Hách Liên Tuệ nhẹ nhàng nói: “Đại tỷ, tì nữ của muội tận mắt nhìn thấy tỷ vào viện, còn nhìn thấy tỷ cầm kéo cắt nát áo cưới, chuyện đến nước này muội cũng không trách tỷ, rách thì đã rách rồi, chỉ cầu tỷ đừng ăn nói lung tung làm tổn thương phụ thân, hủy hoại danh dự nhà ta.” Hách Liên Tiếu tức giận từ trong tim, cười lạnh một tiếng: “Quả thật ta có đi ngang viện của ngươi nhưng không vào phòng, bên ngoài có nhiều ma ma tì nữ như vậy, không lẽ bọn họ đều bị mù bị điếc, tùy ý cho ta cắt nát áo cưới sao?” Hách Liên Tuệ dịu dàng: “Tỷ là quận chúa, bọn họ chỉ là nô tài, ai có thể cản tỷ? Đại tỷ, bây giờ muội sắp xuất giá, tỷ nói muội nên đi đâu tìm áo cưới. Chúng ta là tỷ muội ruột, sao nhất định phải tuyệt tình như vậy, ép muội không còn đường đi?” Ứng viên thành thân đã định, ngày thường tuy Khánh vương không thích Hách Liên Tuệ nhưng dù sao cũng là con gái mình, Hách Liên Tiếu tùy ý làm bậy chết không hối cải, quyết tâm phá hoại hôn sự này, Khánh vương càng nghĩ càng giận, hận không thể tát Hách Liên Tiếu mấy cái. Nhưng hắn cố nén tức giận, nói với Hách Liên Tuệ: “Con yên tâm, chuyện này ta sẽ xử lý, quyết không ảnh hưởng đến hôn sự.” Hách Liên Tuệ do dự: “Đa tạ phụ thân, con gái còn có một yêu cầu quá đáng xin phụ thân đồng ý, đại tỷ chỉ là nhất thời hồ đồ, xin phụ thân tha cho tỷ ấy…” Hách Liên Tiếu quỳ rạp xuống trước mặt Khánh vương, khóc không thành tiếng: “Phụ thân, thật sự không phải con làm, xin người đừng chỉ nghe lời nói phiến diện đã định tội cho con.” Khánh vương tức giận đùng đùng, mạnh mẽ đá Hách Liên Tiếu một cước, vai trái Hách Liên Tiếu bị thương nặng, cả người ngã chổng vó về phía sau, Khánh vương tức giận nói: “Ngươi luôn miệng nói người khác vu oan cho ngươi, có biết Tuệ Nhi vừa nói gì không, nó đang thỉnh cầu ta tội nghiệp ngươi, xin ta tổ chức hôn sự cho ngươi cùng với nó.” Lời này là ý gì? Hách Liên Tiếu bỗng nhiên ngẩn đầu lên, lại nghe thấy Khánh vương nói: “Xưa có Nga Hoàng, Nữ Anh cùng chung một chồng, tuy rằng Tuệ Nhi ngu dốt nhưng cũng có ý tốt, vừa rồi ta còn trách nó quá lương thiện, hoàn toàn không hiểu quy củ, nhưng so với ngươi thì nó đã tốt rất nhiều rồi…” Hách Liên Tiếu nghe xong lời này thì tức giận xông lên đến đỉnh đầu, vốn dĩ nàng có thể đường hoàng gả cho Tam hoàng tử, nhưng bây giờ vị trí chính phi bị đoạt còn không nói, Hách Liên Tuệ còn cố ý nhục nhã nàng. Trắc phi? Quả là chuyện cười cho thiên hạ. Nàng thà cô độc đến già cũng sẽ không thể nào gả thấp hơn Hách Liên Tuệ. Đối phương làm vậy, chẳng qua là muốn bày ra bộ mặt tỷ muội tình thâm trước mặt Khánh vương. Với thân phận và địa vị của Khánh vương, làm sao cho phép thứ nữ và trưởng nữ cùng nhau xuất giá chứ? Không chỉ không hợp lý mà còn bị chê cười, Hách Liên Tuệ ơi Hách Liên Tuệ, ngươi đúng là độc ác. “Phụ thân, đại tỷ rất xem trọng hôn sự này mới làm ra chuyện sai lầm, xin ngài khoan dung tha thứ đi.” Hách Liên Tuệ ôn nhu nói. Trong lòng căm hận Hách Liên Tuệ, nhưng Hách Liên Tiếu biết không thể chọc giận Khánh vương, chỉ nức nở nói: “Phụ thân, mẹ và nhị ca đã đi rồi, trong vương phủ chỉ còn một mình con lẻ loi, nếu con xảy ra chuyện gì thì không biết đại ca sẽ đau lòng thế nào, xin phụ thân nể tình đại ca, tha thứ cho con đi.” Hách Liên Tiếu cũng không ngốc, nàng biết Khánh vương yêu thương nhất chính là thứ trưởng tử, chỉ có thể đem hắn ra nói. Sắc mặt Khánh vương từ từ thay đổi, nhìn chằm chằm nàng, ánh mắt lấp lóe không yên. Mẹ ruột chết rồi, nhị đệ cũng chết không rõ ràng, nếu Hách Liên Tiếu cũng bị đẩy vào am ni cô thì trong lòng Kim Lăng quận vương sẽ thế nào đây? Hách Liên Tuệ chỉ lẳng lặng nhìn Hách Liên Tiếu, vẻ mặt tràn đầy đồng tình bi thương, đáy mắt lại có một nụ cười lạnh lùng. Vẻ mặt Khánh vương từ từ hòa hoãn lại, hắn liếc mắt nhìn Hách Liên Tuệ, ôn nhu nói: “Con lui ra trước đi.” Hách Liên Tuệ nghe vậy chỉ nhẹ nhàng chào một cái, đứng lên lui ra ngoài, không nói thêm một chữ. Sau khi Hách Liên Tuệ rời đi, Hách Liên Tiếu trong lòng vui vẻ, cho rằng Khánh vương đã tin tưởng mình, lập tức nói: “Phụ thân, con thật sự không có…” Khánh vương nhìn nàng, trong mắt toát ra vẻ lạnh nhạt: “Sau khi trở về thì đóng cửa suy nghĩ lỗi lầm, nhớ kỹ, lần này là nể tình đại ca ngươi, nếu có lần sau thì đừng trách ta không dung tình.” Hách Liên Tiếu cả kinh, ý thức được Khánh vương không nói đùa, sợ hãi từ từ tràn ngập trong lòng. Giang Tiểu Lâu đang chơi cờ cùng Khánh vương phi, Khánh vương phi hạ xuống một quân cờ, nhìn Giang Tiểu Lâu nói: “Hôm nay….con nói với Hách Liên Tiếu cái gì?” Giang Tiểu Lâu khẽ mỉm cười: “Trước kia con có học xem tướng với Ngũ đạo trưởng, hôm nay phát hiện mi tâm của nàng ấy có một đường đen, chỉ sợ không sống lâu nữa, cho nên mới nói thật.”  Khánh vương phi nghe vậy sững sờ: “Không còn sống lâu nữa, sao lại nói vậy?” Giang Tiểu Lâu không nhanh không chậm hạ cờ: “Mẫu thân, từ khi Tuyết Ngưng nhập phủ thì sóng gió trong phủ không ngừng nổi lên, những chuyện này xem như có liên quan đến con, nhưng thật ra có người âm thầm thêm dầu vào lửa, bàn tay nhỏ nhắn này có thể thay đổi Càn Khôn mà không chút tiếng động.” Khánh vương phi ngày càng nghi ngờ, bà không hiểu Giang Tiểu Lâu đang nói gì, Khánh vương phủ có nhân vật lợi hại như vậy sao? Giang Tiểu Lâu nhẹ nhàng thở dài, vẻ mặt hòa hoãn: “Mẫu thân, vẽ hổ vẽ da khó vẽ xương, biết người biết mặt không biết lòng, từ đầu tới cuối, có người chỉ dựa vào miệng lưỡi lợi hại mà chiếm hết thiên thời nhân hòa, ai mà chống đỡ được?” Quân cờ trong tay Khánh vương phi không hạ xuống, đang hoảng sợ vì câu nói này, vừa định hỏi thêmcho rõ thì nghe có người bẩm báo bên ngoài: “Vương phi, Vân Châu quận chúa cầu kiến.” Khánh vương phi thu hồi vẻ kinh ngạc, dặn dò: “Mời vào đi.” Hách Liên Tuệ từ ngoài cửa đi vào, vẻ xinh đẹp thanh tú khó nén nước mắt, nhìn thấy Khánh vương phi lật tức nhào tới ngã vào lòng bà. Giang Tiểu Lâu thấy thế chỉ cười nhạt một tiếng, trực tiếp bỏ quân cờ lên bàn, phát sinh ra một tiếng vang giòn nhẹ nhàng. Hách Liên Tuệ đột nhiên nhướng mắt lên, thân thể run rẩy, xem ra rất điềm đạm đáng yêu: “Mẫu thân, áo cưới của con…bị đại tỷ cắt đứt rồi.” Khánh vương phi biến sắc: “Con nói cái gì?” Đôi mắt ôn nhu của Hách Liên Tuệ đang không ngừng tuôn ra nước mắt: “Hôn kỳ sắp tới, phụ thân đã mời Cẩm Tú phường ngày đêm thêu áo cưới cho con, hôm qua vừa đưa đến, con đang định mặc thử thì tổ mẫu có việc triệu kiến, con liền để áo cưới qua một bên. Không ngờ đại tỷ nhân lúc con không có ở trong phòng, lại xông vào cắt nát áo cưới của con. Bây giờ áo cưới rách nát, lại sắp đến ngày xuất giá rồi, con phải làm sao đây?” Nàng cứ như vậy nằm trong lòng Vương phi, thân thể không ngừng run rẩy, nước mắt không ngừng rơi, như hóa thành một bức tượng cực kỳ bi thương. Giang Tiểu Lâu nhìn nàng không chớp mắt, ánh mắt từ từ trở nên kỳ dị. Khánh vương phi thấy nàng thương tâm như thế, không nhịn được giận dữ: “Hách Liên Tiếu thật quá to gan, phá áo cưới chính là hủy nhân duyên người khác, vậy mà nó cũng làm được.” Chuyện Hách Liên Tiếu hãm hại Giang Tiểu Lâu, Khánh vương phi vẫn còn nhớ rõ, vốn tưởng hôn sự đã định Hách Liên Tiếu cũng từ bỏ được oán hận trong lòng, ngoan ngoãn ở lại Khánh vương phủ, lại không ngờ nàng thay đổi đối tượng chuyển sang hãm hại Hách Liên Tuệ, còn phá nát áo cưới của người khác, thật quá ngang bướng quá ác độc. Khánh vương phi vội lau nước mắt cho Hách Liên Tuệ, ôn nhu khuyên nhủ: “Tuệ Nhi, đừng khóc nữa, mẫu thân sẽ nghĩ cách cho con, bây giờ cách hôn lễ còn hơn nửa tháng, ta sẽ triệu tập tú nương tốt nhất trong kinh, ngày đêm làm việc thêu ra áo cưới cho con, chắc chắn sẽ không làm lỡ hôn kỳ.”  Hách Liên Tuệ nghe vậy không khỏi mừng rỡ, nước mắt lưng tròng nói: “Đa tạ mẫu thân.” Khánh Vương phi đỡ nàng dậy, sẵng giọng: “Con nói gì vậy, con đã gọi ta là mẫu thân, ta sao có thể để con không có áo cưới, haiz, Hách Liên Tiếu cũng quá đáng, lại làm ra chuyện độc ác cỡ này, Vương gia có trừng phạt gì nó không?” Hách Liên Tuệ đau thương cúi đầu, nói: “Phụ thân cũng định phạt nặng, nhưng nhớ tới đại ca còn ở biên cương, vất vả cực khổ, cho nên khoan dung cho đại tỷ lần này.” Nghe nàng nói vậy, sắc mặt Khánh Vương phi trầm xuống: “Vương gia mềm lòng không đúng rồi, làm gì có chuyện nó sẽ tự hiểu ra được, bỏ đi, đừng để ý tới nó, ta sẽ cho người trông chừng Đan Phượng, không để nó phá hoại chuyện tốt của con.” Hách Liên Tuệ vội lau nước mắt, ôn nhu nói: “Mẫu thân đừng trách đại tỷ, việc này tuy tỷ ấy có lỗi nhưng Tuệ Nhi hiểu được khổ tâm của tỷ ấy, mẫu thân thử nghĩ đi, hôn sự này vốn thuộc về đại tỷ, tuy không phải Tuệ Nhi có ý cướp đoạt nhưng trong mắt đại tỷ chính là như vậy, trước kia tỷ ấy oán hận Tiểu Lâu, bây giờ cũng sẽ oán hận con như vậy. Tỷ ấy oán con, trách con, hận con, đánh con cũng không sao, quan trọng là tỷ ấy được hả lòng, không căm hận Tiểu Lâu nữa, coi như con cũng phân ưu được với mẫu thân.” Hách Liên Tuệ đến mức này vẫn quan tâm Giang Tiểu Lâu, Khánh Vương phi không khỏi hết sức cảm động. Giang Tiểu Lâu chỉ nhẹ nhàng cười, ánh mắt lạnh nhạt như băng: “Vân Châu quận chúa thật đúng là khoan hồng độ lượng, tin chắc nếu Đan Phượng quận chúa biết được khổ tâm của ngươi, cũng sẽ rất cảm kích.” Giọng điệu Hách Liên Tuệ hết sức ôn nhu: “Ta không cần tỷ ấy cảm kích, dù sao cũng là tỷ muội, không cần phân biệt, thật ra ta đã bẩm báo với phụ thân, muốn noi theo Nga Hoàng Nữ Anh, tỷ muội cùng chung chồng… Mẫu thân, lời này con gái vốn không nên nói ra, thật là không biết xấu hổ, nhưng nhìn đại tỷ đau đớn khổ sở, trong lòng con cũng rất bất an, cho nên mới mặt dày đưa ra đề nghị này với phụ thân, ai ngờ đại tỷ cũng không hiểu được, ngược lại trách mắng con gái một trận, có lẽ vị trí trắc phi là thiệt thòi cho tỷ ấy, nhưng con gái tuyệt đối không có ý nhục nhã…” Hách Liên Tuệ thật sự quá mức nhu nhược, quá mức ôn hòa, khiến người ta mềm lòng, mũi cay cay, trong lòng Khánh Vương phi khổ sở, vỗ vỗ ta nàng: “Dĩ nhiên mẫu thân biết khổ tâm của con, chờ qua ít ngày ta sẽ tìm cách tìm một hôn sự khác cho nó, tuyệt đối không để nó thiệt thòi. Bây giờ Vương phủ đang rối loạn, ta còn muốn nhờ hôn sự của con mà xung hỉ một chút, mau lau nước mắt đi, đừng đau lòng nữa.” Hách Liên Tuệ nhẹ nhàng ngả vào lòng Vương phi, âm thanh càng tăng thêm mức độ ôn hòa: “Mọi chuyện con đều nghe theo mẫu thân.” Đúng vào lúc này, nàng vô tình chạm phải ánh mắt Giang Tiểu Lâu. Đôi mắt kia trong suốt, lạnh nhạt đang nhìn nàng, đáy mắt rõ ràng mang theo trào phúng. Nàng chỉ nhẹ nhàng cong môi lên, úp mặt vào lòng Khánh Vương phi, làm như không thấy. Sáng hôm sau, Giang Tiểu Lâu đang rửa mặt thì Tiểu Điệp vội vã chạy vào phòng bẩm báo: “Tiểu thư…” Giang Tiểu Lâu nhẹ nhàng sửa lại ống tay áo, giọng điệu đặc biệt bình tĩnh: “Hách Liên Tiếu có chuyện rồi?” “Vâng tiểu thư, nửa đêm hôm qua Đan Phượng quận chúa nhảy xuống giếng tự tử rồi.” Giang Tiểu Lâu nhìn vào gương đồng, ánh mắt trở nên sâu thẳm, mở miệng nói: “Đi thôi, chúng ta đi xem thử.” Một đường đi tới, ở hoa viên hành lang đã túm tụm lại một đám người, tất cả tì nữ ma ma đều đang xì xào bàn tán về bí mật của Hách Liên Tiếu. Giang Tiểu Lâu nghe hết những lời xì xào đó, bước chân vẫn không dừng, chốc lát đã đến viện của Hách Liên Tiếu. Tất cả mọi người đã có mặt ở đó, tì nữ khóc sướt mướt nói: “Nửa đêm qua tiểu thư nói khát nước, dặn dò nô tì đi châm trà, nô tì trở về thì không thấy tiểu thư đâu, tìm kiếm chung quanh cũng không thấy, bất đắc dĩ mới phải gọi hết người trong viện đến, rồi vội vàng đi bẩm báo Vương gia Vương phi, tìm kiếm một lúc lâu mới phát hiện ở trong giếng…” Nàng khóc không thành tiếng, nước mắt thấm ướt cả áo. Giang Tiểu Lâu nhìn Hách Liên Tiếu đang nằm trên giường, nàng vừa được đưa lên, cả người ướt đẫm, chăn nệm bên dưới đã bị nước giếng làm ướt nhẹp, gương mặt xinh đẹp trắng bệch, hai mắt còn mở to, da thịt trên mặt đã mềm nhũn ra, khiến cho người ta có cảm giác thống khổ dữ tợn. Khánh Vương tức giận nói: “Một người cũng trông chừng không xong, đúng là một lũ vô dụng.” Hắn càng nói càng tức giận, gân xanh trên trán đập thình thịch. Khánh Vương phi không tự chủ được thở dài một hơi, hôm qua còn cảm thấy Đan Phượng quận chúa đáng ghét, bây giờ thấy nàng chết thảm, trong lòng không kềm được thương hại: “Đứa nhỏ này đúng là quá nghĩ quẩn rồi, hại người hại mình, hại người hại mình…” Khánh Vương lạnh lùng hừ một tiếng: “Là bản thân nó không có phúc, trách được ai?” Nói xong hắn sầm mặt lại: “Chuyện hôm nay không được phép truyền ra ngoài, Đan Phượng quận chúa là đi biệt viện dưỡng bệnh chứ không phải tự sát, nếu để ta nghe được bên ngoài có lời đồn đãi gì thì cẩn thận mạng chó của các ngươi.” Một đám tì nữ ma ma vội ngã quỵ xuống đất, Đan Phượng quận chúa dù sao cũng là quận chúa được hoàng gia sắc phong, nàng vì nghĩ quẩn mà tự sát, chuyện này nếu truyền ra ngoài không biết sẽ gây ra bao nhiêu hỗn loạn, ai lại dám nói linh tinh chứ. Cho nên ai cũng cúi đầu không nói một lời. Khánh Vương xanh mặt, phẩy tay áo bỏ đi. Khánh Vương phi dặn dò: “Mau thu xếp lại cho nó, chiều nay âm thầm đưa đến biệt viện, tạm thời không được nói gì, chờ tháng sau hoàn thành hôn sự thì sẽ phát tang.” Hách Liên Tuệ đỏ mắt, cung kính tiến lên phía trước: “Mẫu thân, có thể để con ở lại với đại tỷ một lúc không?” Khánh Vương phi vừa muốn mở miệng, Giang Tiểu Lâu lại cười nhạt: “Vân Châu quận chúa không thích hợp ở lại chỗ này, nên quay về sớm đi.” Nàng nói rất lạnh nhạt nhạt nhẽo, Hách Liên Tuệ liền rơi nước mắt, nhìn Giang Tiểu Lâu nói: “Ta không biết đã đắc tội với Tiểu Lâu tỷ chỗ nào, sao tỷ luôn làm khó ta, từ nhỏ ta và đại tỷ cùng nhau lớn lên, tuy không thể nói là tỷ muội tình thân nhưng cũng là cốt nhục chí thân, lẽ nào ta muốn tỷ ấy chết sao? Ta chỉ muốn ở cùng tỷ ấy, đưa tiễn tỷ ấy lần cuối cùng, ngươi cần gì phải nghĩ xấu về ta như vậy?” Giang Tiểu Lâu cười nói: “Ngươi hiểu lầm ta rồi, tháng sau là hôn kỳ của ngươi, phải chú ý kiêng kỵ, nhiễm phải xúi quẩy thực sự không thích hợp, mẫu thân, ngài nói đúng không?” Khánh Vương phi nghe vậy, rất tán thành: “Con nên về sớm đi, ngoan ngoãn chuẩn bị gả, những cái khác không cần quan tâm.” Khánh Vương phi cũng lên tiếng, Hách Liên Tuệ dù không cam tâm nhưng chỉ có thể nói: “Vâng, mẫu thân.” Đêm khuya, Hách Liên Tuệ ngồi một mình trước gương, nhẹ nhàng tháo hoa tai xuống, nhẹ nhàng mỉm cười. Nụ cười này khiến người ta vô cùng động lòng, giữa vẻ yếu đuối nhu nhược lại có một chút đáng yêu khiến người ta không kềm lòng được, một sức quyến rũ khiến người ta không thể không cúi đầu. Thông thường khi Hách Liên Tuệ đang soi gương thì không ai dám quấy rầy nàng, nhưng hôm nay lại đặc biệt, tì nữ không thể không nhẹ giọng bẩm báo: “Tiểu thư, Minh Nguyệt quận chúa cầu kiến.” Giang Tiểu Lâu? Hách Liên Tuệ lại nhìn mình trong gương một chút, chỉ cảm thấy sắc mặt có chút trắng xám, bất giác khẽ mỉm cười, yên tĩnh dặn dò: “Mời nàng ấy vào đi.” Hách Liên Tuệ vẫn chưa đứng dậy, thậm chí còn không xoay đầu lại. Mấy hôm nữa nàng sẽ trở thành Tam hoàng tử phi, con dâu hoàng gia chân chính, Giang Tiểu Lâu không thể so sánh, không cần khúm núm với bất cứ ai, không cần cẩn thận từng li từng tí nữa. Giang Tiểu Lâu nhẹ nhàng đi tới phía sau nàng, nhìn kỹ Hách Liên Tuệ trong gương: “Xem ra giờ khắc này tâm tình của Vân Châu quận chúa rất tốt.” “Giang Tiểu Lâu, từ khi ngươi nhập phủ đến nay đều rất lạnh nhạt xa cách ta, nhưng ta tự xét thấy mình không có chỗ nào đắc tội ngươi. Hôm nay ngươi đến nói nguyên nhân với ta sao?” Giang Tiểu Lâu chỉ ngồi xuống, thần sắc bình tĩnh: “Trên đời này có rất nhiều nữ tử xinh đẹp, có người trời sinh quen dùng gương mặt nhu nhược để gặp người khác.” “Hả, ngươi đang nói Dao Tuyết quận chúa sao?” “Không, Dao Tuyết trời sinh ôn nhu lương thiện, tỷ ấy từng trải qua đau khổ, từng chịu bất hạnh, nhưng lại cam chịu số mạng bất công, nhân thế vô tình, ngươi thì không như vậy…” Hách Liên Tuệ xoay người lại, lẳng lặng nhìn kỹ đối phương. Dưới ánh nến đỏ, gương mặt mỹ lệ của Giang Tiểu Lâu nhiễm ba phần quỷ dị, nhưng càng thêm mỹ lệ. Hách Liên Tuệ đảo mắt một cái, mỉm cười nói: “Ta không biết ngươi đang nói gì.” Giang Tiểu Lâu nhìn chằm chằm nàng, khẽ nói: “Ta đang nói về cái chết của Hách Liên Tiếu.” “Đại tỷ? Không phải tỷ ấy vì hôn sự có vấn đề nên tự sát sao?” “Tự sát?” Giang Tiểu Lâu làm như nghe phải một chuyện vô cùng buồn cười, “Dĩ nhiên đó cũng là một khả năng, nhưng còn một khả năng khác, ta không nói Vân Châu quận chúa cũng hiểu rõ. Vương gia ghét nhất người chặn đường ông ấy, ông ấy quyết tâm kết thân với Tam hoàng tử, nếu ai dám cản đường thì dĩ nhiên phải trả giá bằng máu.”