Trước mắt mọi người xuất hiện một chiếc thuyền rồng điêu khắc bằng ngà voi, toàn bộ thân thuyền do nhiều khối ngà voi tạo thành, đầu rồng là đầu thuyền, đuôi rồng là đuôi thuyền, thân rồng là thân thuyền, trên thuyền tổng cộng có mười tám thủy thủ nắm mái chèo, đuôi thuyền có một người cầm lái. Đầu thuyền có các vị tiên trong Bát tiên như Lam Thải Hòa, Hà Tiên Cô, Chung Hán Ly… ăn mặc sặc sỡ, dâng lên lễ vật, nữ tử ngồi trong đại sảnh ngưỡng mặt mỉm cười, tiếp nhận lời chúc từ bốn phía. Nhìn tổng thể, thuyền rồng trơn bóng, điêu khắc tinh tế, chỉ việc tìm được số ngà voi này cũng đã phí tâm tư rất lớn. Quả nhiên Thái tử phi hết sức hài lòng: “Đúng là tinh mỹ tuyệt luân, Cố công tử thật có lòng.” Thân phận của Cố Lưu Niên hết sức đặc biệt, người bên ngoài không tiện xưng hô chức quan của hắn, chỉ đều gọi hắn là Cố công tử. Giờ khắc này hắn tươi cười mang lễ vật lên, sau đó nhẹ nhàng ngồi xuống, không biết vô tình hay cố ý, đôi mắt rơi vào trên người Giang Tiểu Lâu. Giang Tiểu Lâu cũng không có phản ứng đặc biệt, tuy rằng vị trước mắt này là người quen cũ, nhưng không có giao tình gì. Vị nữ tử ngồi bên dưới Thái tử phi vốn không có hứng thú lắm, mắt thấy Cố Lưu Niên vào cửa liền nhìn chằm chằm, đến giờ vẫn xuất thần. Nàng một thân hoa phục, trên áo thêu vân đồ đằng, gương mặt thanh nhã như hoa lê trên cành, đầu mày khóe mắt như ngân hà, giơ tay nhấc chân là khí thế bức người, chính là Hoa Dương công chúa ái nữ của hoàng đế. Cái quạt mỹ nhân trong tay nàng quạt mạnh hai cái, tâm tình kích động dâng trào, ánh mắt hiện lên ba phần say mê. Tì nữ nhẹ giọng nhắc nhở: “Công chúa, Thái tử phi đang nói chuyện với ngài đó.” Hoa Dương công chúa sững sờ, mới phục hồi tinh thần nhìn về phía Thái tử phi. Thái tử phi dường như chưa phát hiện nàng luống cuống, chỉ hỏi: “Hoa Dương, hôm nay muội đến đây chúc thọ ta, ta rất vui mừng, chỉ là nhiều khách khứa như vậy, chắc là muội cũng không quen thuộc?” Đôi mắt Hoa Dương như mê ly, không tự chủ được nhìn về Cố Lưu Niên, nhưng chỉ có thể đè nén lại nhịp tim thình thịch, gượng cười nói: “Hai năm qua muội đi khắp nơi, cũng không có thời gian rảnh, quả thật có nhiều khách quý không nhận ra…” Hoa Dương công chúa rất hiếu thuận, chủ động thay Hoàng đế Hoàng hậu lên núi cầu phúc, thường đi một cái là mấy tháng, sau khi về ân sủng sẽ càng nhiều hơn. Nhân vật hiển quý trong triều mỗi ngày mỗi mới, nàng không biết cũng là bình thường. Nhưng nàng biết Cố Lưu Niên, hay nói là trong giấc mộng của nàng chưa bao giờ quên một lần thoáng gặp hôm đó, ánh mắt của nàng không khỏi ngưng lại, giật mình, là nàng nghĩ nhiều sao, lúc nãy Cố Lưu Niên vừa nhìn Giang Tiểu Lâu một chút. Nụ cười xinh đẹp của Hoa Dương công chúa hơi yên tĩnh lại, Thái tử phi hỏi nàng những chuyện trên núi, nàng lại trả lời mất tập trung, ánh mắt vẫn đảo trên người Cố Lưu Niên và Giang Tiểu Lâu, tựa hồ muốn nhìn thấu quan hệ của họ. Tiểu Điệp nhắc nhở Giang Tiểu Lâu: “Tiểu thư, từ nãy đến giờ Hoa Dương công chúa cứ nhìn người chằm chằm.” Giang Tiểu Lâu nhìn thoáng hoa, ánh mắt của Hoa Dương công chúa và nàng chạm vào nhau, liền nhẹ nhàng tránh đi chuyển sang nơi khác. Khánh Vương phi lại nhẹ nhàng nhíu mày, thấp giọng nói: “Vị Cố công tử này cũng được mời…” Giang Tiểu Lâu nheo mắt, cũng thấp giọng: “Mẫu thân không thích vị Cố công tử này?” Khánh Vương phi xưa nay ôn hòa, hiếm khi thấy tỏ vẻ chán ghét ai: “Không, ta không quen biết hắn, chỉ là nghe người ta nói về hắn. Người này là nghĩa tử của Quyền Hải, thường thi hành nhiệm vụ bí mật cho bệ hạ. Nghe nói chỉ cần hắn ra tay, thì đừng nói là người làm trái ý bệ hạ, cho dù là tôi tớ súc vật trong nhà đó cũng không giữ được mạng. Trước kia ta còn tưởng hắn có ba đầu sáu tay, nham hiểm xấu xí, nhưng không ngờ hắn lại tuấn mỹ như thế, đúng là không thể liên tưởng những tội ác kia với hắn được…” Giang Tiểu Lâu nhẹ nhàng cười, không để ý lắm: “Thiên Sách quân vốn là đội quân giúp bệ hạ thanh lý những thứ người không thích, hắn làm sao lại nương tay được.” Khánh Vương phi nhẹ nhàng thở dài: “Tàn nhẫn hiếu sát như vậy, ác khí quá nặng, cũng không phải chuyện tốt.” Dùng bữa xong, Thái tử đứng dậy, cười nói: “Sân khấu kịch trong hoa viên đã được chuẩn bị, chư vị có hứng thú cùng ta thưởng thức không?” Thái tử đã mở miệng, dĩ nhiên mọi người nể mặt, dồn dập đứng dậy đi ra. Các quý phu nhân và tiểu thư thường giao hảo với nhau tụm năm tụm ba, từ từ đi theo Thái tử và Thái tử phi. Thừa dịp Khánh Vương phi bị An Vương phi kéo lấy nói chuyện, Cố Lưu Niên đi đến bên cạnh Giang Tiểu Lâu, nụ cười cực nhẹ: “Đã lâu không gặp Giang tiểu thư, không, bây giờ phải gọi nàng là Minh Nguyệt quận chúa.” Khánh Vương phi đang nói chuyện, nghe tiếng quay đầu lại thấy là hắn, nhất thời lộ vẻ không thích. Cố Lưu Niên không kiêng dè chút nào, chỉ cung kính lễ phép nói: “Ra mắt Khánh Vương phi.” Khánh Vương phi nhàn nhạt liếc nhìn hắn, lại nhìn Giang Tiểu Lâu, như dò hỏi ý nàng. Giang Tiểu Lâu vẫn chưa biểu lộ tâm trạng phiền chán của mình, Khánh Vương phi không thể làm gì khác là quay sang trò chuyện với An Vương phi. Cố Lưu Niên cười nói: “Sao không trả lời ta?” Vẻ mặt Giang Tiểu Lâu như thường: “Ngươi muốn ta nói gì? Đã lâu không gặp, thật là nhớ. Cố công tử, giao tình của hai người chúng ta còn chưa đến mức đó đâu.” Cố Lưu Niên nghe vậy, không tự chủ được cười càng sâu, hàm răng trắng như tuyết, đôi mắt óng ánh, tỏ ra thần thái khiến người rung động. “Quận chúa cần gì đẩy người ra ngoài ngàn dặm như vậy, ta là bằng hữu của nàng mà.” Giang Tiểu Lâu cười nhạt, âm thanh càng nhu hòa: “Xưa nay ta không làm bằng hữu với đao phủ.” Nghe tới hai chữ đao phủ, sắc mặt Cố Lưu Niên khẽ thay đổi, chợt hắn than nhẹ một tiếng. Giang Tiểu Lâu không nhận ra hắn, càng không thể biết quá khứ của hắn. Nàng không hiểu, hắn trải qua quá nhiều khinh thường, quá nhiều chà đạp, dù cho một thân tài hoa, một bụng cẩm tú, nhưng bị ngăn chặn khắp nơi, bị người mưu hại. Không có thế lực và bối cảnh, sự ưu tú của hắn chỉ đưa đến rất nhiều người thóa mạ và căm ghét. Bọn họ tìm đủ cách kéo hắn từ trên cao xuống, dùng tất cả cách thức và lời nói độc ác nhất để đạp lên hắn. Từ lâu hắn đã nhìn thấu sắc mặt đáng cười đó của mọi người, cũng không muốn tiếp tục nếm quả đắng nữa. Nghĩ đến đây, tiếng nói của hắn trở nên rất nhẹ, rất chậm: “Ta nghĩ trên đời này ai cũng hiểu lầm ta, nhưng ít nhất nàng không có.” Giang Tiểu Lâu chăm chú nhìn hắn, giọng điệu lạnh lùng: “Hả, sao Cố công tử tự tin như vậy?” Cố Lưu Niên lẳng lặng cười: “Ta không có xuất thân tốt, không có bậc thang tốt, chỉ có dã tâm và ý chí. Ta biết có nhiều người ở sau lưng nghị luận ta, bọn họ nói ta vì dã tâm không tiếc bất cứ giá nào, nói ta không nên làm nghĩa tử của Quyền Yêm (Quyền thái giám), không nên thống lĩnh Thiên Sách quân tàn sát người vô tội, không nên khúm núm nịnh nọt quyền thế. Nhưng bọn họ đã quên, ta cũng từng dựa vào bản thân để đi lên, từng mưu cầu công danh theo cách bình thường, khi đó bọn họ nói sao? Ta nhớ là… bọn họ nói tâm ta cao như trời, mệnh lại mỏng như giấy, một tiểu tử nghèo không bối cảnh, chỉ dựa vào tài năng là muốn thành công, thật là tức cười. Bây giờ ta đã đạp bọn họ ra phía sau, thế là những người này lập tức đổi sắc mặt, bày ra bộ dáng thanh cao, nói ta cóngày hôm nay đều nhờ dùng thủ đoạn đê hèn mà đoạt được.” “Giang Tiểu Lâu, nàng hiểu rõ hơn ta, ta đã trả cái giá rất lớn mới leo lên vị trí ngày hôm nay, mà những kẻ ăn nói chính nghĩa kia đều là giả tạo, mục đích của bọn họ là che giấu sự nông cạn và đáng cười của mình. Bởi vì họ có dùng hết sức cũng không leo lên cao được, bởi vì họ không có năng lực, bởi vì nội tâm họ thô bỉ và vô tri, cho nên luôn dùng ác ý nhìn nhận người khác, tìm đủ cách kéo người ta xuống dẫm dưới chân mình. Loại rác rưởi này, đã sớm đáng chết.” Hắn ăn nói nhỏ nhẹ, không chút biến sắc, lời nói ra lại vô cùng độc ác, mơ hồ có sự thù hận làm người ta kinh ngạc. “Nàng cho ta biết, trên đời này cái gì là chính nghĩa, cái gì là tà ác? Vì ta đã giết người, cho nên ta ác sao? Nhưng ta cho nàng biết, khi những kẻ kia đạp lên người ta, lại mang mặt nạ chính nghĩa, dùng thủ đoạn độc ác nhất công kích người khác, để lộ sự đen tối và xấu xí trong tim họ, để lộ sự trống vắng và sợ hãi, biến họ thành thứ dơ bẩn đáng buồn nôn nhất trên đời. Trong lòng Giang Tiểu Lâu chấn động, bước chân chậm lại: “Ngươi…” Cố Lưu Niên sống rất chân thực, vô cùng tiêu sái tự do. Hắn trở thành nghĩa tử của Quyền Hải là bước thứ nhất, chấp chưởng Thiên Sách quân, giết người lập uy là bước thứ hai. Nhưng hắn không chỉ có mục đích như vậy, hắn nhất định còn mưu đồ khác, rốt cuộc hắn muốn gì? Nhìn thấy Giang Tiểu Lâu kinh ngạc, trên mặthắn khôi phục lại nụ cười tuấn dật tiêu sái như trước: “Mệnh ta thăng trầm, gặp gỡ bất hạnh, muốn nổi bậc hơn người, một bước lên mây thì phải sử dụng thủ đoạn khác thường. Một người xuất thân từ tầng đáy xã hội, nhưng sự kiêu ngạo của hắn lại quá cao, thì hắn làm sao để sinh tồn? Giang Tiểu Lâu, nếu là nàng, nàng sẽ chọn thế nào?” Giang Tiểu Lâu hít một hơi thật sâu, nàng tán thành lời nói của Cố Lưu Niên, vì mình cũng có cảnh ngộ như vậy. Khi nàng gặp rủi ra, rất hiếm có người đưa tay về phía nàng, khi nàng đắc ý, những người kia liền nhảy ra chỉ trích nàng thân phận thấp hèn, leo lên quyền quý. Nếu như vậy là chính nghĩa, vì sao Tần Tư lại một bước lên mây? Vì sao thế gian này kẻ xấu hoành hành, người tốt bị hại? Chẳng qua là sợ ác hiếp thiện, cố làm ra vẻ ngu dốt mà thôi. Những người này trách cứ Cố Lưu Niên giết người, nhưng sợ hãi quyền thế của hắn, thậm chí không có dũng khí trách mắng trước mặt hắn, chỉ có thể lặng lẽ mắng chửi sau lưng, đúng là đáng thương. Nhưng, nàng và Cố Lưu Niên vẫn có điểm khác, vì nàng có giới hạn, tuyệt đối không tổn thương người vô tội. Trải qua bất hạnh, thân mang cừu hận, cũng không phải lá lý do để lạm sát người vô tội. “Sự lựa chọn của ta, đối với ngươi mà nói không quan trọng.” Nàng trả lời. Cố Lưu Niên cong môi: “Dĩ nhiên quan trọng, có lẽ nàng đã không nhớ ta, nhưng ta mãi mãi nhớ nàng, nhớ nàng từng giúp đỡ ta, tớ nàng bảo ta phải nỗ lực đi tiếp…” Hồi ức trong nháy mắt như thủy triều dâng lên, đầu óc Giang Tiểu Lâu lóe sáng, bỗng nhớ ra người trước mặt: “Ngươi là…” “Không sai, ta là tên ăn mày từng được nàng giúp đỡ. Dĩ nhiên, nàng không nhận ra ta cũng phải, khi đó ta vừa bẩn vừa thối, sẽ không có ai để ý mặt mũi của ta, cũng không ai lắng nghe ta nói gì. Trong mắt họ, ta chẳng qua chỉ là đám bùn nhão. Bây giờ, đám bùn nhão này đang hỏi nàng, nàng cũng thấy ta làm sai sao?” Giang Tiểu Lâu khó mà tin được, Cố Lưu Niên tuấn mỹ trước mắt lại là thiếu niên nàng từng cứu ở ven đường. Chẳng trách hắn từng nói đi nói lại với nàng, bọn họ từng gặp nhau, nhưng nàng làm sao có thể ngờ trên đời có chuyện ly kỳ như vậy. “Ta nhớ khi đó ngươi chỉ là một thư sinh yếu đuối.” Cố Lưu Niên mỉm cười: “Mọi người sẽ thay đổi.” Hắn là thư sinh, nhưng không yếu ớt, nếu không bị những người kia đánh trọng thương, hắn đâu đến nỗi lưu lạc ngoài đường như con chó mất chủ. Giang Tiểu Lâu khẽ thở dài một hơi: “Nhưng ngươi thay đổi quá nhiều, ta không có cách nào nhận ra.” “Trước kia ta là tên ăn mày lưu lạc ngoài đường, bây giờ xú danh của ta là thủ lĩnh Thiên Sách quân, là nghĩa tử của tên gian trá vô sỉ Quyền Hải. Trên đời con người từ khi sinh ra đã được phân chia nghèo hèn hay phú quý, thông minh hay ngu dốt, may mắn hay bất hạnh. Trước kia ta luôn bị bắt nạt, bị xem thường, tất cả chỉ vì xuất thân ta thấp hèn, ngay cả quyền lợi được trèo lên cao cũng bị cướp đoạt. Nhưng bây giờ, những kẻ chặn trước mặt ta… cũng chết hết rồi.” Vẻ mặt Giang Tiểu Lâu biến đổi liên tục: “Ngươi không cần giải thích với ta, chúng ta chỉ là bèo nước gặp nhau, thậm chí cũng không phải là bằng hữu.” “Không, dĩ nhiên chúng ta là bằng hữu.” Nụ cười của Cố Lưu Niên cực kỳ tao nhã, xưa nay hắn cho rằng mình không cần bằng hữu, người khác xem thường hắn, hắn cũng xem thường đối phương. Hắn muốn mọi người nhìn thấy hắn đều sợ hãi, hắn muốn mọi người thần phục dưới chân mình. Nếu ai uy hiếp đến hắn, hắn sẽ không chút do dự đẩy đối phương vào địa ngục. Dù cho là vậy, hắn cũng là người, lạnh lùng kiêu ngạo đến mấy cũng mong muốn có bằng hữu, cho nên, hắn cần Giang Tiểu Lâu. “Nếu ta muốn tìm được một người hiểu được ta trong một vạn người, thì đó chính là nàng.” Đối mắt Giang Tiểu Lâu lóe lên, kinh ngạc nhìn đối phương: “Tại sao là ta?” “Nàng không cần che giấu nội tâm của mình, vì bản chất chúng ta giống nhau, xuất thân nghèo hèn, bị xem thường, liều lĩnh bò lên trên, không tiếc trả bất cứ giá nào. Tại sao lại phủ nhận, nàng không tự tin sao?” Giang Tiểu Lâu im lặng một lúc không nói gì, Cố Lưu Niên nói đúng, nàng xuất thân thương môn, trải qua bất hạnh, mục tiêu sống duy nhất là báo thù. Còn Cố Lưu Niên sau khi trải qua rất nhiều đả kích, vẫn có thể kiêu ngạo như cũ. Bề ngoài xem ra hắn rất cực đoan, nhưng những gì hắn nói đều là hiện thực. Con người sinh ra đã bất bình đẳng, những gì trải qua cũng khác nhau. Lòng hắn ôm chí lớn, bụng đầy kiến thức, lại mang tư tưởng cao xa, dĩ nhiên không chịu cảnh bị bó buộc trong vũng nước nhỏ, chỉ muốn một bước lên mây. Dù cho cánh chim bị bẻ gẫy, cũng liều mình xông lên, đây chính là Cố Lưu Niên. Nhưng, trong lúc nàng tán thành hắn, đáy lòng nàng cũng như xuất hiện một cái hố sâu, nuốt chửng một chút lương tri và kiên định còn lại. Cha nàng vẫn dạy nàng lương thiện, nhẫn nại, nàng nghe theo, sau đó nàng vứt bỏ những thứ này, nhưng nếu ngay cả giới hạn cuối cùng cũng vứt bỏ, hoàn toàn tán thành Cố Lưu Niên, nàng sẽ trở nên đáng sợ hơn bất cứ ai. Nàng không muốn trở thành người như vậy. Đáy mắt Giang Tiểu Lâu lóe qua một tia mù mịt, cuối cùng bên môi chỉ hiện ra nụ cười lạnh lùng: “Vậy ta xin chúc công tử đạt thành tâm nguyện.” Cố Lưu Niên sâu sắc nhìn nàng, đáy mắt hiện lên tâm tình phức tạp. Đúng vào lúc này một thiếu nữ xinhđẹp đi tới, tựa như cười mà không cười nhìn họ: “Ta không quấy rầy hai vị chứ?” Giang Tiểu Lâu nghe tiếng nhìn tới, chỉ thấy một thiếu nữ long lanh đứng trước mặt họ, bất giác cười nhẹ nói: “Ra mắt Hoa Dương công chúa.” Hoa Dương cũng nhìn Giang Tiểu Lâu, tỏ vẻ hiếu kỳ: “Sớm nghe nói Khánh Vương phi nhận một nghĩa nữ xinh đẹp, hôm nay gặp quả nhiên là một tuyệt sắc giai nhân. Lúc nãy hai vị đang nói gì vậy, hình như rất vui vẻ?” Giang Tiểu Lâu nhạy bén phát hiện ý ghen tuông trong miệng Hoa Dương công chúa, lông mi nhướng lên, âm thanh trong trẻo: “Lúc nãy… Cố công tử hỏi ta có quen với công chúa không, có thể giới thiệu hắn không?” Hoa Dương công chúa vừa nghe, gương mặt kiêu căng nhất thời đỏ chót, im lặng không nói nên lời. Cố Lưu Niên như cười mà không cười nhìn chằm chằm Giang Tiểu Lâu, đổi thành người khác thì đã như đứng trên đống lửa, chỉ có nàng vẫn rất tự nhiên, cười nói nhẹ nhàng: “Cố công tử sợ ngài nghĩ hắn đường đột, nên mới nhờ ta giới thiệu với công chúa. Đáng tiếc ta cũng chỉ mới gặp công chúa lần đầu, đang giải thích với hắn thì ngài liền đến.” Sắc mặt Hoa Dương công chúa trở nên hồng hào trông rất đẹp mắt, âm thanh cũng trở nên kiều mị: “Sao cả Minh Nguyệt quận chúa cũng thích lấy người ta ra đùa giỡn nữa.” Giang Tiểu Lâu mỉm cười: “Công chúa, ta xin đi trước, hai vị trò chuyện thong thả.” Nói xong, nàng liền hướng về công chúa khẽ cúi đầu, mang theo Tiểu Điệp thướt tha rời đi. Cố Lưu Niên vừa muốn đuổi theo, Hoa Dương công chúa đã cản trước mặt, tươi cười nói:”Tiệc rượu của phụ hoàng huynh rất ít tham gia, ta ở trong cung cũng chưa từng thấy huynh.” Ánh mắt Cố Lưu Niên đuổi theo bóng Giang Tiểu Lâu, miệng nhàn nhạt nói: “Sự vụ của Thiên Sách quân bận rộn, không có cách nào dứt ra. Xin lỗi công chúa, ta còn việc cần làm, xin thứ tội.” Bên kia, Giang Tiểu Lâu không dễ dàng gì thoát khỏi hai người, đang thở phào nhẹ nhõm, nhìn thấy Khánh Vương phi đi mà quay lại, hóa ra là chờ không được nàng nên đang lo lắng: “Cố Lưu Niên kia không làm khó con chứ?” “Dĩ nhiên không có, mẫu thân yên tâm." “Vậy thì tốt, hôm nay hát tuồng Đại náo thiên cung, đằng trước náo nhiệt lắm.” Khánh Vương phi cười kéo tay nàng. Màn kịch hôm nay, nhân tài vừa mới lộ mặt, màn sau mới đúng là náo nhiệt. Giang Tiểu Lâu ung dung đứng dưới ánh mặt trời, có vẻ đặc biệt sáng sủa, ngay cả ánh mắt cũng mỉm cười…