Xuất thanh hoàn mỹ triều nam
Chương 2
-Editor: Tiểu Ma Bạc Hà-
-Beta: Yue Yue-
Trong một hội trường khách sạn rộng lớn, những tấm màn màu đỏ và hồng nhạt được giăng khắp nơi, các loại hoa tươi xinh xắn được bày trên bàn, bốn phía là những quả bong bóng rực rỡ, tiếng nhạc du dương lãng mạn quanh quẩn trong không gian, dường như trong không khí cũng tràn ngập niềm vui và hạnh phúc.
Người chủ trì cầm micro lên, đôi cô dâu chú rể cùng nhau đi vào hội trường, tiến thẳng về phía trước, mọi âm thanh ồn ào náo nhiệt đều im bặt, tất cả mọi người đều nhìn về phía hai người.
Chủ trì vừa lòng mở miệng: “Khụ khụ, tiếp theo chúng ta hãy mời bà mối trẻ tuổi xinh đẹp nhất, cô Đỗ Tiểu Nguyệt, lên nói với mọi người vài lời.”
Mọi người vẫn đang thắc mắc không biết cô gái xinh đẹp mặc bộ lễ phục màu tím ngồi lẫn trong nhóm người thân và bạn bè kia là ai, không ngờ chủ trì vừa giới thiệu xong thì cô gái tóc dài xinh đẹp cười ngọt ngào đứng dậy, làm cho mọi người kinh ngạc.
Ơ….. Bà mối xinh đẹp phải là bác gái bên cạnh kia mới đúng chứ! Có điều hình như bác gái kia là mẹ của cô dâu……
Đỗ Tiểu Nguyệt cười duyên thoải mái bước lên, nhận lấy micro từ chủ trì, cất giọng trong veo đầy hăng hái nói: “Hôm nay tôi rất vui khi có thể đứng đây chúc phúc cho đôi cô dâu chú rể, để người lớn có nhiều thời gian phát biểu hơn, tôi sẽ nói ngắn gọn.”
“Xin chúc cho đôi vợ chồng mới cưới sớm sinh quý tử, mãi mãi hạnh phúc. Nhân tiện quảng cáo một chút, nếu mọi người muốn tìm người yêu thì một lát nữa có thể tìm tôi để đăng ký! Bảo đảm có thể giúp mọi người tìm được người yêu đích thực, thuận lợi bước vào lễ đường.”
Giọng nói rất ngọt, người lại duyên dáng, cô lập tức nhận được một tràn pháo tay của khách mời, có không ít chàng trai cô gái đang suy nghĩ xem lát nữa có nên đến chỗ cô xin danh thiếp hay không.
Dù sao trong xã hội hiện nay, chọn người kết hôn cũng bắt đầu trở nên khó khăn, người có điều kiện không tốt thì không ai muốn lấy, người có điều kiện cực tốt thì lại ngại đông ngại tây nên cũng không thể cưới!
Chủ trì mỉm cười nhận lại micro, tiếp tục hỏi sang cha mẹ hai bên và cô dâu chú rể, còn Đỗ Tiểu Nguyệt, sau khi chào hỏi xong thì bước xuống sân khấu, đi tới bàn dành cho bạn bè ngồi xuống, chuẩn bị ăn tiệc cưới.
Phù~ Thật ra hôm nay ngoài cô dâu và chú rể mệt, bà mối cũng mệt muốn chết, thậm chí đến thời gian uống nước cũng chẳng có, vừa bận bịu nói lời may mắn vừa phải chạy lịch trình với cô dâu chú rể.
Còn nữa, chẳng những phải kiểm tra nghi lễ và tất cả các chi tiết xem có ổn chưa mà cô còn phải chú ý xem đến giờ nào thì nên làm cái gì, nếu cô không được tập trước, biết nhân lúc rảnh tay rảnh chân ăn gì đó lót dạ thì chắc bây giờ đã đói ngất từ lâu.
Lúc nãy tới nhờ cô dâu chú rể giúp cô sắp xếp một chỗ ngồi, Đỗ Tiểu Nguyệt không khỏi ngạc nhiên, vì bàn này chỉ ngồi duy nhất một người đàn ông.
Bị ảnh hưởng bởi bệnh nghề nghiệp, cô còn chưa kịp thắc mắc tại sao bàn này chỉ có một người thì đã bắt đầu đánh giá gương mặt anh.
Thân là một bà mai, trừ mai mối cho các cặp tình nhân thì điều cô tự hào nhất chính là mắt nhìn người của mình, chỉ đơn giản là trò chuyện cùng nhau, và một vài động tác nhỏ là có thể đoán sơ sơ tính cách và sở thích của người ta. Nếu còn tiếp tục trò chuyện, cô có bản lĩnh đào ra hết quá khứ hay thậm chí là tám đời tổ tông nhà người ta.
Xem người đầu tiên phải xem mặt mũi, người đàn ông này trông cũng lịch sự dễ nhìn, vẻ mặt lạnh nhạt, hình như không dễ nói chuyện, gương mặt tuấn tú và bờ môi màu hồng nhạt làm anh trông khá trẻ, khoảng chừng trên dưới ba mươi tuổi.
Về phần dáng người đẹp hay không đẹp, trông dáng vẻ anh mặt tây trang thì biết, bờ vai vừa khớp với cầu vai của áo vest, quần áo được cắt may rất vừa vặn làm hiện rõ dáng người rắn chắc, nửa người trên trông như tam giác ngược, chắc khi cởi quần áo ra trông cũng không tệ. Tuy không thể nhìn thấy chân nhưng theo tỉ lệ người mà tính thì chắc chân anh khá dài, người cao khoảng chừng một mét tám.
Đơn giản mà nói, nếu bỏ đi thái độ thờ ơ và lạnh nhạt kia, thì bề ngoài của anh có thể chấm tới chín mươi trên một trăm điểm.
Đỗ Tiểu Nguyệt chọn ngồi xuống cạnh anh, đầu tiên, cô tìm vài món để lấp bụng, sau khi ăn được vài miếng, bản thân cảm thấy thỏa mãn xong thì không nhanh không chậm bắt đầu mở lời khách sáo với anh.
Dáng vẻ của người đàn ông này không tệ, nếu nhân phẩm cũng tốt thì kho hồ sơ của cô lại được thêm vài điểm rồi, hì!
“Anh này, tôi nên gọi anh là gì? Anh là bạn của chú rể à?”
Lúc đầu Hách Duy Quý còn tưởng cô đang nói chuyện với người khác, vì không nghe được tiếng trả lời nên anh mới ngẩng đầu lên, nhìn thấy cô cười vui vẻ nhìn mình mới hiểu ra câu vừa rồi là hỏi anh.
“Tôi họ Hách.” Anh trả lời ngắn gọn.
Tính anh khá trầm nên không thích nói chuyện với người khác, nhưng những phép tắc cơ bản vẫn phải có, huống chi, một người đẹp như cô thật sự rất hấp dẫn người khác, mà anh cũng vừa bị màn quảng cáo của cô lay động.
Bởi vì…… Anh chính là dạng người có tiền muốn kết hôn, nhưng lại không tìm được đối tượng.
Tuy anh nói chuyện rất ngắn gọn nhưng với một người có kiến thức rộng rãi như Đỗ Tiểu Nguyệt mà nói thì dù anh là núi băng cô cũng có tự tin hòa tan, một người lạnh nhạt tất nhiên không thể làm khó cô.
“Thì ra là vậy!” Cô vội vàng nở nụ cười thật tươi, hỏi: “Trông anh Hách rất trẻ, anh là em trai của chú rể à?”
“Không phải, là bạn học.”
Đỗ Tiểu Nguyệt còn đang muốn tìm mấy lời khách sáo nói tiếp thì chẳng biết đôi cô dâu chú rể đã xuống khỏi sân khấu từ khi nào, bắt đầu mời rượu từng bàn, sau khi bọn họ mời xong bạn bè hai bên thì chẳng bao lâu đã đi đến bàn bên này.
“Đến rồi đến rồi, đôi vợ chồng mới cưới phải mời bà mối một chén rượu.”
Một âm thanh thật to hét lên, Đỗ Tiểu Nguyệt vội vàng giơ ly rượu đã rót đầy đứng lên.
“Tiểu Nguyệt, thật sự rất cảm ơn cô. Nếu không nhờ cô thì tôi đã không thể tìm được một người chồng tốt như vậy rồi.” Cô dâu cười cảm kích, nói lời cảm ơn cực kì chân thành.
Lúc trước tham gia vào công ty mai mối, lòng cô cũng đã lạnh đi nhiều, nghe lời người lớn tới đăng kí xong vẫn còn nghĩ mình vừa quăng tiền xuống biển một đi không trở lại, nhưng không ngờ Đỗ Tiểu Nguyệt lại cực kì nghiêm túc chịu trách nhiệm với cô, sau khi sắp xếp lại mẫu người yêu lý tưởng và những điều kiện cần có xong thì lần lượt giới thiệu cho cô, hơn nữa cả khi cô ấy và người chồng hiện tại cãi nhau cũng do một tay cô giúp đỡ làm hòa.
Chú rể ngọt ngào liếc mắt nhìn cô dâu, cười nói: “Phải đó, Tiểu Nguyệt à, thật sự rất cảm ơn sự giúp đỡ của cô, bọn tôi có thể kết hôn, người có công lớn nhất chính là cô đó.”
Đỗ Tiểu Nguyệt cười cười, vui vẻ nhận lời cảm ơn của đôi vợ chồng, sau đó lại liếc mắt qua bên kia, hình như trong mắt anh chàng đẹp trai kia vừa thoáng qua ánh nhìn hâm mộ và khao khát.
Ting ting! Cô lập tức chú ý tới. Ha ha! Chỉ cần anh có ý muốn kết hôn thì anh chính là khách nàng tiềm năng của cô rồi! Hơn nữa, cô có thể lấy danh dự của bà mai ra cược, anh muốn kết hôn đến chết đi được!
Chú rể cảm ơn xong quay đầu sang thì thấy Hách Duy Quý, nhìn một bàn khách khứa anh sắp xếp chẳng còn ai thì bắt đầu trêu chọc: “Này! Người anh em à, cậu muốn tôi phải nói gì với cậu đây? Uổng công tôi xếp riêng một mình cậu vào bàn bạn bè và chị em thân thích của vợ tôi, sao mới khai tiệc không bao lâu mà chỉ còn mỗi cậu với Tiểu Nguyệt vậy? Tấm lòng của tôi bị uổng phí hết rồi!”
Hách Duy Quý bất đắc dĩ lắc đầu, anh không giải thích nhiều, giơ ly rượu lên: “Đừng nói đến chuyện khác, chúc mừng cậu kết hôn.”
Đỗ Tiểu Nguyệt vừa trò chuyện với cô dâu vừa chú ý đến cuộc nói chuyện của hai người đàn ông, lúc nghe nói bàn này còn khách mời nữ khác thì không nhịn được nhíu mày, nghĩ trong lòng, nhất định là anh có vấn đề gì đó, bằng không chỉ xét về gương mặt và dáng người của anh thì sao lại không có cô gái nào chủ động đến gần anh chứ.
Chú rể nhìn vẻ mặt bất đắc dĩ của anh, vội vàng khoác vai anh, nhỏ giọng nói: “Là anh em với nhau nên tôi mới nói cho cậu biết, nếu cậu muốn kết hôn, có thấy người đẹp bên cạnh cậu không? Bảo cô ấy giới thiệu cho cậu, ít nhất cũng có nhiều cơ hội hơn, nói đâu xa, chắc cậu cũng biết vợ tôi là do cô ấy giới thiệu, nhanh hơn cậu đi tham gia vào mấy cái hội kết hôn hay chơi mấy trang wep làm quen nhiều.”
Vì đôi vợ chồng mới cưới còn phải tiếp tục mời rượu nên họ không thể ở lại trò chuyện, nói được mấy câu thì tiếp tục đi sang bàn khác. Dường như Đỗ Tiểu Nguyệt và Hách Duy Quý đều đang suy nghĩ chuyện gì đó, cả hai im lặng ngồi xuống, không ai mở miệng nói gì.
Hai người im lặng thật lâu, Đỗ Tiểu Nguyệt quyết định, mặc kệ anh có vấn đề gì, hỏi trước tính sau. Cô quyết định phá vỡ không khí căng thẳng. Còn Hách Duy Quý đang định tin bạn tốt một lần, quyết định nhờ cô gái trông còn nhỏ hơn anh này làm mai. Hai người cùng lúc quay đầu nhìn nhau, mở miệng gọi……
“Anh Hách……”
“Cô Đỗ……”
Không ngờ hai người lại mở lời cùng lúc, nhất thời, vẻ xấu hổ đột nhiên xuất hiện trên mặt họ.
Dù sao Đỗ Tiểu Nguyệt cũng gặp phải tình huống này nhiều rồi, cô lấy lại tinh thần, khách sáo nói: “Anh Hách nói trước đi.”
Hách Duy Quý hít sâu vài hơi, muốn làm dịu đi vẻ mặt lạnh tanh của mình: “Ừm…. Nghe nói cô Đỗ làm việc trong ngành môi giới hôn nhân phải không?”
“Vâng, đúng vậy.” Cô gật đầu.
“Tôi muốn…… Tôi muốn…..” Lúc nói đến chuyện chính thì anh lại do dự.
Theo lý thuyết, anh đã tham gia rất nhiều buổi xem mắt, nhưng vừa nghĩ tới chuyện nhờ người khác giúp đỡ đại sự cả đời thì anh vẫn không quen lắm. Huống chi, cô còn trẻ hơn cả anh, anh không nhịn được cảm thấy bối rối và xấu hổ.
“Anh Hách, anh muốn tìm đối tượng kết hôn thích hợp sao?” Đương nhiên cô biết anh đang muốn nhờ chuyện gì, cô cực kì thân thiết tiếp lấy lời anh, chủ động đưa cho anh bậc thang.
Nếu không anh cứ ‘tôi muốn…..”, không biết còn muốn tới bao giờ!
Lời nói nghẹn trong cổ họng cuối cùng cũng có người nói giúp, Hách Duy Quý thờ phào nhẹ nhõm, sau đó gật đầu.
Lòng Đỗ Tiểu Nguyệt cũng nhẹ nhõm, cô lấy một tấm danh thiếp trong túi xách ra, nở nụ cười chuyên nghiệp: “Anh Hách, đây là danh thiếp của tôi, nếu anh rảnh thì có thể đến xem thử, chúng tôi không chỉ giúp anh sắp xếp người xem mắt mà còn giới thiệu cho anh người bạn đời tốt nhất, nếu trong lúc hẹn hò xảy ra vấn đề gì, chúng tôi còn cung cấp dịch vụ tư vấn.”
Nhận được tấm danh thiếp in rất nhiều hình tim hồng lấp lánh, Hách Duy Quý đột nhiên có cảm giác thẩm mỹ của chủ công ty mai mối này cực kì hợp với lão đầu.
Hách Duy Quý liếc nhìn gương mặt nhỏ nhắn đang cười cực kì rực rỡ, suy nghĩ vừa lóe lên, đáy mắt cũng lộ ra ý cười.
Truyện khác cùng thể loại
72 chương
7 chương
33 chương
650 chương
452 chương
12 chương
105 chương