=Edit: Tiểu Ma Bạc Hà= =Beta: Yue Yue= Chiếc giường nước lớn chiếm phần lớn không gian phòng, trên vách tường đối diện là một chiếc TV màn hình phẳng, bên cạnh là vài ngăn tủ và ghế dựa, trang trí gọn gàng đơn giản, chẳng qua căn phòng màu hồng và ánh đèn quái dị lại tăng thêm chút tình thú. Đỗ Tiểu Nguyệt đang kích động, vào phòng chẳng bao lâu thì đột nhiên cảm thấy một dòng nước chua chua trào lên cổ họng, vội vàng chạy vào nhà vệ sinh ôm bồn cầu nôn như điên, Hách Duy Quý theo sau bị cô nhốt ngoài cửa, chỉ có thể lo lắng dán lỗ tai vào cửa, nghe âm thanh bên trong. Tiếng nôn mửa chậm rãi biến thành nôn khan, sau đó thậm chí còn chẳng có tiếng gì, anh căng thẳng muốn chết, gõ cửa mấy lần cũng không ai đáp lại, anh bất chấp dứt khoát đẩy cửa vào. Vào đến nhà vệ sinh, nhìn thấy cả người cô vắt trên bồn tắm lớn, trong tay cầm một ly nước, có thể lúc nãy nôn xong cô muốn súc miệng, súc miệng xong thì chẳng còn sức đứng dậy nên dựa vào bồn tắm ngủ. Anh lắc lắc cô, khẽ gọi: “Dậy đi, đừng ngủ ở đây, nằm đây dễ bị cảm lắm đấy.” “Ừm……” Cô hé nửa mắt, ánh mắt rã rời: “Không muốn……” Bộ dạng ngây thơ của cô quá đáng yêu, nhưng không thể mặc cô muốn làm gì làm chỉ vì cô đáng yêu được! Điều hòa của khách sạn khá lạnh, sàn nhà tắm lại lát đá cẩm thạch, mới ngồi xuống đã thấy lạnh, nếu để cô ngủ đây một đêm thật, bảo đảm sáng sớm mai sẽ phải đưa cô đi gặp bác sĩ. “Không được! Đây, anh đỡ em.” Anh kéo tay cô khoác lên vai mình, bàn tay to hôm lấy eo cô, muốn đỡ cô dậy, ai ngờ…… “Không cần, tôi……” Chỉ một động tác đơn giản lại làm dạ dày cô cuộn lên, phun thẳng ra, lần này hai người không kịp né, trên người dính đầy dịch nôn. Hách Duy Quý nhíu mày, anh đang định đỡ cô đi ngủ luôn, chờ đến mai ngủ dậy thì nói chuyện cho rõ ràng, nhưng với tình trạng này, không tắm là không được rồi. Chỉ là, cô say đến mức này, làm sao mà tự tắm được? Chẳng lẽ anh phải bắt tay vào tắm cho cô…… Nghĩ tới đây, cả người anh không nhịn được nóng lên. Đấu tranh cả buổi, anh vẫn chấp nhận số phận cầm lấy vòi hoa sen rửa sạch sàn nhà trước, sau đó bắt đầu chỉnh nước ấm, tạo một bồn xà phòng. Nếu đã không thể tránh được chuyện phải tắm cho cô, ít nhất anh có thể làm quân tử một chút, tạo nhiều bọt, ít nhất những chỗ không nên xem, có bọt xà phòng che chắn, anh sẽ không nhìn thấy nhiều lắm. Xả nước xong, anh cởi áo khoác của cô ra, may mắn hôm nay cô mặc áo sơ mi, sau đó anh ôm lấy cô đang nằm dưới đất, nhắm mắt nhẹ nhàng ôm cô vào bồn tắm, chỉnh lại tư thế để cô dựa đầu vào tường, cả người ngồi thẳng, anh có thể thề, anh không thấy…… Nhiều lắm. Chuyện tiếp theo làm trong nước nên thoải mái hơn nhiều, cởi váy cô ra trước, tiếp theo là đồ lót, Hách Duy Quý càng cởi, mặt anh càng hồng, hơn nữa khi anh lấy chiếc quần lót nhỏ ướt đẫm trong nước ra thì gương mặt tuấn tú lạnh lẽo của anh hồng một cách kì quái, căng thẳng đến đầu đầy mồ hôi, như một tuyển thủ vừa tham gia chạy việt dã. Nói là tắm cho cô, thật ra anh cũng không dám đụng vào cô thật, chỉ dám lấy khăn lau tay lau chân, xem như tắm xong rồi, sau đó cầm một cái khăn tắm lớn, bỏ vào nước bọc cô thật kĩ, cuối cùng dùng nước ấm rửa sạch bọt bong bóng trên người cô, đổi một cái áo tắm dài, ôm lấy cô đặt lên giường. Vất vả lắm mới làm xong tất cả mọi thứ, Hách Duy Quý cho rằng tim mình đã ngừng đập, anh cố gắng kiểm soát tầm mắt, luôn giữ ở độ cao ngang vai cô. Sau khi chắc chắn cô đã nằm vững vàng trên giường, anh mới vào phòng tắm chuẩn bị tắm cho mình. Lúc cởi quần áo, anh mới biết mình căng thẳng đến mức mồ hôi đầy người, áo sơ mi cũng ướt một mảng. Nhưng mới tắm được một nửa, anh chợt nghe thấy tiếng động kỳ quái bên ngoài, vội vàng dội bọt trên người, khoác áo tắm, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, anh thật sự nghĩ rằng mình nên ngó lơ xem như chẳng nghe thấy gì. Chẳng biết Đỗ Tiểu Nguyệt sống chết nói muốn ngủ đã tỉnh dậy từ lúc nào, cô đang ngồi trên cái giường nước chẳng hiểu tại sao lại xoay tròn cười ha ha, TV cũng bị cô dời sang chỗ khác, đang chiếu những ‘cảnh phim người lớn’, tiếng ư ư a a không ngừng quanh quẩn trong phòng. “Trời ạ! Sao cô uống rượu xong lại hư vậy chứ!” Vỗ trán, chưa bao giờ Hách Duy Quý lại cảm thấy đầu mình đau đến vậy. Bước vội vọt tới giường, anh nhấn nút để chiếc giường nước ngừng xoay, sau đó tìm cái điều khiển từ xa, vất vả lật chăn lên, cuối cùng cũng tìm thấy, lại giật mình phát hiện một cục pin đã bị cô lấy ra chơi, chẳng biết ném đi đâu mất, thiếu một cục pin, điều khiển từ xa chẳng khác gì phế vật, anh đành phải tới nhấn nút tắt chỗ TV, bị cái tất cả đã bị ông chủ khách sạn che lại, chỉ có thể nhìn không thể đụng vào. Anh mệt mỏi bất đắc dĩ ngồi cạnh giường, nhìn Đỗ Tiểu Nguyệt ôm chăn cười ngây ngô như một đứa trẻ, nếu cô không dính lên người anh, cũng được tính là đứa trẻ ngoan ngoãn. Đây là lần đầu tiên anh cảm nhận được sự mệt mỏi của việc trông trẻ, anh không thể không phục mấy cô y tá trông trẻ trong bệnh viện, sao các cô ấy có thể đối mặt với đám trẻ con nghe không hiểu tiếng người vừa khóc vừa nháo không ngừng cả ngày cũng không nổi giận chứ. “Hách Duy Quý~~~” Cô cười ngọt ngào, kéo dài giọng gọi tên anh. “Hửm?” “Chúng ta đã thuê phòng, vậy có được tính là cướp anh về không?” Dù đã nôn ra, nhưng cô vẫn không cách nào suy nghĩ như bình thường, nói chuyện cũng líu ra líu ríu, bị cái cô có thể nhớ được lý do hai người xuất hiện trong khách sạn. Vấn đề này quá khó để trả lời, nếu anh nói không tính, cô có tạo ra một bãi chiến trường khác, tiếp tục quấy rối không? Nhưng nếu anh nói tính, rõ ràng thuê phòng nhưng lại chẳng làm những chuyện nên làm, liệu cô có nghĩ anh lợi dụng cô uống say ăn đậu hủ không? Anh đau đầu nhìn đồng hồ trên vách tường, đã hơn hai giờ sáng, từ quán bar đi ra, cô ngồi trên xe, lúc đầu còn hào hứng ồn ào muốn tự chọn khách sạn, qua hai ba tiếng đồng hồ, cô lại ngủ mất, anh đành phải chọn đại một khách sạn trông thuận mắt để thuê phòng, tiếp đó là vội vàng xử lý đống hỗn loạn lúc nãy, không ngờ lại kéo đến nửa đêm. “Tính, tính!” Suy nghĩ nửa ngày, anh vẫn quyết định nói cho có trước rồi tính sau. Bây giờ anh thật sự đang hối hận, anh không nên tám chuyện với cô khi cô đang say rượu, hùa theo ý muốn bốc đồng của cô, mà nên đưa cô về thẳng nhà. “Vậy là được rồi……” Nhận được đáp án vừa lòng, Đỗ Tiểu Nguyệt ngoan ngoãn chui vào lòng anh, nhắm mắt ngủ. Hách Duy Quý nhìn cô ngủ say, anh cũng bất chấp âm thanh ‘khác thường’ đang quấy nhiễu, đắp chăn lên, nhẹ nhàng ôm cô, không cản được mệt mỏi cả ngày, nhắm mắt lại, cùng cô tiến vào mộng đẹp. ~~~~~ Phân cách tuyến thuê phòng ~~~~~ Sáng sớm hôm sau, Đỗ Tiểu Nguyệt mỉm cười lăn tới lăn lui trong ổ chăn, tưởng mình đang ôm cái gối ôm lớn, độ mềm vừa phải lại còn ấm áp, làm cô không nhịn được muốn ôm chặt hơn. Nhưng…… Những tiếng động ‘không trong sáng’ không ngừng vang đến đã cắt đứt ý định nằm nướng trong đầu, cuối cùng cô cũng không chịu nổi những âm thanh ấy nữa, bật dậy, mở to mắt, đang định mở miệng nói chuyện lập tức ngây người: “Túm quần lại là đứa nào…… Đây là đâu?” “Đừng ồn……” Hách Duy Quý vùi đầu vào gối, nắm lấy tay cô, muốn kéo cô về giường. Đột nhiên có một cánh tay đàn ông vươn ra khỏi chăn, cô sợ tới mức hét chói tai, dùng hết tay hết chân bò xuống giường, hoảng sợ nhìn người đàn ông không thấy mặt kia, không nhịn được khóc thét trong lòng. Cô….. Hôm qua cô không làm ra cái chuyện ngu xuẩn gì đó chứ? Cẩn thận cúi đầu nhìn quần áo mình, trừ một cái áo tắm sắp bung dây làm lộ một đống cảnh đẹp ra, bên trong chẳng có gì, lòng cô chợt lạnh, lại trông sang quần áo trên người anh…… Chẳng tốt hơn cô chỗ nào, hơn nữa TV không ngừng phát ra tiếng gầm phóng đãng, cô suýt phát điên! Trước mắt cô vẫn chưa thể xác định mình có ‘thất thân’ không, nhưng chắc chắn đậu hủ non mềm của cô đã bị người ta ăn sạch, xem sạch, sờ sạch! “Anh…… Anh dậy ngay cho tôi!” Cô sắp điên mất, hét chói tai. Bị tiếng hét đoạt hồn của cô réo dậy khỏi giường, Hách Duy Quý mệt mỏi ngồi dậy, bất đắc dĩ nhìn cô: “Mới sáng sớm, em có cần phải luyện giọng thế không?” Dưới ánh mắt trời, mái tóc vốn đã nhạt màu của anh lấp lánh ánh vàng, cơ ngực săn chắn như ẩn như hiện dưới lớp áo tắm rộng rãi, cùng với cái cau mày, một người chỉ có thể suất hiện trong tranh cổ sống sờ sờ ngay trước mắt, đẹp đến không dám nhìn thẳng. Không thể không thừa nhận, bức tranh ‘cảnh đẹp buổi sớm mai’ này với một Đỗ Tiểu Nguyệt vừa thấy nhan sắc của anh đã ‘hầy’ mà nói, thật sự rất có tính công kích, giật mình ngây ngốc thật lâu cô mới có thể mở miệng nói chuyện. “Anh…… Sao tôi lại……..” Cô vừa lắp bắp vừa chậm rãi nhớ lại tình hình đêm qua. Cô nhớ rõ mình uống rượu trong quán bar, là anh đưa cô đi, hình như cô có nói mình muốn dẫn anh đi thuê phòng, nhưng sau đó xảy ra chuyện gì, cô chỉ có thể nói, cô chẳng có tí ấn tượng. “Hôm qua em nói em muốn cướp tôi về, lại còn khăng khăng muốn đi thuê phòng, tôi không lay chuyển được em, đành phải đưa em đến đây.” Anh bình tĩnh nhìn cô chán nản. “Chúng ta…… Sao chúng ta lại ăn mặc thế này?” Cô nhớ lúc ra khỏi quán bar quần áo mình không như này mà nhỉ? Nghe được câu hỏi này, Hách Duy Quý lập tức nhớ đến cảnh mình tắm cho cô, gương mặt tuấn tú thoáng chốc đỏ lên: “Hôm qua em vừa đến đây thì ói, còn ói lên người tôi, nếu không tắm thì không thể ngủ được, nên tôi mới……” Anh ngượng không thể nói cho hết lời. Mặt Đỗ Tiểu Nguyệt cương cứng, hai má giật giật. Cô không muốn biết hôm qua mình nhếch nhác bao nhiêu, lại càng không muốn biết anh cởi quần áo mình thế nào, tắm cho mình thế nào, cú sốc này quá lớn, cô sợ nghe xong mình sẽ trúng gió ngay tại chỗ. “Vậy TV……” Chỉ vào TV, cô thật sự không thể chịu nổi tiếng rên rỉ tần số cao này. Cô không thể tin mình ngủ được trong sự quấy rối của loại âm thanh phóng đãng này. Trời ạ! Cô cảm thấy tối nay mình nhất định sẽ mơ một cơn ác mộng. “Em mở, hơn nữa em còn lấy pin trong điều khiển ra chơi mất, hoàn toàn không thể tắt đi được.” Hách Duy Quý cho rằng mình phải giải thích chuyện này cho rõ ràng, không thôi danh tiếng của anh sẽ bị hủy trong giây lát. “À……” Trời ạ, bây giờ cô rất muốn đâm đầu chết luôn cho rồi! Nhìn xem cô làm gì này? Dùng hết từ ngu xuẩn này đến từ ngu xuẩn khác để tả cô cũng chưa đủ. Trông cô chán nản tự trách, anh xuống giường bước đến trước mặt cô, nhìn chằm chằm gương mặt xinh đẹp kia, anh không nhịn được dịu giọng: “Em có nhớ những lời mình nói hôm qua không? Em nói em muốn cướp tôi về, em có nhớ không?” “Tôi nhớ……” “Tôi cũng có nói, tôi sẵn lòng cho em cướp, sẵn lòng làm người đàn ông của em, câu trả lời của em là gì?” “Câu trả lời của tôi?” Cô dùng đôi mắt mờ mịt nhìn anh, anh dịu dàng nhìn cô như một thiên thần, hại cô không biết nên trả lời thế nào: “Nhưng, không phải anh nói chuyện với Trương Tiểu Hoa rất……” “Chỉ là diễn kịch thôi.” Anh nhìn vào hai mắt cô: “Tôi không thích cô ấy, tôi chỉ thích em.” “Thích…… Thích tôi?” Cô giật mình trợn trừng mắt, như con vẹt ngu ngốc, lắp bắp lặp lại lời anh. “Đúng! Vậy câu trả lời của em là gì? Tối qua em uống say, tôi không thể hỏi em rõ ràng, nên bây giờ tôi muốn nghe thấy câu trả lời nghiêm túc của em.” Câu trả lời? Sao cô biết mình nên trả lời cái gì! Cú sốc sáng nay đã làm đầu cô sắp nổ tung, cô cảm thấy để nghe hiểu một câu anh nói cũng phải tốn bao nhiêu tế bào não, hoàn toàn không biết nên trả lời anh thế nào. Reng— Reng—- Lúc cô đang bối rối ngây ngốc nhìn anh thì đúng lúc điện thoại trong phòng vang lên, cô vội vàng nhấc lên nghe, muốn mượn nó tránh đi ánh mắt nóng bỏng kia. Giọng nói nhẹ nhàng nhưng không chút cảm xúc của nhân viên lễ thân vang lên: “Chào quý khách, chúng tôi xin nhắc lại thời gian trả phòng của quý khách là mười một giờ, ba mươi phút sau phục vụ sẽ lên phòng quý khách dọn đẹp, nếu tiếp tục thuê phòng, xin hãy báo cho lễ tân, nếu muốn trả phòng, xin hãy chuẩn bị trước, cảm ơn!” Giọng nói của thiên thần! Đây là lần đầu tiên Đỗ Tiểu Nguyệt cảm thấy điện thoại nhắc nhở của khách sạn tới rất đúng lúc. Cô quay đầu miễn cưỡng cong ra một nụ cười: “Chúng ta chỉ còn có ba mươi phút, phải mau mau thu dọn thôi, đúng không?” Hách Duy Quý biết cô đang trốn tránh vấn đề, nhưng bị cái không đủ thời gian, anh không thể hỏi thêm gì nữa, dù sao sau này vẫn còn nhiều cơ hội, trừ khi cô có khả năng trốn ra ngoài không gian, bằng không chẳng sao, không cần phải vội! “Em vào phòng tắm thay quần áo đi! Tối qua tôi có giặt sơ, chắc vẫn còn ẩm, nhưng em có thể mặc đỡ.” “Ừm.” Cô gật gật đầu, vọt như bay vào phòng tắm. Bây giờ có cho cô cái quần cụt cô cũng mặc vào không chút do dự, kiểu nào cũng tốt hơn một cái áo tắm đó được không? Còn lại ba mươi phút, hai người thay phiên đi tắm thay quần áo, cuối cùng cũng bước ra cửa phòng ở một phút cuối cùng, lại còn lúng túng nhìn thấy nhân viên vệ sinh chờ ngoài cửa, hơn nữa dưới tiếng rên rỉ, hai người cực kì ăn ý nắm tay chui vào thang máy, không muốn đối diện với ánh mắt mờ ám của nhân viên dọn phòng. Mãi đến khi vào xe, rời khỏi khách sạn, bọn họ mới chính thức thở phào nhẹ nhõm, hơn nữa ai cũng âm thầm đưa ra quyết định— Sau này nhất định không quay lại đây nữa!