Từ nhỏ Cố Duẫn Chi đã biết phụ thân nhà mình có tài hoa xuất chúng. Được Thánh thượng phong làm Hộ quốc tướng quân, nhưng ông chưa từng đề cao những chiến công của mình, là một nam nhi kiên cường bất khuất. Hổ phù của ba trăm ngàn thiết kị kinh thành đều trong tay Cố Tầm. Không chỉ mình ông coi trọng binh quyền, mà Thánh thượng lại là một người rất giỏi dùng mưu. Quân chủ Khánh Nguyên triều bao năm qua vẫn thông minh như thế. Điều này Cố Duẫn Chi đã lĩnh ngộ sâu sắc từ Tô tiểu thiên tuế Tô Nguyệt Cẩm. Mẹ của hắn là em gái ruột của Hoàng hậu bây giờ, hắn cũng là anh em họ với Tô Nguyệt Cẩm. Từ nhỏ hai người đã quen biết nhau, cũng không ít lần bị người kia tính kế.   May mà người này có chút lương tâm, ngoài mang hắn ra làm trò cười mấy bận, sau này thì dẫn hắn cùng đi chọc phá Tô Dạng. Có lẽ đây chính là nền tảng tình bạn giữa hai người. Tuy Cố tiểu Hầu gia xuất thân từ tướng môn nhưng cơ thể không rắn chắc bằng những huynh đệ khác. Khi người ta múa đao múa côn, hắn chỉ có thể phẩy phẩy cây quạt giấy ngâm vài câu thơ cộng hưởng. Hắn cảm thấy họ thật quá hung tàn, họ lại chán những thư sinh nho nhã kiểu như hắn. Lần đầu tiên hiểu được ý nghĩa của cậu thư sinh vô dụng là khi trên đường đi từ núi Phụng Vu quay về. Khi đó hắn vừa mới đi khám bệnh cùng Tô Nguyệt Cẩm, lúc trở về đột nhiên đụng phải một nhóm trộm cướp suýt chút nữa đã mất mạng đi đời. Ai mà ngờ nghi trượng của hoàng gia lại có người dám cướp. Tội phạm trong núi nhiều vô số kể, lúc cần tiền thì bất chấp mạng sống. Tiểu công tử chỉ mới mười tuổi, tay nắm quạt giấy đứng sững sờ một lúc, sợ đến choáng cả người. Tên thủ lĩnh nhóm cướp cầm một thanh đại đao Cửu Hoàn trong tay, lúc vung lên chuẩn bị chém xuống đỉnh đầu hắn thì đột nhiên bị một thanh đoản kiếm chặn lại giữa không trung. Cố tiểu hầu gia vĩnh viễn không thể nào quên được, cô nương mặc áo trắng quần mềm, tay cầm thanh đoản kiếm đứng mỉm cười nhìn hắn. Đôi mắt hạnh như nước dịu dàng, có lẽ là dòng suối tinh khiết trong sạch nhất thế gian. Nàng nói: “Công tử bình tĩnh quá, đao kiếm lao tới mà vẫn không nhúc nhích”. Sau đó, nàng tung người chém giết mấy tên cướp kia, chiêu nào chiêu nấy đều đánh vào chỗ hiểm của đối phương. Xưa nay hắn chưa bao giờ thấy cầm một thanh đoản kiếm cũng có thể có phong thái nhẹ nhàng như vậy. Nàng khác hẳn những nữ tử xinh đẹp hắn từng gặp, không biết mới mấy tuổi mà thanh kiếm hai lưỡi kia đã dính đầy những máu. Thiếu nữ đó kéo hắn sang một bên, cười híp mắt nói: “Công tử biết võ không? Nam nhi oai hùng một chút mới có khí chất”. Hắn đờ đẫn nhìn nàng, cả khuôn mặt đỏ bừng cả lên. “Ta…biết một số quyền cước”. Nàng cầm tay phải của hắm lên, nhìn lòng bàn tay mềm mại thì bật cười: “Người biết võ sẽ không có bàn tay thế này”. Cố tiểu Hầu gia càng đỏ cháy mặt hơn, đầu ngón tay nàng mơn trón khiến trong lòng hắn ngứa ngáy, không biết là cảm xúc thế nào. Hắn nói: “Nàng đừng cười ta, có chí thì lớn tuổi vẫn thành, ta sẽ đi học”. Nàng cong môi mỉm cười sảng khoái: “Hay lắm, chờ khi nào công tử học thành tài nhớ tìm ta luận võ, ta thích so tài với người ta lắm”. Dứt lời, trên đầu nàng đã bị gõ hai cái. Là một nữ tử quần áo đỏ. Bà nhướng mày như thể đã chờ nàng rất lâu. “Nương gọi ta rồi”. Thiếu nữ đưa tay làm vẻ như giang hồ nghĩa hiệp. “Non xanh còn đó, nước biếc chảy ra, hữu duyên tái ngộ”. Hắn vội vàng đưa tay kéo nàng lại, lắp bắp hỏi: “Không biết cô nương xưng hô thế nào? Ân cứu mạng có ngày báo đáp, ta…”. “Ta tên là Ôn Uyển”. Nàng quay lại chớp mắt nhìn hắn, để lại tên tự mà nương đặt cho mình, rồi cười lớn rời đi. Cô nương đó, chính là Thẩm Hành. Lúc ấy nàng vừa rời khỏi Vãn Hà Sơn Trang, theo mẫu thân tới kinh thành tìm cha. Cá tính thích khoe khoang, lại mặt mày sinh động, thuận miệng nói một cái tên lại khiến chi thiếu niên mười tuổi ấy khắc cốt trong lòng. Từ đó về sau, Cố tiểu Hầu gia bắt đàu luyện võ, Cố tướng quân rất đỗi vui mừng. Nhưng mà không một ai hay biết, tất cả những thay đổi này đều bắt nguồn từ nụ cười rạng rỡ của thiếu nữ nào kia. Lần tiếp theo gặp lại Thẩm Hành là khi hắn ở lại hậu viện nhà Lưu Tiến Thần. Chính hắn cũng không ngờ mình sẽ thấy Thẩm Hành ở đó. Khi đó hắn ra tay trợ giúp Cố tướng quân tìm tang chứng vụ án, cho nên mới vào nhà Lưu Tiến Thần tìm tội chứng. Lúc đó nàng có vẻ khá bối rối, theo sau còn có một cô nương luống cuống hơn cả nàng, cả một nhóm gia đinh giơ đèn đuốc sáng choang. Hắn dịu dàng kéo tay nàng sang, rồi chỉ cho nàng một con đường vắng vẻ dễ dàng đào tẩu. Nàng vui mừng chắp tay cảm tạ những ba lần. “Vị tiểu ca này, đại ân không lời nào nói hết, chờ ta tiết kiệm được bạc sẽ quay lại chuộc huynh”. Hôm ấy nàng đã nói như vậy, đôi mắt to tròn tràn ngập chân thành mang theo cả chút ngây ngô khờ dại. Hắn cười gật đầu với nàng, nhưng cuối cùng lại không chờ nàng rới. Nhà Lưu Tiến Thần bị tra xét, hắn và phụ thân tới quân doanh rèn luyện. Những năm đó rời khỏi kinh thành, trong lòng hắn không ngừng tưởng tượng cảnh hai người gặp nhau. Nhưng mà khi gặp lại, nàng chẳng còn nhớ về hắn một chút nào. “Chào Hầu gia, ta có lễ”. Hắn nhìn nàng cười khổ, nhưng lại vui mừng khi gặp lại dáng vẻ ngây thơ đó. Cũng không phải là không mất mát, trong tiềm thức, hắn vẫn hy vọng nàng sẽ nhớ ra mình, lại hy vọng nàng quên. Với một nam tử mà nói, chuyện mỹ nữ cứu anh hùng này làm sao mà mở lời cho được. Nhưng dần dần hắn lại phát hiện ra, hình như mình đã chậm một bước rồi. Ánh mắt khi nàng nhìn Tô Nguyệt Cẩm và nhìn mình không giống nhau, lúc lơ đãng lại tỏ ra yêu quý. Vì thế khi nàng cẩn thận hỏi dò mối quan hệ giữa Tô Dạng và Tô Nguyệt Cẩm, hắn lại cố ý che giấu, không nói cho nàng biết. Biên quan Giang Thành báo tin khẩn, thủ hạ của phụ thân không biết phải dùng ai, hắn cũng không muốn bỏ qua cơ hội để kiến công lập nghiệp. Ba năm chinh chiến trên sa trường, hắn hiểu rõ hơn ai hết chiến công quan trọng đến mức nào. Hắn thích hào khí khi đứng giữa gươm đao, cũng muốn đối mặt với các tướng sĩ tràn đầy nhiệt huyết, chứ không phải chỉ dựa dẫm vào đôi cánh cha mình. Hắn không muốn làm một tên “con ông cháu cha” không có tương lai, hắn khát vọng có thể nắm giữ cơ hội ở trong tay chính mình. Nam nhi chí ở bốn phương. Hôm ấy, trước khi đi, hắn lại không có dũng khí để đến gặp Thẩm Hành. Hắn sợ mình sẽ không bỏ được. Hắn nói với Tô Nguyệt Cẩm: “Ta định đi Giang Thành”. Người kia thoải mái nhìn hắn rồi nói rõ từng lời: “Đường đi thế nào đều do chính chân mình lựa chọn, đừng hối hận là được”. Tô Nguyệt Cẩm biết hắn thích Thẩm Hành, mà hắn cũng chưa bao giờ che giấu tình cảm của mình trước người đó. Quân tử vô tư. Đêm đó, họ tâm tình một đêm, hắn cầm ky rượu say ngây say ngất. “Có lẽ lúc ta muốn đi Giang Thành, ta đã thua huynh rồi”. Thậm chí hắn từng suy nghĩ, ở lại với Thẩm Hành có lẽ mình cũng không thắng nổi, nhưng tới Giang Thành rồi cơ hội sẽ nhiều hơn một chút. Người như họ, vẫn quen dùng lý trí để suy đoán mọi điều, nhưng lại bỏ quên những tình yêu thuần túy. Tô Nguyệt Cẩm nói: “Duẫn Chi, không phải huynh không yêu, nhưng tình yêu của huynh không đủ để phấn đấu quên mình”. Hắn cười lớn nhìn rừng trúc đang phất phơ ở bên ngoài cửa sổ. “Có lẽ, thất bại trước một người như huynh, chẳng có gì không phục”. Hắn đã từng nhìn thấy hộp gỗ chứa đầy những bức thư của người này, từng chữ từng hàng đều là những quyến luyến si mê của một nam tử viết cho người thiếu nữ. Hắn quý trọng lạ thế, bao nhiêu năm qua vẫn gấp kĩ cất đi tự xem là trân bảo. Ngoài tình yêu ra, không ai có thể đoán được lúc nào nó sẽ đơm hoa kết trái, nhưng Tô Nguyệt Cẩm lại chọn cách đợi chờ. Thưở thiếu thời qua đi, nửa cuộc đời bỏ qua đáng tiếc. Đứng trên tòa thành ở Giang Thành, hắn cúi đầu nhìn biên ải bình an. Mỗi người sẽ có những lựa chọn khác nhau, hắn không hối hận, nhưng đời này vẫn có những tiếc nuối khó quên. “Tướng quân, Nhị đương gia ngang ngược kia lại tới nữa rồi, ngài có muốn gặp không ạ?” “Không gặp, nàng ta mà tới thì cứ ném ra ngoài”. “Nhưng mà…nàng ấy vào rồi”. Trước lều trại, một cô nương ngồi trên lưng ngựa phất roi dài, hiên ngang cười lớn. “Cố Duẫn Chi, sao theo đuổi chàng khó thế chứ?” Duyên phận là trời định, bỏ lỡ là duyên, gặp được cũng duyên. Chỉ mong mỗi người đều có tình với nhau, mỗi người đều tìm ra hạnh phúc của chính mình