệt quận chúa, Cố Lưu Niên đến thăm.” Trong phòng khách, An Tiểu Thiều khó nén hoảng loạn trong mắt: “Lẽ nào không có cách gì ngăn cản hôn sự này sao?” Giang Tiểu Lâu quay đầu nhìn An Tiểu Thiều, đáy mắt có thêm chút tâm tình kỳ dị: “Nếu thuận theo ý của nương nương, ngươi sẽ có được phu quân tốt nhất trên đời, nếu trái ý, ngươi có bao nhiêu cái đầu để trảm?” Lời nói này phảng phất như một trận gió lạnh, dập tắt ngọn lửa hy vọng trong lòng An Tiểu Thiều. Sự tuyệt vọng dường như sương mù từ từ lan tỏa trong ngực nàng, khiến nàng không biết phải làm sao. An Tiểu Thiều khàn giọng nói: “Nếu hưởng thụ phú quý phải đổi bằng việc đánh mất thứ mình yêu thích, thì ta thà không cần.” Giang Tiểu Lâu nhìn nàng, ánh mắt thâm trầm, thân là nữ tử An gia, từ khi sinh ra An Tiểu Thiều đã không có quyền tự lựa chọn hôn nhân, Hoàng hậu gả An Tiểu Thiều cho Độc Cô Liên Thành, nói ngắn gọn là thể hiện sự chống đỡ của An thị đối với hắn. Có sự chống đỡ này, Độc Cô Liên Thành mới càng thêm bình an, cho nên Giang Tiểu Lâu không thể xen vào chuyện này. Vì tốt cho hắn, nghĩ cho hắn, xem như là nàng báo ân đi. Nhìn thiếu nữ trước mắt bi thương, Giang Tiểu Lâu chủ động đi tới trước mặt An Tiểu Thiều, ngồi xuống ôn nhu nói: “Tiểu Thiều, lệnh của Hoàng hậu không thể trái, chúng ta đều phải nghe theo.” An Tiểu Thiều ngẩn đầu lên nhìn chằm chằm Giang Tiểu Lâu, hơi thở có phần gấp gáp: “Ngươi thật sự không thể…” “Không thể.” Giang Tiểu Lâu nói như chém đinh chặt sắt. Nàng quá ích kỷ, tuyệt đối không thể vì một nam nhân mà làm trái ý Hoàng hậu, bất cứ ai, bất cứ chuyện gì, cũng không thể ngăn cản kế hoạch báo thù của nàng. Không thể chính là không thể, nếu nàng giúp An Tiểu Thiều tức là từ bỏ cây đại thụ Hoàng hậu, cái được không đủ bù cái mất. Giang Tiểu Lâu, mãi mãi phải đặt lợi ích lên hàng đầu. An Tiểu Thiều thất vọng tới cực điểm, cuối cùng biến sắc, miệng lẩm bẩm: “Trái tim của ngươi quá ác, quá ác…” Hơi thở của Giang Tiểu Lâu không khỏi lạc đi, An Tiểu Thiều nghiêm túc nhìn nàng, dùng âm thanh khẳng định nói: “Ta thích Độc Cô Khắc, cho nên không chút do dự mà thừa nhận, không sợ làm trái khuê huấn, không sợ làm trái ý Hoàng hậu, nhưng ngươi thì sao? Ngay cả thích một người ngươi cũng không dám nói ra.” Đôi mắt trong suốt hung hăng nhìn nàng, cơn tức giận xông thẳng vào trái tim nàng. Giang Tiểu Lâu lại nhẹ nhàng bật cười, gương mặt bình thản: “Tiểu Thiều, làm người thì phải có tính toán, hành vi phải thuận theo thời thế.” “Ngươi…” Sắc mặt An Tiểu Thiều dần trắng bệch. Tiểu Điệp vào cửa, nhìn thấy tình hình này chỉ cúi đầu nói: “Tiểu thư, bên ngoài có một vị Cố công tử nói là người quen cũ, nhất định phải gặp người.” Khóe miệng Giang Tiểu Lâu chậm rãi hiện lên một nụ cười: “Cố Lưu Niên, bây giờ hắn ở đâu?” “Đang chờ bên ngoài.” Tiểu Điệp đáp. “Chuyện ta ở đây không thể để ai biết.” An Tiểu Thiều lập tức phản ứng lại, đứng lên nói, “Mượn tạm chỗ của ngươi tránh mặt vậy.” Phía sau cái bàn gỗ phù dung hình trăng khuyết là nơi ẩn thân tốt nhất, An Tiểu Thiều thấy Giang Tiểu Lâu gật đầu liền đứng dậy đi vào. Lúc này Giang Tiểu Lâu mới dặn dò: “Mời hắn đến phòng khách đi.” "Vâng." Cố Lưu Niên vào phòng khách, Giang Tiểu Lâu mặc bộ váy màu bích lục ngồi trên ghế, giữa phòng khách có bàn gỗ tử đàn, trong đỉnh đồng tỏa ra từng sợi khói, mịt mờ mông lung cả dung mạo của nàng. Cố Lưu Niên đầu cột ngọc quan (sợi dây cột tóc thời xưa), trên người vẫn mặc bộ bạch y chói mắt như ngày thường, chỉ có bên hông buộc một sợi dây lưng bện bằng vàng, màu sắc tuy rằng rất nghiêm túc, nhưng phối với dung mạo mi thanh mục tú của hắn, chẳng trách khiến cho vô số người thán phục. Gương mặt của Cố công tử này nếu đem đi bán, e là sẽ giá trị liên thành. Giang Tiểu Lâu đánh giá hắn, trong lòng nghĩ đến cảnh này, trên mặt vẫn không chút biến sắc mà cười: “Cố công tử, thật là khách quý.” Cố Lưu Niên nhìn nụ cười của Giang Tiểu Lâu, khóe môi hơi nhếch lên, trong mắt từ từ dâng lên tia giảo hoạt: “Sao vậy, Minh Nguyệt quận chúa không hoan nghênh ta sao? Hay là nàng cũng như những người kia, cảm thấy ta là con của nô tài hoạn quan, không xứng làm bằng hữu với nàng?” Giang Tiểu Lâu nhìn hắn, đôi mắt lóe qua một tia cười không rõ ý vị. Giờ khắc này Tiểu Điệp rót một ấm trà đi tới, Giang Tiểu Lâu bưng chén trà màu xanh mạ vàng, lá trà màu xanh nhạt tỏa hương thơm ngát, khiến người ta cảm thấy nhẹ nhàng khoan khoái, khóe mắt nàng liếc qua, tràn đầy khí độ phong lưu uyển chuyển: “Cố công tử, nếu như ngươi tự có ý hèn hạ, thì bất kể người ngoài nhìn ngươi thế nào, ngươi cũng không thoát được cảm giác sỉ nhục.” Cố Lưu Niên xuất thân đê tiện, đời này đều không có cách nào xóa bỏ cảm giác tự ti, cho nên càng ngày lòng tự ái của hắn càng cao, người khác hơi bất kính thì hắn sẽ nổi trận lôi đình, ghi hận trong lòng, cho nên có rất nhiều đại thần trong triều đều không thoát khỏi họa giết chóc. Tâm thái này Giang Tiểu Lâu lại không có. Cùng là xuất thân thấp hèn, bị người ta chê cười, sỉ nhục khiêu khích, nàng đều mỉm cười lắng nghe, bản lĩnh chịu nhục này nàng đã tu luyện đến mức rất cao. Người khác cho rằng ngươi thấp hèn, nếu ngươi cũng tự cảm thấy mình thấp hèn, thì không muốn hèn cũng không được. An Tiểu Thiều ưu tú như vậy, chẳng qua cũng chỉ làm cho nàng có thêm tinh thần chiến đấu, sỉ nhục của những người khác đối với nàng, cũng không thể bằng được nỗi đau mất đi phụ thân. Nếu như bị người ta kích thích liền tức giận đỏ mặt, lòng mang oán hận, quên đi những chuyện quan trọng nhất, mới đúng cái được không đủ bù cái mất. Cố Lưu Niên ngẩn ra, chợt cười: “Nhẫn cái người ta không thể nhẫn, không phải ai cũng có khả năng này như nàng. Tiểu Lâu, đừng trách ta tàn nhẫn, ta chỉ dựa vào tự tôn mà sống.” Hai chữ tự tôn,chính là lý do Cố Lưu Niên sống tiếp. Hắn chỉ có một thân một mình, đối mặt với vô số quyền quý, bọn họ kinh diễm tài học và thủ đoạn của hắn, rồi lại xem thường xuất thân và trải nghiệm của hắn, bọn họ coi trọng tâm cơ và mưu lược của hắn, nhưng lại sợ sự độc ác tàn nhẫn của hắn. Ở trong triều làm dấy lên làn sóng đẫm máu, mục đích của hắn chỉ có một, đứng trên vạn người. Cuộc sống trước kia đã khắc sâu thù hận trong tim hắn, mọc rễ nảy mầm, cành cá sum xuê. Hắn khác Giang Tiểu Lâu, không chỉ hận một hai người, hắn căm hận tất cả. Hắn đã sống trong cảnh bùn nhão tăm tối quá lâu, bây giờ được ra ánh mặt trời, cũng không thể tiêu trừ sự thù hận trong tim hắn. Mỗi người đều có khiếm khuyết, cái khiếm khuyết to lớn nhất của hắn chính là thù hận sâu sắc trong lòng, mà lý do duy nhất hắn chịu thấu hiểu thế giới này, chính là Giang Tiểu Lâu. Khi hắn gặp khốn đốn, chỉ có nàng dành cho hắn sự ấm áp và cổ vũ, dù đối với nàng chuyện đó quá dễ dàng, nhưng hắn cũng ghi khắc trong lòng. Giang Tiểu Lâu chỉ lẳng lặng nhìn hắn, tựa hồ đang nhìn kỹ hắn, không, nàng chỉ đang suy đoán ý nghĩ thật sự của hắn. Hắn chỉ nâng chén trà lên, tinh tế nếm thử, cảm thấy vừa vào miệng lại rất tinh khiết, hương thơm nồng nàng, không thể không than thở: “Thì ra Khánh Vương phủ có trà ngon như vậy.” Vẻ mặt Giang Tiểu Lâu vững vàng nói: “Cố công tử vô cùng phú quý, sao lại xem trọng trà ở chỗ ta được.” An Tiểu Thiều núp trong phòng, yên lặng nghe cuộc đối thoại bên ngoài, trong lòng âm thầm tính toán. Cố Lưu Niên là người hết sức kỳ lạ, ở kinh thành có thể xem là một trường phái riêng, hắn có dung mạo tuấn tú, tài tình hơn người. Trước đây không lâu có người từng nhắc với An Tiểu Thiều, nói hắn là con của một ca kỹ thanh lâu, cha ruột cũng không biết là ai, năm đó vì vụ án gian lận ở trường thi mà bị bệ hạ chê bai, thậm chí bị tước đoạt công danh, mãi mãi không được trọng dụng. Theo lý mà nói, một người như vậy cho dù có thiên phú dị bẩm, kinh tài tuyệt thế, cũng tuyệt đối không thể trở thành thân tín của bệ hạ. Nhưng mà, hắn lại leo lên được ở chỗ Quyền Hải, tên hoạn quan kia xưa nay cẩn thận già dặn, rất được bệ hạ sủng ái, là tâm phúc của bệ hạ. Những năm này Quyền Hải cậy mình có công, gây thù rất nhiều, bệ hạ dần dần xa lánh hắn, đổi thành trọng dụng Cố Lưu Niên. Bây giờ Cố Lưu Niên đã đẩy nghĩa phụ của mình đến một xó xỉnh nào đó, tự mình phụ trách chỉ huy Thiên Sách quân, âm thầm làm nhiều chuyện mờ ám. Nghĩ đến những hành động của Cố Lưu Niên, An Tiểu Thiều không khỏi tê cả da đầu, tên nịnh thần này sao có liên quan tới Giang Tiểu Lâu. Lúc này, Giang Tiểu Lâu thở dài một hơi nói: “Cố công tử, lúc nãy ta hỏi ngươi, ngươi còn chưa trả lời, hôm nay ngươi đến đây vì chuyện gì?” Bên môi Cố Lưu Niên mang theo một nụ cười, nét cười của hắn làm cho ánh mặt trời cũng trở nên sáng lạn hơn, nhưng mà hắc ám nơi đáy mắt cũng xông thẳng vào lòng người: “Lần này ta đến, ta để nói cho nàng một tin tức quan trọng.” Giang Tiểu Lâu nhìn hắn, lẳng lặng chờ đợi. Ánh mắt sâu không thấy đáy của Cố Lưu Niên rạng rỡ lóe sáng: “Sau khi Bùi Tuyên bị bắt, bất kể nghiêm hình tra tấn thế nào cũng khăng khăng không biết gì. Tuy rằng Bùi Cương là thân tính của hắn, lại là tộc đệ, nhưng Bùi Tuyên một mực chắc chắn là do Bùi Cương tự ý làm chủ, bệ hạ phái người đi bắt Bùi Cương nhưng không ngờ hắn lại chết rồi, nàng nói có trùng hợp không. Vốn dĩ cây kim đao có thể dùng làm chứng cũng đã không cánh mà bay.” Giang Tiểu Lâu không tỏ rõ ý kiến nói: “Chuyện này có liên quan gì đến ta?” Trên mặt Cố Lưu Niên mang theo vẻ trào phúng: “Ta rất rõ nàng đóng vai gì trong câu chuyện này, kế kim đao đúng là không tệ, nhưng đáng tiếc bệ hạ nhân đức, Bùi Tuyên lại rất gian xảo, chỉ cần hắn liều chết không nhận, cuối cùng cũng không làm gì được hắn, vở kịch lớn của nàng sắp hạ màn rồi.” Vốn dĩ hy vọng Bùi Tuyên bị tội liên đới, nhưng đáng tiếc Bùi Cương đột ngột chết, có thể thấy trong bóng tối có người giở trò, chẳng trách Tiêu Quan Tuyết dám đánh cược với mình. Giang Tiểu Lâu khẽ thở dài một hơi: “Điều này cũng không trách được ta, muốn trách thì trách Kinh triệu doãn vô năng, một vụ án đang yên lành giao cho hắn, hắn lại không tra được khẩu cung, xem ra hình cụ bên trong nhà ngục của Kinh triệu doãn chỉ là dụng cụ trang trí.” “Nàng cũng thích nói mát mẻ thật, Bùi Tuyên võ công cái thế, tính tình kiên nhẫn, bất kể tra tấn thế nào hắn cũng ngậm miệng không nói một lời, tin tức tuyền đến tai bệ hạ, tâm tư của người dĩ nhiên sẽ buông lỏng. Dù sao người tham gia phản loạn là Bùi Cương chứ không phải Bùi Tuyên, Bùi Tuyên là người đã từng vì bệ hạ lập ra công lao to lớn, bệ hạ dù sao cũng là một người hay niệm tình xưa.” Hắn nói như vậy, ánh mắt nhìn gương mặt trắng noãn của Giang Tiểu Lâu không chớp, tựa hồ hy vọng nhìn thấy nàng kinh hoàng bất an, nhưng đáng tiếc nàng không chút biến sắc, không lộ ra chút manh mối nào. Cuối cùng Cố Lưu Niên nở nụ cười: “Nếu nàng hy vọng, ta có thể giúp nàng một tay.” Giang Tiểu Lâu nhẹ nhàng nhướng mày, nhìn chằm chằm đối phương: “Ngươi muốn giúp ta?” Cố Lưu Niên nhẹ giọng nói: “Ta nghe được Hoàng hậu nương nương có ý định đem nữ nhi An gia gả cho Độc Cô Liên Thành, chỉ sợ nàng sẽ thành dã tràng xe cát, nên mới có lòng tốt lại đây bàn bạc với nàng.” Mặc dù lời nói của hắn không rõ ràng, câu trước không khớp câu sau, nhưng hai người trong phòng nghe rất rõ ràng. An Tiểu Thiều giật mình, nàng và Hoàng hậu chỉ nói với nhau mấy câu, thậm chí không có người ngoài ở đó, mà Cố Lưu Niên lại biết… Tai mắt của hắn đã linh thông đến mức nào chứ? Mà vì sao hắn lại cố ý đến đây báo tin? Nhìn qua tầng tầng bức rèm che, chỉ thấy thấy đôi mắt Cố Lưu Niên sáng rực, trực tiếp nhìn chằm chằm Giang Tiểu Lâu. Trong nháy mắt An Tiểu Thiều hiểu được, thì ra là như vậy… Giang Tiểu Lâu lại không mắc câu, đặc biệt lạnh lùng nói: “Hai chuyện này có liên quan gì với nhau sao?” Cố Lưu Niên không nhanh không chậm nói: “Trước kia Hoàng hậu nương nương có ý cất nhắc nàng, ai cũng đua nhau nịnh bợ nàng, nhưng nếu giờ khắc này Hoàng hậu đột nhiên bỏ mặc nàng, hoặc là nàng đắc tội với nương nương, chỉ sợ nàng sẽ bị mọi người ghét bỏ. Nếu nàng thân mật với Độc Cô Liên Thành chính là chọc tức Hoàng hậu nương nương, mong muốn báo thù của nàng sẽ không thể thực hiện được, sẽ phải trơ mắt nhìn Bùi Tuyên chạy thoát.” Giang Tiểu Lâu tựa hồ nghe phải chuyện buồn cười: “Thì ra Cố công tử đến đây là vì chuyện này.” Cố Lưu Niên nhìn Giang Tiểu Lâu, vẻ mặt đặc biệt nghiêm túc: “Nàng biết ta không đùa với nàng, ta chờ cơ hội này đã rất lâu rất lâu rồi, đến mức không còn kiên nhẫn nữa.” Tâm tư của Hoàng hậu Giang Tiểu Lâu đã nhìn ra, người tinh tế như Cố Lưu Niên sao lại không biết. Giang Tiểu Lâu nhẹ nhàng nở nụ cười: “Vậy Cố công tử đang chờ cơ hội gì?” “Cưới nàng.” Hắn nhướng mày nở nụ cười, nói ra một câu kinh người. An Tiểu Thiều kinh hãi nghe một câu kinh thiên động địa này, nhất thời há hốc miệng. Nàng là tiểu thư khuê các, cho dù biểu lộ cõi lòng thì cũng chỉ ở trước mặt nữ tử như Giang Tiểu Lâu, chứ không dám nói lung tung. Cố Lưu Niên nói lời chắc chắn, không chút che dấu, mở miệng là cầu hôn, mà mình lại vô tình nghe được chuyện bí ản này. Gò má trắng nõn của nàng nhất thời nổi lên một mảng đỏ ửng. Nàng không tự chủ được nghĩ đến, người ngoài cuộc như nàng còn đỏ mặt tới mang tai, không biết Giang Tiểu Lâu sẽ thế nào. Giang Tiểu Lâu nháy mắt một cái, nhìn chằm chằm Cố Lưu Niên, hầu như nghi ngờ mình đang nghe lầm. Cố Lưu Niên nở nụ cười, gương mặt lóe sáng, đáy mắt không hề có chút tính toán nào, hắn thành tâm thành ý muốn cưới Giang Tiểu Lâu làm vợ. Người khác càng chà đạp sỉ nhục hắn, trong lòng hắn càng phẫn hận bất bình, sẽ có ngày hắn đạp lên tất cả những người đó, đòi lại công bằng cho mình. Giang Tiểu Lâu có hoàn cảnh tương đồng với hắn, nàng là người hiểu rõ hắn nhất trên đời này. Không, nàng chính là một bản thể khác của mình. Bây giờ hôn sự của nàng và Thuần Thân Vương đã không thể nào, mà nàng chắc chắn cũng sẽ lựa chọn một ứng viên thích hợp khác. Người này nhất định phải có ích cho Giang Tiểu Lâu, nhưng không thể là hoàng thân quý tộc, Cố Lưu Niên tự tin như vậy, nàng cần có hắn hơn bất cứ ai. Giang Tiểu Lâu ngừng chốc lát, không kềm được mà nở nụ cười, Cố Lưu Niên nhìn nàng: “Nàng cười cái gì?” Giang Tiểu Lâu cười đến mơ hồ không ngừng được, quay đầu hướng về phía sau nói: “Tiểu Thiều, ngươi ra đi.” Một nữ tử trẻ tuổi mặc cẩm y từ phía sau đi ra, nụ cười trên mặt có chút bất an. “Thì ra là An tiểu thư.” Cố Lưu Niên nhìn An Tiểu Thiều, bất giác bật cười: “Tình mới tình cũ cùng ở một chỗ, chắc Thuần Thân Vương sẽ rất cảm động.” Khi hắn nói đến hai chữ tình cũ, trong giọng nói có ý tứ không tốt. Sắc mặt An Tiểu Thiều trắng bệch, biểu hiện hơi run, tức giận nói: “Cố công tử, ngươi đúng là ngông cuồng.” Cố Lưu Niên dựa vào bàn, như cười mà không cười đánh giá An Tiểu Thiều: “An tiểu thư khí chất cao nhã, tài mạo song toàn, có thể nói là tấm gương của các thục nữ, chỉ tiếc trong lòng Thuần Thân Vương sợ là ngươi còn không bằng một ngón tay của Minh Nguyệt quận chúa. Nếu nói về lẽ thường, ngươi nên giữ khoảng cách với Minh Nguyệt quận chúa mới đúng, nhưng hôm nay ngươi lại nấp ở đây… đủ để thấy giao tình của các người không tệ, đã đến mức độ cùng chung một chồng rồi sao?” Cố Lưu Niên nói chuyện quá phóng túng, sắc mặt An Tiểu Thiều đã tái nhợt, xưa nay nàng luôn được người khác tôn kính, chưa từng chịu nhục nhã thế này, quả thật là quá không tự trọng rồi. Đang định nổi giận lại nghe Giang Tiểu Lâu nói: “Cố công tử bắt nạt người hiền là không có đạo đức.” Cố Lưu Niên cười gượng hai tiếng, không có ý xấu hổ: “Là An tiểu thư đưa tới cửa cho người ta nhục nhã…” “Loại người ngông cuồng vô lễ này, đúng là xấu hổ chết người.” An Tiểu Thiều không thể nghe những lời ô uế này nữa, phẩy tay áo rời đi.