Ánh mắt Giang Tiểu Lâu rơi vào trên người Độc Cô Liên Thành đang ngồi hàn huyên với các vị hoàng tử, bất kể lúc nào hắn tựa hồ cũng là một bộ dáng hào hoa phú quý. Lông mày hơi nhướng lên, hàng mi dài, luôn luôn mỉm cười, đáy mắt lại không có bao nhiêu ý cười. Khi hắn nói chuyện với người khác, phảng phất như đang chăm chú nghe, nhưng nếu để ý sẽ thấy hắn đã thất thần, tâm tư không biết bay đi đâu, đến khi ngươi nổi giận, hắn lại có thể đối đáp trôi chảy, thật đúng là đầu óc xoay chuyển linh hoạt. Độc Cô Liên Thành đang nói chuyện với ngũ hoàng tử về lễ tế cuối năm, đột nhiên phát hiện một ánh mắt rơi vào trên người mình, mắt ngước lên, ánh mắt kia đã chuyển hướng khác, khóe miệng không tự chủ được nhếch lên, vốn dĩ ánh mắt lạnh nhạt hiện lên một tia ấm áp. Trên quảng trường đã chuẩn bị sẵn một cái lồng thú rất to, lồng sắt này cao gấp ba lần người, chung quanh có đầy hộ vệ thiết giáp trấn giữ. Giữa ánh mắt chờ mong hưng phấn của mọi người, biểu diễn chính thức bắt đầu, trận đầu tiên chỉ là trận chọi gà mà quý tộc bình thường hay xem. Dù là như vậy, người nào cũng đỏ mắt lên, thần tình kích động, các nam nhân dồn dập phất cờ, nữ nhân cũng nắm chặt khăn tay khẩn trương. Cuộc tranh tài đang tiến hành thuận lợi, cuối cùng con gà chọi đấu thắng được hoàng đế thu vào Ngự hoa viên, ngược lại Dương Các lão từ xa nhìn cảm khái, nghĩ đến con Phi tướng quân bất khả chiến bại của mình, không khỏi thở ngắn than dài. Trận thứ hai chính thức bắt đầu, mọi người liền nhìn thấy người quản thú dẫn một con hổ có đốm đi vào lồng đấu, tiếp theo là một con gấu thân thể cường tráng. Hình thể con hổ đốm khá nhỏ, trên thân thể bao trùm một đường màu nâu đậm, kéo dài tới bụng, đầu của nó tròn vo, trên má mọc một hàng râu mép thật dài, nhìn oai phong lẫm liệt. Còn con gấu ở đối diện có hình thể lớn hơn nó mấy lần, phải đến bảy tám trăm cân (một cân bằng nửa ký thời nay), cả người đen kịt như mực, trên đỉnh đầu có một chòm lông trắng. Mọi người nhìn thấy cảnh này chỉ cảm thấy trong lòng run lên, không tự chủ được dài cổ ra. Biểu hiện Khánh Vương phi cũng sốt sắng, thậm chí có chút không dám nhìn, Hách Liên Tuệ ở bên cạnh ôn nhu an ủi: “Mẫu thân không cần sợ, bọn thú này đều được huấn luyện nghiêm khắc, sẽ không đả thương người đâu.” Giang Tiểu Lâu bình tĩnh nhìn cái lồng thi đấu kia, tựa hồ cảm thấy hứng thú với màn chém giết sắp tới. Con gấu chiếm ưu thế về hình thể, cũng vô cùng hiếu chiến, dùng móng vuốt trêu chọc con hổ, con hổ đột nhiên đứng thẳng, gầm lên một tiếng, ngay lập tức nhào tới, thân thể lướt qua con gấu, một chưởng quét ngang mũi con gấu, nhất thời máu chảy ào ào, sau đó nó nhẹ nhàng rơi xuống đất, bộ dáng đắc ý. Con gấu không cam lòng yếu thế, gào lên một tiếng xoay người lại, tàn bạo lao về con hổ, một mảng lông màu vàng trên đỉnh đầu con hổ bị kéo toạc ra, chảy máu rất nhiều. Các tiểu thư trong lều vì nhát gan mà kinh hô một tiếng, dồn dập dùng khăn che lại gương mặt trắng xám, mà các nam nhân lại như dâng trào hứng thú, tất cả đều kích động lên, trợ uy cho con hổ và con gấu. Khánh Vương đột nhiên nhìn Giang Tiểu Lâu cười nhạt: “Bên ngoài tổ chức đánh cược xem con nào sẽ thắng, ngươi có đặt cược không?” Giang Tiểu Lâu chỉ nhẹ nhàng cười: “Con không hiểu mấy trò chơi này, vẫn là thôi đi.” Rõ ràng con hổ đã tức giận, trực tiếp nhào đến trước ngực con gấu, há to miệng cắn vào ngực đối phương, con gấu vô cùng đau đớn, cáu giận cực điểm, hai tay trói chặt đầu con hổ rồi liều mình cắn xé, con hổ gào lên thê thảm, chấn động khắp nơi, cả hoàng đế cũng cả kinh sắc mặt trắng bệch. Con hổ đang gào thét liều mình vùng vẫy, không dễ dàng gì thoát khỏi đối phương, mọi người nhìn thấy vậy, cho rằng con hổ này sẽ phải thua, đang lúc ảo não thì con hổ lại nhào về phía con gấu, khí lực lớn kinh người, đẩy con gấu phải thụt lùi. Hai con mãnh thú không ngừng cắn xé nhau, con gấu liên tục lùi về sau rồi chạm vào lồng sắt, cái lồng sắt nghiên ngả, có cảm giác như muốn đổ, tình cảnh cực kỳ nguy hiểm. Mọi người thấy vậy liền kêu to lên, đã sớm quên mất nguy hiểm. Đúng vào lúc này, thân thể con gấu chấn động, ầm ầm ngã xuống, làm bốc lên một đám bụi, cơ hồ làm đám hộ vệ đứng chung quanh lồng sắt bị nghẹn, con hổ nắm đúng thời cơ cắn ngay yết hầu con gấu, con gấu tuy chưa chết cũng đã thoi thóp, ngã xuống đất không dậy nổi. “Ào ào…” tiếng vỗ tay như sấm, đám đông hưng phấn mãnh liệt. Giang Tiểu Lâu chỉ lẳng lặng cúi mắt, làm như không thấy gì. Nàng đối với chuyện này không có hứng thú, nhìn thấy mọi người hứng thú như vậy cũng thấy vô vị. Thái tử đã sớm bố trí sẵn, trở thành nhà cái trong vụ đặt cược này, hôm nay bất kể ai thua ai thắng hắn cũng lời được một khoảng to, còn có thể làm cho hoàng đế vui vẻ, một mũi tên hạ hai con chim. Cuộc tranh tài này con hổ chiến thắng, hòang đế vô cùng vui vẻ, trọng thưởng cho người quản thú. Thái tử đứng lên, trên mặt mang theo ý cười nhàn nhạt: “Bệ hạ, nhi thần nghe nói Bùi tướng quân nghĩ ra một trò mới, nhốt hổ trong lồng sắt, sau đó ném người vào đấu với nó, tình cảm vô cùng kích thích, phụ hoàng có hứng thú không?” Hoàng đế nhíu mày: “Động vật đấu đá nhau là thiên tính, nhưng dùng người sống thì quá tàn nhẫn, không ổn.” Trận đấu này chỉ là trò chơi, để văn võ đại thần thả lỏng tâm tình, nếu dùng người đấu với thú, tình cảnh dĩ nhiên là kích thích, nhưng cũng rất tàn nhẫn. Hoàng đế không thích đề nghị như vậy, lông mày cũng nhíu lên, ai ngờ Thái tử đã sớm có dự liệu, nụ cười vô cùng bình thường: “Phụ hoàng có lòng từ ái ban phúc cho thiên hạ, nhưng lúc trước Bùi tướng quân cũng chỉ dùng tù binh, không hề trái với đạo nhân nghĩa, quan trọng hơn đối với những tù binh kia mà nói, nếu đấu thắng dã thú thì sẽ có tự do và ban thưởng, so với xử tử thì nhân đạo rất nhiều. Hôm nay nhi thần đã chuẩn bị tử tù, vốn bọn họ đã bị phán là trảm sau mùa thu, nhưng bây giờ nếu thắng thì sẽ có cơ hội được thả, cho nên đều đồng ý lấy mạng ra đánh cược, góp vui cho phụ hoàng và bá quan.” Tử tù vốn sẽ bị giết, lần này có cơ hội đấu với dã thú, tuy rằng ai cũng biết là nguy hiểm, nhưng đối với người chắc chắn phải chết mà nói, dù chỉ có một phần vạn cơ hội cũng sẽ liều mình nắm lấy, nếu may mắn thành công, không chỉ được miễn tội chết mà còn được tự do, ai sẽ từ chối chứ? Hoàng đế do dự chốc lát, Bùi Tuyên lại cười nói: “Bệ hạ, ở thời Cao tổ hoàng đế từng có trò đấu thú này, hơn nữa toàn do người biểu diễn, tình cảnh cực kỳ kích thích, hôm nay sử dụng tử tù, đương nhiên không cần phải kiêng dè gì, bệ hạ không cần lo lắng, những người này đều là tự nguyện.” Biểu hiện của Giang Tiểu Lâu lạnh lẽo, tự nguyện? Hay cho một câu tự nguyện, bất kể đối phương có thân phận gì cũng đều là một con người, dùng sinh mạng của người ta ra làm trò vui, còn bày ra bộ dạng ân nghĩa từ bi, tâm địa của bọn họ có biết bao tàn nhẫn? Cuối cùng mắt hoàng đế cũng hiện lên vẻ hưng phấn, mà các triều thần ngồi trước Triêu An Môn cũng đứng ngồi không yên, bọn họ rất hưng phấn chờ đợi trò chơi này, thậm chí không ai ngăn cản. Ánh mắt Giang Tiểu Lâu hướng về lồng sắt, con hổ vừa chiến thắng có đôi mắt hung ác sắc lạnh, tựa hồ sẽ nhào đến con mồi của mình bất cứ lúc nào. Thái tử ra lệnh một tiếng, hộ vệ lập tức đẩy một tử tù vào lồng sắt. Tử tù là một nam nhân trung niên đầu tóc rối bù, râu ria rập rạp, áo tù nhân rách nát, nơi đầu gối còn lộ ra vết máu. Hắn làm như rất sợ con hổ, liên tiếp lùi về phía sau, nhưng mà cáchộ vệ đứng bên ngoài liên tiếp dùng chuôi kiếm đâm vào lưng hắn, ép buộc hắn đi đến đánh nhau với con hổ. “Phế vật, xông lên đi.” “Bảo ngươi đi đấu với con hổ, đứng ở đó chờ cái gì?” “Nhanh, giết nó đi.” Rõ ràng đám đông đã không chờ nổi nữa, miệng không ngừng kêu gào. Vào lúc này con hổ xông đến, nam nhân cũng không quá ngốc, tựa hồ cũng có chút võ công, lập tức cúi thấp người tránh khỏi đòn của con hổ. Con hổ tấn công không trúng, hiển nhiên vô cùng căm tức, mà mùi máu tanh lại rất kích thích dạ dày, làm cho hung quang trong mắt nó càng dữ tợn, nó lập tức bò dậy, tấn công đối phương lần thứ hai, lập tức cắn đứt chân trái người kia, sau đó nuốt luôn cái chân đó vào bụng. Nam nhân kêu thảm một tiếng, cả người lảo đảo về phía sau, con hổ mất đi miếng mồi, há to cái miệng đầy máu nhào lên người nam nhân đó… Nhìn thấy cảnh tượng mạo hiểm như vậy, mọi người không kềm được mà đứng lên, mặt đầy hưng phấn, phảng phất như họ cũng hóa thành dã thú, hận không thể đứng gần hơn quan sát trận đấu này. Giang Tiểu Lâu nhìn nam tử chôn thây trong bụng hổ, không khỉ nhẹ thở dài một tiếng. Khung cảnh này vốn đáng sợ như vậy, nhưng trên mặt ai cũng chỉ toàn là hưng phấn. Trong mắt Giang Tiểu Lâu, đáng sợ nhất không phải dã thú, mà là lòng người sâu không thấy đáy. Các đại thần ra vẻ đạo mạo, miệng đầy nhân nghĩa đạo đức, từ thiện làm gốc, nhưng bây giờ người hét lớn tiếng nhất chính là họ. Sự hưng phấn và tiếng hoan hô của bọn họ, rất vô tình, rất tàn nhẫn, rất dối trá, biểu hiện của bọn họ đã nói rõ, sống trên đời này chính là kẻ mạnh ăn thịt kẻ yếu. Trên đời chỉ có người mạnh sống, người yếu chỉ có thể chịu giẫm đạp. Thân là người yếu, bị bắt nạt, nhục nhã, sát hạy đều là đáng đời, là như vậy sao? Không, trước kia Giang Tiểu Lâu đã từng đồng ý với đạo lý đó, nàng nghĩ chỉ cần bản thân mình trở nên mạnh hơn, thì có thể danh chính ngôn thuận báo thù, dùng thủ đoạn của kẻ mạnh để giành được thắng lợi. Nhưng nàng chưa bao giờ thấy hận những kẻ mạnh, những kẻ quyền quý như lúc này. Bọn họ quỳ lại kẻ mạnh, chà đạp kẻ yếu, triệt để chấp hành quy tắc kẻ mạnh ăn thịt kẻ yếu, có khác gì dã thú chứ? Con người khác dã thú ở chỗ có cảm tình, nhưng bọn họ lại quên mất điểm này, cứ như chuyện giẫm đạp lên người khác là chuyện đương nhiên. Người yếu không đại diện cho chính nghĩa, nhưng người yếu thật sự đáng chết sao? Nhìn cảnh tượng máu tanh như thế, Giang Tiểu Lâu cũng không cảm thấy sợ hãi, chỉ có cảm giác bi thương dâng tràn khắp cả người, khiến toàn thân rét lạnh. Khánh Vương phi sắc trắng bệch, không dám nhìn cảnh tượng trước mắt, bà theo bản năng mà nắm chặt tay Giang Tiểu Lâu, luôn miệng nói: “Tiểu Lâu, chúng ta về thôi.” Giờ khắc này rời đi, chỉ sợ sẽ bị cho là thất lễ trước bệ hạ, Tiểu Lâu khẽ thở dài, nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của Khánh Vương phi, ôn nhu an ủi: “Mẫu thân, đừng nhìn là được.” Hách Liên Tuệ ngày thường nhu nhược, giờ khắc này trên gương mặt trắng xám lại mang theo một tia ửng đỏ, ngồi tại chỗ không nhúc nhích, như đang chờ đợi cái gì. Cuối cùng con hổ cắn rơi đầu người tử tù kia, một mạng người mới vừa rồi con đang sống, liền biến thành một thi thể trước mắt mọi người. Thi thể không đầu phun ra rất nhiều máu, nhưng âm thanh khen ngợi của mọi người lại vang dội hơn lúc nãy nhiều. Tiếp đó, Thái tử lại sai đưa người tử tù thứ hai vào, tương tự, người thứ hai không kéo dài được bao lâu đã chôn thây trong bụng hổ. Chỉ là sau đó, con hổ tựa hồ không còn muốn ăn thịt nữa, chỉ muốn thưởng thức thú vui xé nát thi thể. Thú tính kích thích đến mức hoàng đế luôn miệng khen hay, Thái tử vỗ tay, dặn dò đổi người khác. Ngay khi người thứ ba tiến vào lồng sắt, con hổ trong nháy mắt lao vụt ra ngoài. Cảnh tượng mãnh thú ra khỏi lồng khiến tất cả đều ngây người, nó nhào về phía đoàn người, nhào đến cắn vào cổ một tên hộ vệ thiết giáp, cắn đứt đầu hắn.Bộ thiết giáp đối với nó không có chút tác dụng gì. Các hộ vệ xúm lại với nhau, liên tiếp bị con hổ gây thương tích, nhất thời không có ai dám nhào tới. “Hộ giá, hộ giá.” Thái tử lớn tiếng hét lên, tất cả hộ vệ đều nhào về phía hoàng đế. Lại bộ Thượng thư phu nhân kinh ngạc hét lên một tiếng, ngã xuống đất ngất đi, những người còn lại cũng không còn hưng phấn nữa, liều mình bỏ chạy. Con hổ như nổi điên, lập tức nhào về hướng những người khác, đến khi nó nhào đến trước lều của Khánh Vương thì đã làm mấy người bị thương, thời khắc mấu chốt, Khánh Vương nắm lấy Khánh Vương phi đang đứng gần hắn nhất mà chạy trốn, tất cả hộ vệ vẫn còn đang ngây người, Khánh Vương phi đau lòng hét lên một tiếng: “Tiểu Lâu.” Con hổ kia lao thẳng về hướng Giang Tiểu Lâu, Tiểu Điệp đang muốn xông lên lại bị Hách Liên Tuệ không cẩn thận đụng ngã xuống, âm thanh cũng không còn nghe rõ: “Tiểu thư, cứu tiểu thư.” Giang Tiểu Lâu quay mặt qua chỗ khác, cái miệng đầy máu của con hổ đã ở ngay trước mắt, mùi máu tanh tràn ngập trong mũi, khiến người ta muốn nôn. Ngay khi nàng nghĩ mình sắp chết trong bụng cọp, thì đột nhiên một người ôm nàng vào ngực, Giang Tiểu Lâu kinh hãi, ngẩn đầu lên thì thấy một gương mặt tuấn tú quen thuộc. Độc Cô Liên Thành rút nhuyễn kiếm bên hông, con hổ lại xông đến, động tác nhanh như sấm chớp, trường kiếm của Độc Cô Liên Thành lóe lên, mạnh mẽ chém xuống chân trước của nó, Giang Tiểu Lâu còn có thể nghe được âm thanh vang động của cú chém này, nhưng con hổ không lập tức ngã xuống, thân thể nó xoay một vòng, lại điên cuồng xông đến. Trong lòng Độc Cô Liên Thành căng thẳng, trường kiếm vung lên như một cây dao cắt bánh, đâm thẳng vào trán nó, thình lình nghe thấy một tiếng hét thê thảm, trường kiếm vẫn còn rung rinh một chút, mắt trái của con hổ bị cắt ra làm hai, chất nhầy lẫn vào máu tươi không ngừng chảy ra. Con hổ ngã rầm xuống đất, đôi mắt đỏ rực vẫn nhìn thấy ánh sáng lóe ra từ thanh kiếm, tình cảnh này đáng sợ đến cực hạn, không ngừng chớp lóa trước mắt mọi người, vĩnh viễn đều không thể quên. Tay Độc Cô Liên Thành còn cầm thanh kiếm, cổ tay phải đang chảy máu. Độc Cô Liên Thành được ánh mặt trời chiếu sáng, nhưng trên mặt không chút hồng hào, chỉ có đôi mắt đen kịt như hồ sâu, ngưng tụ một điểm lửa, như mãi mãi không thể dập tắt. Mùi máu tanh xông lên dày đặc, Giang Tiểu Lâu dùng sức thở dốc, ngực phập phồng kịch liệt, cảm giác buồn nôn dâng lên như thủy triều. Khánh Vương phi thoát khỏi tay Khánh Vương, nhào về Giang Tiểu Lâu ôm nàng vào lòng, không nhịn được mà khóc rống lên. Tiểu Điệp đẩy Hách Liên Tuệ đang chắn trên người mình ra, lúc bò dậy chỉ thấy hai chân mềm nhũn, lảo đảo nhào đến nắm lấy váy Giang Tiểu Lâu. Độc Cô Liên Thành muốn rút kiếm ra, nhưng vì đâm vào quá sâu nên không rút được. Hắn cắt chặt răng, đạp đầu gối lên đầu con hổ, tay trái đè trán nó lại, tay phải dùng sức rút kiếm, các khớp xương trên ngón tay đều trắng bệch. Soạt một tiếng, máu tươi lập tức phun ào ào từ vết thương, trường kiếm đã nằm trong tay hắn, máu tươi phun trào làm gương mặt hắn nhiễm một tầng máu, càng thêm một phần lóa mắt rung động lòng người. “Tiểu thư…” một bóng người lập tức nhào tới trước lều, mặt đầy kinh ngạc. Sở Hán liếc mắt nhìn Độc Cô Liên Thành người đầy máu, gần như không chớp mắt. Khánh Vương phi còn đang run rẩy, Giang Tiểu Lâu cũng đã trấn định lại, chậm rãi nói: “Con không sao, mẫu thân.” Thật ra, nàng cảm giác hai chân mình như nhũn ra, nàng chưa bao giờ có cảm giác tử vong ở gần mình như vậy, đến nỗi gần như thấy Tử thần đang mỉm cười với mình. Nhìn sang bên cạnh, máu tươi trên cổ tay Độc Cô Liên Thành không ngừng nhỏ xuống. Hai mắt Giang Tiểu Lâu không tự chủ được mà nóng lên, trong lòng cũng dâng lên một cảm giác phức tạp không nói được. Hách Liên Tuệ u ám nhìn Giang Tiểu Lâu, khó nén vẻ thất vọng, chỉ thoáng qua trong lúc đó rồi đổi thành tươi cười, tiến lên chúc mừng: “Tiểu Lâu đúng là được trời cao thương xót, ngàn cân treo sợi tóc cũng có thể thoát, tương lai sẽ có nhiều phúc.” Giang Tiểu Lâu liếc nàng một chút, trên mặt chậm rãi hiện lên nụ cười kỳ lạ: “Đúng đó, quả thật là ta có mạng lớn.” Nụ cười của Hách Liên Tuệ ngưng lại, ánh mặt trời rọi trên gương mặt nàng, tỏa ra một sắc thái quỷ quyệt.