Xuất Sao

Chương 38

Ba lan bất kinh (7) – Không còn ai thương ta nữa rồi. Sông ngoằn ngoèo uốn khúc, không lượn vào núi sâu. Tịch Đình Vân và thị vệ cưỡi ngựa đi men theo con sông một đoạn dài, mới rẽ vào trong núi. Nam Cương cây cỏ rậm rạp, cây cối cao to, cành lá um tùm, giữa ban ngày còn u ám nữa là ban đêm. May là Tịch Đình Vân và thị vệ xuống ngựa đi bộ không lâu, bóng tối trên đỉnh đầu liền tan biến, ánh sáng ban mai mờ nhạt, như những thước dài trong suốt từ trên trời cắm xuống. Chim sẻ bay lên, khu rừng u ám cuối cùng cũng có một chút sức sống. Tịch Đình Vân lại lên ngựa, đang định nhanh chóng lên đường, liền nghe thấy phía trước truyền đến tiếng vó ngựa gấp gáp, không lâu sau, liền nhìn thấy một bóng người màu xám, đầu đội nón nằm rạp trên ngựa, cúi đầu cưỡi ngựa. Tâm tư y hơi động, dẫn ngựa chặn trên đường đối phương nhất định đi qua, đợi đối phương lại gần mới khum tay nói: “Vị huynh đài này xin hãy dừng bước.” “Tránh ra!” Đối phương ngẩng đầu. Dưới nón, trong mắt hung quang sáng quắc. Thị vệ đứng bên Tịch Đình Vân nghe thấy thế liền rút đao chém về phía đối phương. Tịch Đình Vân: “……” Xem ra dưới ảnh hưởng tự nêu gương của Hoắc Quyết, đám thuộc hạ đều học rất tốt cái khoản tiên hạ thủ vi cường của hắn. Đối phương không hề sợ hãi, hoảng loạn, giơ tay trái lên, ngón tay linh hoạt lướt qua lưỡi đao của thị vệ, cực nhanh chóng nắm lấy cán đao, dùng lực lái đi hướng khác, lưỡi đao lập tức dựng lên! Cùng lúc đó, ngựa của hắn đã xông về phía trước ngựa của Tịch Đình Vân, hai con ngựa bốn mắt nhìn nhau, ngựa của đối phương sợ hãi mà nhảy lên, hí dài không dứt. Bàn tay nắm lấy cán đao của đối phương không thể không thu về, giữ chặt dây cương. Tịch Đình Vân ngăn thị vệ tiếp tục tấn công, mỉm cười nói: “Tôi chỉ muốn hỏi đường một chút mà thôi.” Đối phương ghìm ngựa lại, quét mắt qua khuôn mặt của hai người một cái, đè thấp giọng hỏi: “Đi đâu?” Tịch Đình Vân nói: “Không biết nơi này là nơi nào?” Đối phương đáp: “Khu rừng cách trấn Quảng Văn hai dặm về phía tây.” Tịch Đình Vân hỏi: “Trấn Quảng Văn đi thế nào?” Đối phương sốt cả ruột chỉ về phía đông. Tịch Đình Vân hỏi: “Huynh đài định đi đâu?” Đối phương cảnh giác nhìn y. Tịch Đình Vân vô tội cười nói: “Tôi và gia nhân đều không giỏi tìm đường, tôi nghĩ, nếu như huynh đài không vội lên đường,” y lấy ra trong ngực một nén bạc, “có thể dẫn đường cho chúng tôi một lúc hay không?” Đối phương nói: “Ta rất vội!” Tịch Đình Vân lại móc ra một nén nữa. Cái cách dùng tiền mua chuộc người này y học được từ thuộc hạ của Bình Chủ mà. Đối phương vô cùng bực mình, chỉ thiếu nước hét lên câu ông mày không thiếu tiền! Tịch Đình Vân móc ra sáu nén bạc, trên mặt đã không còn cười nổi nữa, ngập ngừng nói: “Đây, là toàn bộ gia tài của tôi rồi. Cậu của tôi bệnh nặng, tôi sợ đến muộn không được gặp mặt ông lần cuối. Huynh đài có khuôn mặt Bồ Tát, nhất định có tấm lòng của Bồ Tát, nhất định phải giúp tôi. Kiếp sau, tôi sẽ để cậu tôi làm trâu làm ngựa báo đáp huynh!” Đối phương: “……..” (Đùa nhau à =.=) “Nếu như chút tiền này không đủ, chỗ cậu tôi vẫn còn.” Tịch Đình Vân cúi đầu cười, có chút xấu hổ, có chút ngượng ngùng, “Cậu tôi không có con, gia sản to lớn không ai thừa hưởng, tôi đến sớm một chút còn được, nếu như muộn, chỉ sợ người ngoài hưởng lợi!” Đối phương ánh mắt lấp lánh, trong mắt lộ ra một chút ý khinh thường. “Huynh đài…” Đối phương nói: “Ta đưa ngươi ra khỏi khu rừng, đến lúc đó ngươi men theo đường lớn mà đi, là có thể đến rồi.” “Đa tạ đa tạ! Vô cùng cảm kích!” Tịch Đình Vân cầm lấy bạc, đầy vẻ đau lòng xót của. Đối phương cũng chẳng khách khí, cầm luôn bốn nén. Tịch Đình Vân vội vàng cất hai nén còn lại vào trong ngực. Thị vệ không hiểu dụng ý của Tịch Đình Vân, vẫn cứ thành thật đi theo sau hai người. Tịch Đình Vân cố ý giảm tốc độ đi ngựa, thỉnh thoảng lại bắt chuyện với đối phương. Đối phương ngoại trừ nói ra tên là Mã Đại Sơn, những cái khác đều rất kiệm lời. Tịch Đình Vân cũng không cưỡng cầu, lảm nhảm mấy thứ vụn vặt như nhà có bảy bà cô tám bà dì. Mã Đại Sơn lúc đầu vẫn còn chút không kiên nhẫn, nhưng sau đó cũng bình tĩnh hơn, mắt nhìn về phía trước, mặc cho y lảm nhảm. Đợi đến khi ra khỏi rừng, sắc trời đã hoàn toàn sáng, đường lớn sáng bừng ngay trước mặt. “Đi theo con đường này là có thể nhìn thấy trấn Quảng Văn rồi.” Mã Đại Sơn quay đầu ngựa liền đi thẳng. “Mã huynh.” Tịch Đình Vân giơ tay vỗ hắn. Vai Mã Đại Sơn bất ngờ thấp xuống, trở tay nâng khuỷu tay Tịch Đình Vân. Khuỷu tay Tịch Đình Vân trầm xuống, tay đã nhanh chóng xuất ra ba chiêu. Thân thể Mã Đại Sơn khẽ rụt, vừa hóa giải, vừa kéo nón xuống, ném về phía tên thị vệ đang định xông tới. Đao của thị vệ vung một cái, chiếc nón tách làm hai mảnh! Mã Đại Sơn nhân thời cơ nhào về phía Tịch Đình Vân. Thân thể Tịch Đình Vân ngửa ra sau, ngón tay nhanh như cắt, một tay cắm vào hai mắt đối phương, một tay nắm lấy yết hầu. Mã Đại Sơn thấy y ra tay ác độc, lòng vừa kinh vừa nộ, hai bàn tay gượng gạo cắm vào giữa kẽ ngón tay y, đẩy về trước. Tịch Đình Vân chỉ thấy một luồng đại lực đẩy tới, thân thể vốn ngửa về sau thành ra bị áp rạp xuống trên thân ngựa! “Buông tay!” Thị vệ nhảy từ trên ngựa xuống, hai tay nắm đao, nhắm vào lưng Mã Đại Sơn mà chém xuống. Sau lưng Mã Đại Sơn như mọc thêm hai con mắt, bàn tay nắm lấy eo của Tịch Đình Vân, hai người đồng thời ngã xuống ngựa. Khoảnh khắc chạm đất, Tịch Đình Vân dùng lực lật người áp lên người đối phương, giơ tay lên một chưởng nhắm vào trán đối phương! Mã Đại Sơn nhấc cánh tay lên ngăn, cong chân nhắm vào bụng y mà đá. Chỗ đó là chỗ đại kỵ của Tịch Đình Vân, đôi mắt từ đầu đến cuối không hề hoảng loạn cuối cùng cũng lộ sát ý. Y thuận thế lăn sang bên cạnh, vừa đứng thẳng người dậy, tay liền nắm một đống đá ném về phía Mã Đại Sơn. Mã Đại Sơn tránh khỏi đao của thị vệ, đang còn lăn trên đất, tránh không kịp, lưng ăn liền mấy hòn, khí huyết liền đảo lộn. Thị vệ thấy có cơ hội chém liền sáu nhát. Eo lưng Mã Đại Sơn cực kỳ linh hoạt, trườn trên mặt đất như lươn, hết tránh lại lách ba bốn lần, thân thể đã thoát khỏi phạm vi công kích của thị vệ, vừa lật người đứng dậy, quay người liền chạy. Nhưng chưa chạy được mấy bước, bước chân của hắn liền khựng lại. Không xa về phía trước, Dương Vũ Hi đã mang theo tám thị vệ nhìn chằm chằm như hổ đói đứng đó chờ. Mã Đại Sơn bất ngờ ngửa đầu cười to, “Không ngờ Mã Đại Sơn ta hành tẩu giang hồ bao nhiêu năm, cuối cùng lại chết trong tay bọn trộm cướp giữa rừng! Hừ hừ, buồn cười là các ngươi đã bị nhạn tha mất mắt rồi, ta chỉ là một tên nghèo kiết xác, muốn tiền không có muốn mạng thì đây này!” “Na Phi Long Na đại nhân sao có thể là một người nghèo kiết xác cho được.” Tịch Đình Vân nhìn thấy Dương Vũ Hi tâm tình cuối cùng cũng thả lỏng, nhè nhẹ phủi bụi trên người, nhàn nhã nhìn dáng người đột nhiên khựng lại của Mã Đại Sơn. Mã Đại Sơn hai mắt cau lại, khuôn mặt thô kệch lộ ra thần sắc không hiểu, “Na Phi Long? Ngươi đang nói Na Phi Long một trong số thủ lĩnh lục bộ sao?” Tịch Đình Vân nói: “Thuật dịch dung có cao minh mấy cuối cùng cũng chỉ là dịch dung, rồi sẽ bị vạch trần. Giọng nói của ngài tuy rằng tôi chỉ nghe qua… một lần,” lần nửa đêm canh ba trèo nóc nhà nghe trộm bên ngoài không cần tính đi, “nhưng tuyệt đối sẽ không nhận nhầm.” Mã Đại Sơn nói: “Thiên hạ không thiếu những người có khuôn mặt tương tự nhau, huống chi là giọng nói. Chẳng lẽ ngươi lại không nhận nhầm?” Tịch Đình Vân cười mỉm, nói chắc như đinh đóng cột: “Đúng vậy.” Mã Đại Sơn cười lạnh nói: “Trộm cắp thì là trộm cắp, cần gì phải nói linh tinh phí lời như vậy!” Lời hắn vừa dứt, thị vệ phía sau Dương Vũ Hi dưới sự ra hiệu của ông đã xông về phía Mã Đại Sơn. Mã Đại Sơn nói hết sức căm phẫn, đầy vẻ thong dong chính trực, nhưng chuyện ập tới đầu vẫn phải ra sức chống trả, vừa ra chiêu vừa nghĩ cách thoát thân. Na Phi Long thoát khỏi tay của Dương Vũ Hi không biết bao nhiêu lần, lần này khó khăn lắm mới có thể bắt được, mặc kệ thật giả, hai mắt như chim ưng săn mồi khóa chặt con mồi, không rời nửa bước. Na Phi Long vừa tìm được một kẽ hở giữa sự liên thủ của sáu người liền bị Dương Vũ Hi cản lại. Dương Vũ Hi thân là tổng quản của Nam Cương vương phủ, thân thủ tất nhiên không phải tầm thường. Tịch Đình Vân vốn định lên trợ giúp, nhưng thấy ông ta vừa xuất thủ, liền biết được kết quả cuộc chiến đã được định đoạt. Quả nhiên, Mã Đại Sơn hãm sâu vào trong vây khốn trùng trùng, tâm thần bất an, thấy bản thân không còn đường thoát thân, khí thế đã thua mất ba phần, cộng thêm sự giúp sức của thị vệ, sau ba mươi chiêu, một chiêu cầm nã thủ của Dương Vũ Hi đã nắm chặt lấy bả vai của hắn, phát hiện hắn không chút phản kháng, để mặc mình điểm huyệt. Mã Đại Sơn thân mình nặng nề đổ trên đất, hai mắt nhìn chằm chằm cằm của Dương Vũ Hi, không nói một lời. Tịch Đình Vân đi đến bên cạnh hắn, lấy một bình sứ nhỏ từ ngực ra, lại lấy bông chấm chấm vào trong bình, nhè nhẹ lau lên mặt của Mã Đại Sơn. Một lát sau, liền thấy trên mặt Mã Đại Sơn nổi lên một lớp da mỏng. Tịch Đình Vân dùng móng tay nhè nhẹ rạch ra phần lồi lên, xé ra xung quanh, một khuôn mặt lộ ra trước mắt mọi người. Người đó cười to nói: “Ha ha ha, thuật dịch dung của ta không ngờ lại có thể qua mắt được Thiên Diện Hồ Tịch Đình Vân! Có thể chết không hối tiếc! Đại nhân Na Phi Long đã cao chạy xa bay từ lâu rồi, các ngươi muốn tìm thấy ngài, ha ha, chờ kiếp sau đi!” Tịch Đình Vân không để ý đến hắn, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của hắn một lúc lâu, lại móc ra một chiếc bình nhỏ, rắc một ít bột lên khuôn mặt đó, sau đó dùng bông lau chùi từng chút một, động tác rất cẩn thận, như thể trong tay y đang nâng niu một báu vật quý giá nhất thế gian. Dương Vũ Hi ở bên cạnh y mấy lần muốn mở miệng, đều bị nghẹn lại trước sự chăm chú trong đôi mắt của y. Người đó lúc đầu còn la mắng không ngừng, khi những thứ ở trên mặt bị lau xuống càng lúc càng nhiều thì giọng nói của hắn cũng càng lúc càng nhỏ, cuối cùng không còn há miệng ra nữa, chỉ lạnh lùng nhìn Tịch Đình Vân chăm chăm. Mặt cuối cùng cũng được lau sạch sẽ, quả nhiên là Na Phi Long. Dương Vũ Hi thở phào một cái nói: “Na đại nhân, vương gia đợi ngài lâu lắm rồi.” Tịch Đình Vân nói: “Nếu như có cơ hội, tôi thật muốn gặp mặt vị cao thủ dịch dung đó.” Sự tinh diệu trong dịch dung của người đó ngang sức ngang tài với y, nhất là việc dịch dung cuối cùng bằng phấn, cảm giác tay sờ vào không khác gì da thật, có thể nói là xuất thần nhập hóa. Nếu như không phải y đã nghe thấy giọng nói của Na Phi Long, không nghi ngờ gì thân phận của hắn, chỉ sợ đã bị lừa mất rồi. Na Phi Long nói: “Ngươi là dao thớt, ta là thịt cá, tùy ý cắt chém, cần gì nhiều lời!” Dương Vũ Hi cho người trói hắn lại buộc lên ngựa, thấp giọng nói với Tịch Đình Vân: “Vương gia đã chặn đường được người bắt cóc vương phi, ngay ở phía trước! Ngài ấy sợ trên đường không bình yên, nên cố ý phái tôi đến tiếp ứng. Cũng là ý trời cả, để cho Tịch đại nhân bắt gặp Na Phi Long cải trang.” Tịch Đình Vân thấy được giữa đôi lông mày của ông ẩn hàm nôn nóng, biết được phía trước nhất định có chuyện gì, cũng không nói nhiều, lập tức đi. Phía trước là đường đi đến trấn Quảng Văn, nhưng Dương Vũ Hi rẽ ở giữa đường, đi vào một con đường hẹp quanh co, cuối con đường là một mảnh rừng, cây cối um tùm, liếc mắt có thể thấy được bóng người di chuyển trong rừng. Tịch Đình Vân kẹp bụng ngựa gia tốc, vừa đến gần, liền thấy một vật gì đó bay tới, thuận tay tiếp lấy nhìn, không ngờ là một đoạn cánh tay. Trong rừng ngay sau đó vang lên một tiếng kêu thảm thiết. Mùi máu tanh sộc vào mũi. Tịch Đình Vân ngẩng lên nhìn, bất ngờ ngẩn ra. Tình cảnh thảm khốc trong rừng khiến cho người đã nhìn quen cảnh chém giết cũng phải rùng mình. Tay Hoắc Quyết cầm trường thương, đứng giữa biển xác như một vị sát thần. Thi thể nằm ngang dọc bên người hắn khó có thể đếm được – không phải nhiều đến không thể đếm được, mà là tan nát thành từng mảnh nhỏ đến nỗi khó có thể đếm được, gần như không còn một thi thể nào hoàn chỉnh! Thị vệ của Nam Cương vương phủ đều đứng cách đó năm sáu trượng, dường như nơi này là lò mổ của riêng một mình Hoắc Quyết. Dưới mũi thương của Hoắc Quyết, một người ấn vào cánh tay, trong mắt trần đầy sự sợ hãi, muốn bò ra ngoài. Tịch Đình Vân lúc này mới nhớ đến một đoạn cánh tay trong tay mình, nhìn quần áo và màu sắc cánh tay, rõ ràng là thuộc về người đó. Y tung người nhảy xuống ngựa, đặt cánh tay xuống trước mặt người đó. Người đó vốn đã bị khung cảnh như địa ngục Tu La dọa cho bay cả linh hồn, một lòng một dạ muốn bò ra ngoài, ai biết chớp mắt một cái cánh tay bị bay ra đó lại bày ra trước mặt, ba chi còn lại kinh hoàng co rút lại, răng lợi va vào nhau lập cập. Tịch Đình Vân vừa quay đầu, liền nhìn thấy người đó giơ tay vỗ lên đầu mình, chết thẳng cẳng. “Đủ rồi! A Quyết!” Một tiếng hét to thu hút toàn bộ sự chú ý của mọi người. Tịch Đình Vân lúc này mới phát hiện ra Huống Chiếu ngồi giữa đám thị vệ, trong tay còn dìu một người phụ nữ. Người phụ nữ dung mạo đoan trang, ăn mặc sang trọng, hơn nữa mười ngón tay dài mảnh trắng bóc, được chăm sóc không khác gì tay thiếu nữ, có thể thấy xuất thân cao quý, chỉ là trán và má có không ít vết trầy xước, mái tóc hơi tán loạn, dường như đã phải chịu khổ sở. Có điều đó đều là quá khứ. Lúc này, nàng nhắm hai mắt nằm trong vòng tay của Huống Chiếu, thần tình an tường. Nhìn khu rừng như trong luyện ngục, lại nhìn người phụ nữ, Tịch Đình Vân loáng thoáng có thể đoán được nguyên nhân Hoắc Quyết mất khống chế. Quả nhiên, Dương Vũ Hi vừa nhìn thấy người phụ nữ, sắc mặt lập tức thay đổi, hét lên: “Vương phi!” Người phụ nữ yên lặng nằm, không chút động đậy. Huống Chiếu bi thương nói: “Huống Chiếu ta thề, ngày nào còn sống trên cõi đời này nhất định sẽ tự tay giết chết Na Phi Long!” Choang một tiếng, trường thương của Hoắc Quyết đâm vào một chiếc hòm gỗ, hòm gỗ bị đâm phân thành bốn năm mảnh! Hắn bất ngờ xoay người, đi đến trước mặt Huống Chiếu, giơ tay ra ôm vương phi. Huống Chiếu ôm chặt di thể của người phụ nữ, nói: “Nàng là muội muội của ta, ta muốn đem nàng về Huống gia.” “Nàng là mẹ ta!” Sắc mặt Hoắc Quyết đen sì. Huống Chiếu nói: “Ta tin rằng nếu như nàng còn sống, nhất định sẽ không muốn gặp lại cha ngươi.” Huống Chiếu không chịu buông tay, hai người giằng co không thôi, di thể của vương phi dưới sự xô đẩy của hai bên bất chợt ngã về phía trước, một mảnh gì đó rơi ra trên người nàng, không ngờ là lệnh bài của Hoắc phủ. Huống Chiếu sợ hãi buông tay. Hoắc Quyết thuận tay nhét lệnh bài vào ngực, ôm lấy nàng vào lòng, quay đầu bước đi. “Nàng sinh tiền rất thích trúc, nhất định muốn được yên nghỉ trong rừng trúc…” Lời Huống Chiếu nói chưa dứt, liền thấy Hoắc Quyết đã ôm nàng lên ngựa phi ra khỏi rừng. Tịch Đình Vân vươn tay nhặt cây trường thương hắn làm rơi trên đất, cũng đi theo sau. Đám người Dương Vũ Hi tuy rằng cũng đi theo, nhưng cố ý lùi lại một đoạn, không gần không xa đi theo bọn họ. Sau khi chạy được một đoạn, Hoắc Quyết dứt khoát buông cương, hai tay ôm lấy di thể người phụ nữ, mặc con ngựa đi thong dong. Hắn vốn là một nhân vật mở miệng vô cùng kiêu ngạo, im lặng cũng vô cùng kiêu ngạo, lúc này lại như mất đi linh hồn, cả người cứ ngu ngu ngơ ngơ, ngay cả Tịch Đình Vân thúc ngựa đến bên cạnh hắn cũng không phản ứng. Tịch Đình Vân nhìn hắn một lúc, nhịn không được mở miệng kêu gọi sự chú ý của hắn, “Bớt đau lòng.” Cánh tay Hoắc Quyết ôm người phụ nữ thít chặt thêm, lúc lâu sau mới hồi thần, “Không nên như thế. Ngươi biết không, nàng bị nhốt trong hòm, bị ngạt mà chết.” Hắn lẩm bẩm nói: “Bọn chúng coi nàng như hàng hóa, ném qua ném lại… nàng từ trước tới nay chưa từng chịu khổ sở như vậy.” Tịch Đình Vân dựa vào gần, giơ tay nắm lấy vai hắn. “Không còn ai thương ta nữa rồi.” Hoắc Quyết hạ thấp mi, một giọt nước mắt từ quầng mắt rơi thẳng xuống, rơi lên vết thương trên trán người phụ nữ. Tim Tịch Đình Vân bất chợt nhói lên.