Xuất Môn Ước Pháo Quên Mang Điểu
Chương 7
Giống như Đỗ Minh đã dự đoán, sau khi hội nghị chấm dứt, nam nhân liền theo cậu đi vào nhà vệ sinh. Khi hai người vừa bước vào, nam nhân sống như con sói đói khát đã lâu, hung hăng lao về phía Đỗ Minh, đặt cậu lên tường, cắn cổ cậu.
“Chờ…… Chờ một chút.” Đỗ Minh đẩy hắn ra:“Vào buồng vệ sinh.”
Nam nhân dù ngại phiền, nhưng trong lúc này cũng không muốn khắc khẩu với cậu, hai người một bên ôm ấp, một bên đi vào bên trong.
Không gian bên trong rất nhỏ, hai nam nhân chui vào cực kỳ chật hẹp, nhưng như vậy càng có lợi cho nam nhân như lang tự hổ kia, túi công văn của Đỗ Minh cũng rớt sang một bên, ai cũng không có thời gian nhặt nó lên. Bọn họ không thể rời phòng họp quá lâu, nếu hai người ở trong đây làm, hai mươi phút đã là cực hạn.
Hai người không vô nghĩa, trực tiếp tiến vào vấn đề chính, nam nhân kéo caravat của Đỗ Minh ra, mạnh mẽ tháo nút áo, vùi đầu vào xương quai xanh của cậu, để lại một dấu ngân thật lớn, một tay tham nhập vào trong quần Đỗ Minh nắm lấy phần thân vuốt ve, tay còn lại xò xét xung quanh tiểu huyệt, đùa bỡn đến nơi đó mềm mại, cái miệng nhỏ nhắn không ngừng khép mở. Kỹ thuật của hắn rất tốt, vừa nhìn liền biết thường xuyên làm loại chuyện này, chỉ sợ bảy ngày có thể cùng mười bốn người lên giường. Đỗ Minh vốn không hứng thú nhiều, dưới khiêu khích của hắn cũng dần dần có cảm giác, toàn thân như bị lửa thiêu, đầu óc trở nên mờ hồ, hạ thân cũng chầm chậm đứng lên, hậu huyệt tràn đầy *** thủy, khi ngón tay trừu sáp quần lót cũng đã ướt đẫm.
Đỗ Minh cũng không rãnh rỗi, cậu cởi bỏ đai lưng của nam nhân, lấy côn th*t của nam nhân, không ngờ của hắn cũng rất to, thẳng tắp tráng kiện, hai quả trứng bên dưới cực lớn, bộ dáng rất uy phong. Đỗ Minh nhìn phần thân thô to của nam nhân, cảm thấy dù chiều dài hay độ thô, cũng không thua đinh đinh của Tinh tế phiến ngư.
“Được rồi.” Nam nhân ý bảo Đỗ Minh tựa lưng vào bồn cầu, quần tuột đến mắt cá chân, hai tay đặt lên đùi, khiến tiểu huyệt đỏ sẫm bại lộ ra bên ngoài. Tuy Đỗ Minh cảm thấy tư thế này quá thẹn ── lần trước cậu làm với người kia vẫn chọn tư thế phía sau, nhưng nghĩ hắn ta muốn làm nhanh cho xong, cũng không suy nghĩ nhiều, dựa theo yêu cầu của nam nhân đưa mông ra, lộ ra tiểu huyệt mềm mại, trần trụi tham lam hiện ra trước mặt nam nhân.
Hung khí giữa hai chân nam nhân đã sớm đứng lên, hắn đỡ lấy eo Đỗ Minh, một tay cầm vũ khí của mình, trực tiếp đừa về phía hậu huyệt của Đỗ Minh.
Đỗ Minh nhướng mày, tránh né:“Anh không dùng bao sao?”
“Đừng lo, tôi rất vệ sinh.” Nam nhân liếm liếm môi:“Tôi không có bệnh.”
Nhưng Đỗ Minh cũng không yên lòng, tuy rằng cậu dục hỏa đốt người, nhưng cũng chưa đến mức mất cả lý trí, nam nhân nhìn cũng biết là một tay già đời, hôm nay có thể cùng cậu làm trong nhà vệ sinh, ai biết hôm qua có cùng ai thông đồng hay không. Cậu từ chối, lần trước có thể làm với Tinh tế phiến ngư, là vì đối phương không giống như người địa cầu.
Không phải do Đỗ Minh không muốn, bây giờ cậu đang bị người ta áp chế, nơi tư mật hoàn toàn bại lộ ra bên ngoài, côn th*t của nam nhân chỉ cách tiểu huyệt của cậu mấy cm, chỉ cần đẩy một cái, Đỗ Minh có thể sẽ bị nhiễm bệnh.
“Anh……!!” Đỗ Minh muốn đào thoát, nhưng khí lực nam nhân không biết vì sao trở nên lớn hơn, có thể ép chặt cậu lên bồn cầu, nhúch nhích cũng không được. Giờ phút này, trong đầu cậu rối loạn chỉ nghĩ đến Tinh tế phiến ngư, mọi chuyện linh tinh này đều vì sự xuất hiện rồi biến mất của hắn gây ra, nếu không phải hắn, Đỗ Minh một người đã cấm dục ba năm sao có thể lưu lạc đến mức làm tìnhnh với một công tử đào hoa có khả năng bị bệnh chứ?
Trong lúc nguy cấp, Đỗ minh cảm thấy thời gian như chậm lại, mọi năng lực chống cự đều biến mất, chỉ có thể trơ mắt nhìn nam nhân cười *** đãng dần dần tiến về phía mình ── nhưng khi gần tiếp xúc, một ánh sáng chói mắt từ trong túi công văn bay ra, mà ánh sáng này còn quen thuộc như vậy!
Chính là chiếc vòng kim loại bị Đỗ Minh giấu trong túi công văn, nó xoay tròn, không khí xung quanh phát ra tiếng vù vù! Một khắc cũng không ngừng lại, giống như viên đạn dũng mãnh tiến tới, đập thẳng vào đầu đỉnh của nam nhân……
Khi nó chạm vào đầu đỉnh của nam nhân, giống như viên đạn bắn phải đậu hủ, vừa tiếp xúc, phần thân của nam nhân cũng bị đánh phát ra ánh sáng, xoẹt ra bốn phía. Vòng tay hung hăng đánh lên bụng nam nhân, hắn như bao cát bị đánh bay ra ngoài, ngã xuống trước bồn rửa tay.
Đỗ Minh hít một ngụm lãnh khí, cậu không dám tưởng tưởng loại đau đớn khi bị đánh nát kê kê là như thế nào. Cậu kéo quần chạy ra ngoài, chỉ thấy nam nhân hai tay bụm chim, cuộn mình nằm dưới đất, toàn thân run rẩy. Bên cạnh hắn là chiếc vòng xoay tròn, đến khi đụng vào chân Đỗ Minh, mới dừng lại.
Đỗ Minh sợ hãi, cậu chạy lại đè vai nam nhân, trong đầu rối tung rối mù. Tuy cậu rất cảm ơn vì Tinh tế phiến ngư đã để lại thứ này bảo vệ thân thể cho cậu, nhưng …. Những cũng không cần đánh vỡ kê kê của người ta a!!!! Làm sao cậu giải thích với bác sĩ về vụ thảm án này chứ?!!!
“Anh, anh không sao chứ?” Đỗ Minh cũng cảm thấy mình vô nghĩa: “Anh đau ở đâu?”
“……” Nam nhân suy yếu há miệng, trên mặt đầy mồ hôi.
Đỗ Minh nghe không rõ, đành phải cúi người, dán lỗ tai gần miệng nam nhân.
Cậu chỉ nghe nam nhân thở dốc, giống như đang hấp hối chuẩn bị lên đường:“Tôi…… Đầu tôi đau quá.”
“…… A?”
Nam nhân trở mình, run rẩy dời hai tay khỏi nơi giữa hai chân.
── Dưới khóe kéo của tây trang, nơi vốn có một vũ khí hung mãng bây giờ đã biến mất, chỉ có một vòng kim loại khoảng hai ngón tay đang phát ra ánh sáng mờ tối.
Truyện khác cùng thể loại
106 chương
23 chương
9 chương
20 chương