“A! Thật sự là năm tháng không chừa một ai a. . .” Ngu Dung nhìn Eugene nhà mình khi biến thành người chỉ thấp hơn cậu có một cái đầu, không khỏi cảm thấy mình thật sự đã già, đứa nhỏ đều đã lớn đến như vậy rồi. Kraken ở bên cạnh nghe xong không khỏi bật cười, hình dạng con người của thần linh bọn hắn đều lớn rất nhanh, đứa nhỏ nhìn như mười lăm mười sáu tuổi kia, trên thực tế cũng mới tròn năm tuổi mà thôi. “Anh cười cái gì mà cười!? Em chỉ cảm thán thời gian giống như đã trôi qua rất lâu rồi mà thôi!” Ngu Dung cảm thấy cả người mình đều trở nên lười biếng, cuộc sống của thần linh vô cùng nhàn nhã, rãnh đến nỗi mỗi ngày cậu đều hết ăn lại nằm, khiến cậu có cảm giác mình có chút béo lên rồi. . . “Đúng vậy, đúng vậy. . . Thời gian trôi qua rất lâu rồi. . .” Kraken dỗ Ngu Dung, sau đó vừa vuốt ve cậu vừa thì thầm ở bên tai cậu mấy lời đùa giỡn: “Mặc kệ đã qua bao lâu, em đều chặt như trước a~” Ngu Dung trừng mắt nhìn hắn. Nói đến chuyện này, cậu liền cảm thấy tức giận, mỗi lần làm đều giống như vận động đến cực hạn vậy, mấy cái xúc tu của Kraken vươn dài ra còn thô to hơn cả eo của cậu, bảo sao không có cảm giác không chặt được chứ!!! Ngu Dung nằm phơi nắng trên bờ cát, nhìn con của mình phát huy thiên phú của tộc thần biển, đang tự do tự tại ở trong biển đùa nghịch. Ngu Dung bỗng nhiên nghĩ đến một việc. . . Nếu Kraken có thể biến thân, như vậy không phải cậu có thể quay về nhà xem tình hình một chút rồi sao? Eugene cũng có thể nghe lời người lớn mà không tùy ý biến hóa hình dạng của mình, như vậy không phải cậu có thể như người bình thường mà dẫn gia đình về quê thăm người thân rồi sao? Nói làm liền làm! Chưa đầy ba ngày sau, Ngu Dung liền đóng gói xong các loại đặc sản để chuẩn bị quay về quê hương thăm người thân, đặc sản bao gồm các loại hải sản và một túi ngọc trai loại lớn. Ngu Dung muốn đem hải sản về cho người trong nhà nếm thử thức ăn tươi sống chính hiệu, ngọc trai thì để bán hoặc nghiền nát đắp mặt đều được. Sau khi gói kỹ mọi thứ, lại lấy trong kho của Kraken ra hai thỏi vàng khối, để đem về đưa cho mẹ cậu gia công thành trang sức. Mấy người lớn tuổi rất thích mấy thứ làm từ vàng, không sợ mất giá a! Một nhà ba người vì sử dụng thần lực và muốn ẩn giấu thân phận, cho nên bọn họ phải chờ đến nửa đêm mới tìm một nơi hẻo lánh để lên bờ. Vì sợ Eugene chạy lung tung, Ngu Dung mới bảo nó biến trở về nguyên hình, rồi bỏ vào trong cái túi đeo trước cổ của mình. Ngu Dung lôi kéo chồng mình đến bên cạnh đường lớn rồi đứng ngây ngốc ở đó, vì cậu đột nhiên nhớ đến việc nhà mình cách đây cũng mấy dặm, không phải là một nơi hẻo lánh, cậu định vẫy taxi, nhưng cậu lại không có tiền a!! Cũng không thể dùng thần lực bay qua chỗ đó được, ngày mai nhất định sẽ biến thành tin nóng trên mặt báo ngay. Ngu Dung quyết định quay về nhà rồi tính sau, đến nhà liền kêu người nhà ra trả tiền là được! Nhưng không ngờ rằng, chuông cửa vang lên cả buổi, trong nhà cũng không có ai đi ra mở cửa. Ngu Dung đang buồn bực không biết phải trả tiền xe bằng cách nào, không biết Kraken kiếm ở đâu ra một thỏi vàng, thuần thục móc ra trả tiền xe. . . Tài xe liền tươi cười rạng rỡ nhận lấy, Ngu Dung vội vàng chạy lại ngăn cản, sau đó đau lòng đưa cho người tài xế hai đồng tiền vàng. “Tuy đường có chút xa, nhưng tiền xe cũng không quá 100 đồng, kỳ thật đưa một đồng tiền vàng là đủ rồi. . .” Ngu Dung hẹp hòi mà than thở, Kraken đúng là một tên tiêu tiền như rác mà, sau đó cậu lại tiếp tục kiên nhẫn bấm chuông. Ngu Dung rất kiên nhẫn ấn chuông cả một lúc lâu, khoảng chừng nửa giờ sau, cậu mới bắt đầu đoán rằng có phải người trong nhà đã đi ra ngoài du lịch hết rồi không. Khi cậu còn đang suy nghĩ xem mình nên phá cửa sổ hay là phá cửa chính để vào, cậu chợt phát hiện ra cổ của mình dường như nhẹ hơn hồi nãy. . . Ngu Dung lập tức vỗ vỗ trước ngực của mình, trên đó bằng phẳng không có vậy gì khác. Vớ vẩn! Mình là nam nên ngực rất bằng phẳng là điều đương nhiên rồi, nhưng mà, con của mình đâu rồi?!!! Ngu Dung liền căng thẳng, cái túi trước ngực sờ vào còn chút lành lạnh ẩm ướt, nhóc Eugene chắc bị lạc chưa lâu lắm. “Eugene — Cục cưng, con ở đâu?” Ngu Dung lo lắng, liền hô to. Cậu sợ đứa nhỏ chạy lung tung mới để nó ở trước ngực mình, sao mới quay qua quay lại liền lạc mất rồi? Ngu Dung vừa lo lắng vừa nghĩ, lần này tìm được nó về nhất định phải cho ăn đòn một trận thật nặng mới được. “Thân ái, đừng sốt ruột, em còn nhớ lần cuối cùng nhìn thấy Eugene là lúc nào không?” Kraken thấy vợ mình hoảng loạn, đang định xông ra ngoài tìm con, thì giữ chặt cậu lại, muốn Ngu Dung bình tĩnh nhớ lại từng chi tiết. Hắn cũng không lo lắng lắm, nếu được sinh ra bên cạnh cha của mình, đứa con dĩ nhiên sẽ nhận được sự chăm sóc tốt nhất, nhưng đối với mấy đứa con riêng ở bên ngoài, chẳng phải phải trải qua tất cả các khảo nghiệm mới được phong thần đó sao? Kraken cũng đã trải qua một khoảng thời gian lưu lạc như vậy, hắn cảm thấy đây không hẳn là chuyện xấu, con trai của hắn nhất định rất xuất sắc! “Em. . . Em. . .” Ngu Dung sốt ruột đến nói không thành lời, nghẹn ngào nói: “Lúc ở trên xe em còn thấy nó mà, không lẽ nó còn ở trên xe?” Ngu vừa nghĩ tới tên tài xế kia vừa cầm của cậu hai đồng tiền vàng còn bắt cóc luôn cục cưng của cậu, liền hận không thể đuổi theo mà đánh cho một trận. Cậu biết Eugene rất khỏe, không dễ gì bị thương, nhưng không thể bảo đảm rằng nó không bị bắt! Nó cũng mới có năm tuổi, còn rất ngốc nghếch dễ bị lừa, nếu bị bắt đi rồi, những dụng cụ cắt gọt bình thường không thể gây thương tổn cho nó, nhưng ai biết được nếu dùng tia laser, nó có thể bị cắt ra làm đôi hay không a!? Ngu Dung bắt đầu suy nghĩ lung tung trong lòng, nghĩ đến những trường hợp xấu nhất có thể xảy ra, nào là thí nghiệm và giải phẫu linh tinh gì đó, sau đó đứa nhỏ rất có thể bị bắt nhốt ở trong bể kiếng để cho mọi người tham quan, còn có mấy nhà khoa học hám danh, bảo rằng họ đã phát hiện ra giống loài mới, rồi lấy tên của mình đặt cho nó cũng nên!